Peter và Bob ngạc nhiên dò hỏi Hannibal bằng ánh mắt... Thám tử trưởng giả vờ như không thấy. Một lúc sau, giọng nói thân thiện của nhà làm phim lừng danh vang lên:
- A lô! Alfred Hitchcock đây. Cậu định báo cho tôi là các cậu giải quyết xong vụ mấy con chó bị mất tích rồi, có phải không?
Hannibal mỉm cười:
- Dạ chưa, thưa bác Hitchcock. Cháu gọi bác về điều mà lúc nãy bác nói cho chúng cháu. Bác có nói là ông Allen, bạn của bác, là chuyên gia về rồng, bởi vì ông ấy đã sử dụng rất nhiều rồng trong các bộ phim kinh dị.
- Không chỉ có rồng đâu! Ông Hitchcock nói rõ hơn. Mà còn cả dơi, ma sói, ma-cà-rồng, con tinh hút máu, quỷ nhập tràng... Tóm lại là tất cả những con vật có thể làm cho con người khiếp sợ! Rất tiếc là ngày nay loại phim đó không còn thịnh hành bằng thời xưa nữa. Tôi cam đoan với các cậu rằng ai đã từng xem phim của ông Allen vẫn còn nổi da gà khi nghĩ đến!
- Cháu nghĩ, Hannibal nói, để làm cho khán giả khiếp sợ đến như vậy, chắc là ông Allen phải dùng đến những con quái vật trông thật tự nhiên!
- Việc đó thì có! Hết sức tự nhiên! Không thể làm cho cả một rạp xiếc khiếp sợ với những thứ đồ giả không giống y như thật đâu cậu ạ!
- Dạ phải, Hannibal gật đầu. Thế ai lo về việc chế tao ra những con vật ấy?
Ông Hitchcock cười:
- Ở xưởng phim có những chuyên gia về vấn đề này.
- