- Cứu với! Cứu với!
- Bob gặp nguy rồi! Peter la lên. Nhanh lên! Ta vào đi!
Peter, lực sĩ của bộ ba, lao vào hang.
- Ê! Sao đi nhanh thế! Hannibal chạy theo. Ta phải cẩn thận khi tiến tới chứ...
Hannibal không nói hết câu. Trong bóng tối, cậu đụng phải Peter mạnh đến nỗi cậu té quỳ gối xuống. Đúng vậy, Peter vừa mới dừng lại đột ngột
- Lùi lại ngay, Babal ơi! Mình vừa tìm thấy Bob!
- Ở đâu vậy hả Peter? Mình có thấy gì đâu!
Sau khi nheo mắt nhiều lần, cuối cùng thám tử trưởng cũng nhìn thấy Peter đang bò trước mặt.
- Cậu ấy đây này, dưới đáy một cái hố, Peter nói. Mình dừng lại vừa kịp.
- Mình chẳng thấy gì hết - Hannibal vừa nói vừa cố gắng nhìn qua vai Peter. Ê Bob! Cậu đang ở đâu vậy?
- Ở dưới đây! Bob đáp. Hình như mình té xuống cái giếng. Dường như... càng lúc mình càng lún xuống.
- Trời đất! Peter kêu. Cát lún!
- Không thể được! Hannibal phản đối. Chắc chắn trong vùng này không có mà. - Cậu tiến lại gần miệng hố, dùng tay sờ nền đất gồ ghề. - Mình vẫn không nhìn thấy cậu, Bob ạ. Còn cậu, cậu có thấy bọn mình không?
- Thấy, thấy mờ mờ phía trên.
- Bob ơi, cố gắng nắm lấy tay mình đi.
Có tiếng Bob đang lội bì bõm.
- Không được! Mỗi lần thử là mình càng lún sâu hơn nữa.
- Vậy cậu hãy đưa cái chèo của cậu lên cho mình. Peter khuyên. Bọn mình sẽ lôi cậu lên.
- Cái chèo! Nó bị gãy làm đôi khi mình té xuống hố.
- Ôi! Peter lầm bầm. Khúc cây của mình không đủ chắc để cậu bám vào.
Trong khi đó, Hannibal cẩn thận đi vòng quanh cái hố.
- Bob ơi, cố gắng nhé! Mình đang đo kích thước cái hố đây.
- Nhanh lên! Bob kêu. Đây không phải là lúc đo chu vi.
- Cậu lầm đấy. Cứ để mình làm! Mình có cách! Hannibal trả lời.
Hannibal sớm trở về điểm xuất phát.
- Mình nghĩ sẽ thành công - cậu nói với Peter.
- Mình không biết cậu đang nói về cái gì - Peter nói, nhưng tốt hơn là cậu giữ giùm hai cái chân mình. Trong khi mình cố gắng nắm tay kéo Bob lên. Thời gian gấp lắm, cậu biết không.
Thám tử trưởng gật đầu.
- Mình thích làm theo kế hoạch của mình hơn - cậu tuyên bố. Không nên hy vọng kéo cậu ấy ra khỏi cái hố này. Ta thiếu một điểm tựa vững vàng. Mà tấm ván của mình đủ dài để đưa xiên vào giếng, đầu cuối cắm sâu vào thành đối diện, ở phần dưới. Như vậy ta sẽ có một mặt phẳng nghiêng.
- Nhưng sẽ dùng để làm gì? Peter hỏi. Bob sẽ không bao giờ với tới được.
- Mình nghĩ là được, nếu đặt tấm ván theo một góc thích hợp, hoặc làm cho nó kẹt cứng ở phía bên kia.
Peter không hứng thú nhìn tấm ván của Hannibal. Trông tấm ván quá mỏng để có thể chịu được trọng lượng của Bob.
- Dù gì, ta cũng không còn cách nào khác, cậu thở dài. Nên làm thử!
Hannibal cúi xuống hố.
- Bob ơi, cậu nghe không? Khi nào cậu nhìn thấy khúc đuôi của tấm ván hãy cố gắng cầm lấy nó và theo dõi nó có cắm sâu vào thành không? Sau đó, cậu leo lên tấm ván thật cẩn thận rồi bò lên dốc.
- Được - Bob nói. Nhưng làm nhanh đi. Mình càng lúc càng lún sâu hơn.
Hannibal chụp lấy tấm ván và đưa nó từ từ xuống khoảng không. Bỗng nhiên, Bob la lên:
- Mình thấy rồi. Nó nằm ngay trên đầu mình, nhưng mình chưa thể với tới được.
