Vụ bí ẩn con rồng hắt hơi

Chương 3

THÀNH PHỐ SEASIDE, nơi bạn của ông Hitchcock sống, chỉ cách Rocky khoảng ba mươi cây số. Thành phố trải dọc theo con đường ven Thái Bình Dương. Hans, làm việc cho chú Titus, lại có công chuyện cần đến chính khu vực này lúc đầu giờ chiều. Anh phải đi giao hàng ở đó bằng chiếc xe tải con. Hannibal xin phép quá giang xe cùng hai bạn.

Thím Mathilda dọn một bữa ăn trưa thật ngon cho ba cậu. Sau đó cả ba chen nhau ngồi ở ghế trước, bên cạnh Hans. Họ lên đường đi Seaside!

- Cậu đã có thời gian tham khảo tài liệu đúng không hả Bob? Hannibal hỏi. Cậu có biết được gì về rồng không?

- Rồng - Bob đọc, là một con vật thần thoại thường được vẽ dưới dạng một con bò sát to tướng có cánh và móng vuốt, khạc ra lửa và khói...

- Mình không dành thời gian nghiên cứu gì cả - Peter ngắt lời, nhưng hình như Bob quên một điều khá quan trọng: rồng có tính khí không dễ gần gũi lắm.

- Cậu không để cho mình thời gian nói - Bob phản đối.  Nhưng việc ấy không hề quan trọng, ngược với lời cậu. Rồng thuộc thế giới truyền thuyết, có nghĩa là chúng không có thật. Mà nếu chúng không có thật, thì dù chúng có dễ gần gũi hay không, điều đó không quan trọng!

- Rất đúng! Hannibal nói- Rồng là con vật của thế giới huyền diệu. Giả sử xưa kia tình cờ có chúng, thì theo định luật biến hóa, loài rồng nay đã tuyệt chủng là hợp lý.

- Điều này hoàn toàn phù hợp! Peter tuyên bố. Nhưng, nếu chúng không còn nữa, thì mình không hiểu làm thế nào ta có thể điều tra về nó được?

- Trong vòng một tuần, tại thị trấn Seaside yên tĩnh, năm con chó đã biến mất - Hannibal nhắc lại. Ông Hitchcock đã nói rằng một người bạn của ông bị mất chó và đã nhìn thấy một con rồng gần nhà. Vậy chuyện này không gợi ý cho các cậu điều gì sao?

- Có! Peter trả lời. Điều này gợi ý cho mình là nhanh chóng trở về Rocky để thử đôi patin mới thay vì đi săn rồng với cậu!

- Nếu bạn của bác Hitchcock, một ông Henry Allen nào đó, thuê chúng ta - Hannibal nói tiếp, thì đây sẽ là một cuộc phiêu lưu có ích cho Ba Thám Tử. Cậu hãy cố gắng xem xét vấn đề dưới góc độ ấy!

- Ồ mình có cố gắng đấy chứ! Peter nói.

- Có rồng hay không có rồng - Hannibal nói tiếp, chắc chắn là chuyện kỳ bí. Chúng ta sắp có các dữ liệu và dựa vào đó chúng ta sẽ có thể làm việc. Trong khi chờ đợi, chúng ta hãy cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo để đề cập đến vấn đề đó.

Xe đã đến Seaside. Hans chạy chậm lại để tìm con đường mà Hannibal nói tên. Rồi Hans dừng xe lại.

- Tôi sẽ cho các cậu xuống đây, Hannibal ạ! - Hans nói.

Chỉ nhìn thấy hàng rào và cây cọ. Nhà ẩn kín giữa đám cây xanh. Peter nhìn thấy một hòm thư màu trắng.

- Henry Allen! Peter đọc lớn tiếng. Người bọn mình tìm ở đây này!

Ba cậu bước xuống.

- Cuộc điều tra sơ bộ của chúng em sẽ mất khoảng hai tiếng, anh Hans ạ. Hannibal tuyên bố.

- Tốt lắm! Đến lúc ấy, tôi sẽ trở lại đón các cậu! Cứ tin tưởng tôi!

Nói xong, Hans trở đầu xe lại và chạy vào con đường đi trung tâm thành phố.

- Ta hãy bắt đầu nhìn xung quanh nhà, Hannibal khuyên. Việc biết địa điểm sẽ giúp chúng ta nhiều khi nói chuyện với ông Allen.

Các vi-la xếp thành hàng dọc theo vách đá nhìn xuống biển. Địa điểm có vẻ tương đối hoang vắng. Ba Thám Tử tiến đến một khu đất trống không có nhà xây, cạnh nhà của ông Allen và nhìn xuống dưới. Ngay dưới chân ba cậu, bãi biển trải dài, yên tĩnh, được viền bởi những ngọn sóng lấp lánh.

- Một khu vực thật nên thơ! Bob nói khẽ.

- Và lý tưởng đối với một con rồng! Peter nói thêm. Thủy triều cao, nó có thể vào hang mà không phải ra khỏi nước.

- Đúng! Hannibal nói. Với điều kiện là con rồng đó có thật. Hiện tại, thì dù mình có dài cổ ra nhìn cũng không thể thấy hang. Sau khi gặp ông Allen, chúng ta sẽ đi một vòng xuống dưới kia.

Và bằng một động tác, cậu chỉ một loạt bậc thềm dẫn xuống bãi biển.

- Xa xa còn có những cầu thang khác cắt ngang vách đá như thế. Hannibal giải thích. Bây giờ, ta hãy đi gặp ông Allen.

Một cánh cửa trong hàng rào mở ra dễ dàng trước mặt ba cậu. Phía sau cửa, một con đường ngoằn ngoèo hiện ra. Ba cậu lần theo con đường và chẳng bao lâu đến trước một căn nhà màu vàng phai, nằm trong bóng mát cây cọ và xung quanh là những bụi hoa. Ngôi nhà, treo lên đỉnh vách đá, bị gió thổi mạnh vào, có vẻ như bị bỏ hoang. Hannibal nâng búa gõ cửa và để nó rơi lại gây tiếng động mạnh.

Cánh cửa do một người đàn ông thấp nhỏ, cũng tròn trịa như Hannibal, mở ra. Ông có cặp mắt to buồn bã, cặp mày rậm và vòng tóc trắng xóa nằm ngay trên khuôn mặt sạm nắng và nhăn nheo.

- Mời các cậu vào... Các cậu là Ba Thám Tử Trẻ mà ông bạn thân Hitchcock đã giới thiệu phải không?

- Dạ phải, thưa bác. Hannibal đáp. Danh thiếp của chúng cháu đây ạ.

Ông Allen cầm danh thiếp trong những ngón tay gân guốc, ông đọc:

Ba Thám Tử Trẻ

Điều tra các loại

???

Thám tử trưởng: Hannibal Jones

Thám tử phó: Peter Crench

Lưu trữ và nghiên cứu: Bob Andy

- Những dấu chấm hỏi, Hannibal giải thích, là biểu tượng của chúng cháu. Các dấu chấm hỏi biểu thị những câu hỏi chưa có lời giải, những vụ bí ẩn chưa được làm rõ, những bí mật chưa sáng tỏ, tất cả những thứ mà chúng cháu cố gắng gỡ rối.

- Được, ông Allen nói, mời các cậu vào phòng làm việc của tôi. Tôi có chuyện cần nói với các cậu.

Ông ta dẫn bộ ba vào một căn phòng lớn tràn đầy ánh nắng.

Người đàn ông già mời khách ngồi còn chính ông ngồi sau bàn làm việc.

- Mời các cậu ngồi, và mời các cậu lắng nghe chuyện tôi cần nói... Có lẽ ông bạn thân Alfred Hitchcock của tôi đã nói với các cậu rằng tôi là đạo diễn phim phải không?

- Dạ, thưa bác, bác ấy đã nói như thế.

- Thật ra, từ này nên nói theo quá khứ thì đúng hơn. Cứ nói là tôi đã từng là đạo diễn. Từ mấy năm nay tôi không quay được cuốn phim nào cả. Tôi hành nghề rất lâu trước khi ông Alfred Hitchcock nổi tiếng. Thời đó tôi cũng khá danh tiếng... Phải, tôi cũng đã có một thời vinh quang! Alfred đã trở thành bậc thầy trong thể loại phim hồi hộp. Còn tôi, thì chuyên về loại phim kinh dị. Alfred chỉ tự giới hạn mình trong những bí ẩn hợp lý của thế giới hiện đại. Còn tôi thì vượt xa phương diện ấy!

- Ý bác là thế nào? Hannibal hỏi.

- Thì, phim của tôi liên quan đến thế giới kỳ dị. Đó là những ác mộng, những ảo ảnh kỳ quái... Trong đó có quái vật, có những tạo vật siêu tự nhiên... Chúng gây cảm xúc mạnh cho khán giả. Vì vậy tôi bị khó khăn khi phải đi gặp giới chức để trình bày về vấn đề hiện tại của tôi.

- Bây giờ, Hannibal nói, thì cháu nhớ là đã nghe nói về bác rồi! Cháu có xem cả một bộ phim của bác trong một câu lạc bộ điện ảnh nữa!