- Cậu chờ một phút, mình cho nó xuống thêm, đồng thời tìm góc phù hợp để làm cho nó kẹt lại.
- Thêm vài centimét nữa là mình nắm được… Ê… có chuyện gì vậy Babal!
- Ối ối! Mình đã vươn người ra nhiều quá. Mình đang trượt xuống... Peter ơi!
Peter bay người theo tiếng kêu, chụp lấy hai chân Hannibal kéo về phía sau.
Cũng may, Hannibal chưa thả tấm ván ra.
- Cám ơn Peter! Cậu hổn hển nói. Bây giờ cậu hãy làm đối trọng một lúc để mình chỉnh cái tấm ván này lại...
Mười giây sau, Bob reo lên vui mừng.
- Rồi, Babal ơi! Mình nắm lấy nó được rồi... Xong, nó cắm vào chắc lắm rồi.
- Tốt lắm - cậu nói. Peter và mình đang nắm đầu trên chắc lắm. Cậu leo lên cái cầu lửng đi và... hãy làm sao cho thật nhẹ nhé!
Có tiếng kêu rắc vang lên từ đáy hố. Bob đang leo lên cái mặt phẳng nghiêng do tấm ván tạo thành. Mong sao tấm ván đủ sức để chịu được trọng lượng của Bob!
- Bob đang leo kia! Peter thì thầm trong khi tấm ván càng rung và nứt nhiều hơn.
- Cố lên! Hannibal khuyên, nhưng trong thâm tâm rất lo.
- Khúc gỗ này có thể vỡ bất cứ lúc nào, Peter nói nhỏ phía sau lưng. Cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng chụp lấy Bob khi Bob lên tới!
Nghe tiếng Bob thở mạnh.
- Mình gần tới rồi! Cậu thông báo... Mình đây rồi! Bây giờ mình phải làm gì đây?
- Chụp lấy bàn tay mình!
Bàn tay Bob nắm lấy tay Hannibal. Trong một giây ngắn ngủi, hai cậu cứ như thế không động đậy. Sau đó, các ngón tay của Bob trượt ra. Cậu chỉ kịp bám vào tấm ván. Đến lượt Peter nắm lấy Bob... nhưng Bob cũng trượt ra, như đã trượt khỏi tay Hannibal.
- Ái dà! Peter than phiền. Cậu ấy còn trơn hơn con lươn nữa. Không thể nào giữ nổi!
- Cả hai ta hãy thử nắm lấy Bob đi! Hannibal khuyên.
Ngay phía dưới, Bob đang cố leo lên tấm ván trở lại và càu nhàu.
- Trời đất! Các cậu xì xầm cái gì vậy? Đâu phải lúc nói chuyện phiếm! Các cậu có chịu lôi mình ra khỏi đây hay không. Trên người mình là một lớp bùn dày đặc đến nỗi mình gần như không thể đứng vững trên tấm ván này. Mình cứ bị trượt xuống...
Cũng dễ hiểu tại sao tay Bob lại trượt đi.
Ánh nhìn của Hannibal nhanh nhẹn quan sát bên trong hang.
- Cái ta cần là một sợi dây với cái vòng ở đầu, cậu nói.
- Không có dây... và cũng không có thời gian đi lấy dây! Peter buồn rầu thở dài.
Bỗng nhiên, nét mặt Hannibal sáng rỡ lên.
"Mình nghĩ ra rồi!".
Cậu hối hả tháo dây thắt lưng ra.
Peter há miệng nhìn Hannibal luồn dây nịt vào khóa, tạo thành nút thòng lọng nhỏ.
Thám tử trưởng ném cái thòng lọng ứng biến ấy cho Bob.
- Bob ơi! Cậu la lên. Chụp lấy dây thắt lưng của mình! Đưa bàn tay vào đầu thòng lọg. Peter và mình sẽ cùng nhau kéo. Dưới trọng lượng của cậu, thòng lọng sẽ thắt chặt lại. Và chỉ cần lôi cậu lên. Cố gắng nhé!
Cái thắt lưng đu đưa trong khoảng không. Hannibal lo lắng chờ đợi...
- Rồi! Bob đột nhiên thét lên. Mình cầm lấy được rồi!
Hannibal thở dài nhẹ nhõm. Peter mỉm cười và nắm lấy đầu dây, sẵn sàng tiếp sức cho Hannibal.
Khi Bob sẵn sàng, hai cậu kéo lên...
Cuối cùng, một hình người đen và ướt, bùn phủ từ đầu đến chân, hiện ra miệng giếng.