- Tốt lắm! ông Allen nói. Như vậy, khi tôi kể các cậu nghe về những gì tôi đã nhìn thấy dưới chân vách đá vào hôm tối con chó của tôi bị mất, các cậu sẽ hiểu tại sao tôi phân vân không đi báo cảnh sát. Xét những bộ phim trước đây của tôi và những khó khăn hiện tại mà tôi gặp phải để tìm việc làm, chắc chắn người ta sẽ nghĩ tôi bịa đặt chuyện để gây chú ý và tự quảng cáo miễn phí. Các cậu hãy lưu ý, thời của tôi đã qua! Tôi có đủ tiền để sống yên ổn đến hết đời. Tôi không bận tâm gì cả, tất nhiên ngoại trừ…

- Ngoại trừ con rồng dường như đã định cư trong cái hang, ngay phía dưới nhà bác, phải không ạ? Hannibal nói luôn.

Ông Allen nhăn mặt.

- Ờ ờ đúng.. Tôi có giải thích với Alfred rằng tôi đã nhìn thấy nó đi ra từ lòng biển. Nhưng tôi đã quên một chuyện. Tôi không chỉ nhìn thấy nó... mà tôi đã nghe thấy nó...

Một hồi im lặng sau lời tuyên bố ấy.

- Vậy là bác đã nghe thấy con rồng - cuối cùng Hannibal nói bằng một giọng bình tĩnh. Nhưng chính xác là nó gây tiếng động như thế nào? Lúc đó bác đang ở đâu?

Ông Allen rút khỏi túi áo một chiếc khăn tay lớn và chậm vào trán hơi ướt mồ hôi.

- Tôi đang đứng trên vách đá nhìn ra biển thì tôi nhìn thấy con quái vật, ông giải thích. Có thể đó là... một ảo giác...

- Có thể, Hannibal lặp lại. Nhưng còn tiếng động?

- Quỷ hãy bẻ tay tôi! Ông Allen la lên. Theo tôi biết, vùng này chưa từng có rồng, cả vào những thời xa xưa nhất. Tất nhiên, tôi đã sử dụng nhiều rồng trong các bộ phim kinh dị của tôi... những quái vật cơ học. Chúng tôi làm cho chúng hét lên bằng cách phối hợp tiếng ù ù của một động cơ và tiếng tu huýt inh ỏi. Tôi bảo đảm với các cậu hiệu quả gây nên rất rùng rợn!... Nhưng cái tôi đã chính tai nghe hoàn toàn không giống gì với những tiếng động ấy. Các cậu hãy tưởng tượng một tiếng thở hổn hển, tiếp theo là tiếng ho và tiếng hắt xì hơi. Phải, y như là... y như là con rồng đang hắt hơi.

- Bác hãy kể cho chúng cháu nghe một chút về cái hang nằm ở dưới kia. Hannibal nói. Hang có đủ rộng để chứa một con rồng không, hay chứa một con vật kích cỡ lớn?

- Thật ra cũng đủ lớn, ông Allen nói. Có nhiều hang mở ra ở chân vách đá, nhìn ra hướng nam cũng như hướng bắc. Một số hang rất sâu. Vào thời kỳ cấm đoán, bọn buôn lậu dùng hang làm kho chứa. Xưa kia, hang cũng là sào huyệt của bọn hải tặc ven biển. Cách đây vài năm, vách đá bị sụt lở một phần, chắn cửa vào của nhiều hang, nhất là những hang về hướng mũi Haggity. Nhưng các hang gần nhất vẫn còn nguyên.

- Hừm! Hannibal nói. Nhưng dù sao, đây cũng là lần đầu tiên bác nhìn thấy một con rồng trong vùng. Tuy nhiên, hình như bác sống ở đây đã nhiều năm rồi phải không ạ?

- Đúng. Nhưng điều này không chứng minh được gì cả. Tôi đã không nhìn thấy con rồng nếu như tôi không phải tìm con chó Pirate và nếu như tôi không nhìn xuống biển đúng vào lúc ấy. Hình ảnh kéo dài không lâu.

- À, còn về con chó của bác - Hannibal nói, bác làm ơn cho chúng cháu biết nó đã biến mất trong hoàn cảnh như thế nào... Bob ơi, cậu hãy ghi chép nhé!

Bob, người phụ trách “lưu trữ và nghiên cứu”, rút cuốn sổ và cây viết ra khỏi túi. Ông Allen mỉm cười và bắt đầu kể:

- Tôi vừa mới đi nghỉ ở nước ngoài hai tháng. Tuy tôi không còn hoạt động như trước, nhưng tôi vẫn quan tâm đến điện ảnh. Đều đặn hàng năm, tôi đi châu Âu để dự phần lớn những liên hoan phim có tầm cỡ. Mỗi khi tôi đi vắng, tôi gởi con chó đến một trại nuôi chó trong vùng. Lần này tôi cũng làm như thế. Tôi từ châu Âu trở về được một tuần nay. Tất nhiên việc đầu tiên là đi nhận lại con Pirate thân yêu: một con chó săn lông xù, loại Setter Ái Nhĩ Lan, một con vật tuyệt đẹp!

Ông dừng một lúc, thở dài rồi nói tiếp:

- Pirate rất thích chạy. Tôi không thể cứ cột nó mãi. Nên ban đêm tôi thả nó ra. Nhưng bốn mươi tám tiếng rồi, nó chưa trở về. Tôi nghĩ, có thể nó nổi hứng chạy về trại nuôi chó. Tôi điện thoại đến đó nhưng không có nó. Sau đó, tôi chờ, chờ... nhưng hoài công... đúng lúc tôi ra để thử tìm nó thì… thì tôi nhìn thấy vật ấy!

- Bác có xuống dưới bãi biển không ạ? Hannibal hỏi.

Ông Allen lắc đầu.

- Không - ông thú nhận. Tôi cảm thấy kỳ lạ. Tôi bỏ ra ba phần tư cuộc đời để quay những bộ phim làm cho người ta khiếp sợ, và giờ đến phiên tôi. Tôi không thể mô tả được chính xác cho các cậu nghe tôi đã cảm giác như thế nào. Lúc đầu, tôi sợ hãi nghĩ rằng có thể con vật quái dị ấy đã tấn công và ăn thịt con chó của tôi. Sau đó tôi hoảng hốt nghĩ rằng mình đang bị mất trí.

- Vậy là bác không làm gì hơn ngoài việc báo cho bạn bác là ông Alfred Hitchcock phải không ạ? Hannibal nói.

- Đúng thế! ông Allen vừa thở dài vừa lau trán một lần nữa. Alfred là một ông bạn già rất thân và có kinh nghiệm lớn về những điều kỳ lạ. Tôi biết là nếu có người nào giúp được cho tôi, thì chính là ông ấy. Ông ấy đã khuyên tôi nên liên lạc với các cậu. Vậy tôi giao vụ này cho các cậu nhé!

- Thưa bác Allen, chúng cháu rất cảm ơn lòng tin của bác. Hannibal nói. Con chó của bác không phải là con chó đầu tiên bị mất trong thành phố này. Theo một báo cáo mới đây, trong vòng một tuần lễ, năm con chó đã biệt tăm.

- Phải. Sau khi con Pirate mất, tôi có nghe radio nói thế. Nếu tôi biết trước, tôi đã không để cho nó chạy rông.

- Bác có gặp những người chủ của mấy con chó khác không ạ? Thám tử trưởng hỏi.

- Không. Chưa gặp. Tôi... tôi không muốn nói ra điều tôi đã thấy.

- Có phải tất cả những người láng giềng của bác đều có chó không ạ?

Ông Allen mỉm cười.

- Không, không phải tất cả. Nhất là ông Carter, ở bên kia đường. Ông Arthur Shelby, láng giềng bên phải của tôi, cũng không có. Thật ra tôi không tiếp xúc nhiều với láng giềng. Cuộc sống của tôi tương đối ẩn dật, giữa sách và tranh. Con Pirate đủ để làm bạn với tôi.

Hannibal đứng dậy.

- Chúng cháu xin phép bác ra về. Chúng cháu sẽ báo cáo bác về tiến triển của cuộc điều tra.

Ông Allen bắt tay cậu thám tử trẻ và tiễn ba cậu ra đến cửa...

- Một lần nữa, cám ơn các cậu nhé!

Bộ ba băng qua vườn và bước qua cửa hàng rào. Peter mỉm cười khi nhìn thấy Hannibal cẩn thận đóng cửa lại.

- Cậu muốn ngăn cản không cho con rồng vào, hả Babal?

- Mình không nghĩ chỉ một cái cửa có chốt là đủ để ngăn chặn một con quái vật, Peter ạ! Dù cửa có được giáp sắt cẩn thận, con rồng cũng sẽ nhanh chóng xông vào!

Peter rùng mình:

- Mình không thích cách cậu nói về con rồng chút nào! Cậu làm cho mình có cảm tưởng con quái đó đang rình rập đâu đây…

Peter quan sát con đường rồi nhìn đồng hồ.

- Anh Hans đâu rồi? Peter hỏi.

- Cậu cũng thấy là còn sớm quá mà - Hannibal nói. Chúng ta còn nhiều thời gian trước mắt.

Hannibal bước xuống khỏi lề và bắt đầu băng qua đường. Bob và Peter nhìn theo.

- Nhiều thời gian để làm gì? Bob hỏi.

- Để ghé thăm ông Carter - Hannibal nói. Và sau đó là nhờ Arthur Shelby. Bộ các cậu không thấy lạ sao, những người sống như thế lại không có chó để tự vệ hả?

- Thật ra thì không! Peter đáp. Nhưng bây giờ nghe cậu nói, thì mình cũng tự hỏi sao chính mình không mua chó để tự vệ! Mua một con chó đủ lớn để nuốt chửng con rồng cái một!

Hannibal mỉm cười. Hai bạn bước theo cậu. Căn nhà ông Carter nằm bên kia đường. Khu vườn được chăm sóc cẩn thận còn nhà thì mới sơn lại.

- Các cậu hãy lưu ý, Hannibal vừa nói với hai bạn vừa bước vào lối đi chính trong vườn - rằng ở đây, hàng rào được cắt cẩn thận, cỏ được cắt sát và rõ ràng luôn có người chăm sóc các bồn hoa. Ông Carter là người ngăn nắp.

Thám tử trưởng bấm chuông. Của vào gần như mở ra ngay. Một người cao lớn khỏe mạnh xuất hiện, ông ta có vẻ không dễ chịu lắm:

- Bọn nhóc kia, muốn gì hả?

- Thưa bác, chúng cháu xin lỗi là đến làm phiền bác. Hannibal lịch sự nói. Chúng cháu vừa mới đến thăm người láng giềng nhà đối diện với bác là ông Allen, con chó của bác ấy vừa mới bị mất, chắc bác cũng biết. Chúng cháu đến hỏi xem bác có thể cung cấp cho chúng cháu một thông tin nào đó liên quan đến vụ này không?

Mắt ông Carter khép nhỏ lại. Đôi mày rậm của ông cử động lên xuống một cách kỳ lạ. Nét mặt ông hung dữ lên.

- Ủa - ông la lên. Vậy là Allen bị mất chó hả? Giống như những người khác trong khu phố hả? Ồ thế thì hay quá! Hy vọng không bao giờ tìm ra mấy con chó mắc dịch ấy. Tôi rất ghét chó!

Ông nhìn xoáy vào ba thám tử. Nắm tay ông bóp chặt lại, tưởng chừng ông sẽ vồ lấy ba cậu.

Tuy nhiên Hannibal vẫn giữ được giọng nói bình tĩnh và thái độ thản nhiên để tuyên bố.

- Thưa bác, cháu tin chắc là bác phải có lý do chính đáng để ghét chó. Có thể xin bác giải trình chúng đã làm gì bác ạ...

- Chúng đã làm gì tôi à! Người đàn ông to tiếng - Chúng sủa và chúng tru lên hằng đêm. Chúng giẫm vào bồn hoa của tôi.Chúng phá bãi cỏ của tôi. Chúng làm ngã thùng rác của tôi và làm bẩn lề đường... Có thể các cậu thấy như vậy chưa đủ hả?

- Dạ, cháu rất tiếc cho bác, thưa bác. - Hannibal tử tế cam đoan. Bác biết không, đây là lần đầu tiên chúng cháu đến vùng này. Chúng cháu đang cố gắng tìm lại con chó của ông Allen. Nếu nó đã phá hại ở nhà bác, cháu tin chắc ông Allen sẽ đền bù cho bác. Ông ấy rất mến con chó, và ông ấy sẽ làm bất kỳ điều gì...

- Thế à! ông ấy sẽ làm bất kỳ điều gì hả? Vậy thì tôi cũng vậy, tôi sẵn sàng làm bất kỳ điều gì... Chờ một phút!

Ông Carter cúi xuống và lấy một cái gì đó phía sau cánh cửa. Ba cậu bạn chỉ kịp hốt hoảng nhìn nhau... Cánh cửa lại mở toang ra và ông Carter đang đứng thẳng trên ngưỡng cửa.

Lần này ông cầm trong tay một khẩu súng săn lớn.

- Đây là việc tôi sẵn sàng làm! Ông la lên với một giọng đầy đe dọa. Nhét đạn vào con chó mắc dịch kia! Mà nếu tôi có nhìn thấy đầu mõm con chó của Allen hay bất kỳ cơn chó nào khác, tôi nện cho nó một loạt đạn săn thú! Đó là điều tôi sẵn sàng làm!

Ông tỳ súng vào vai một cách đáng sợ.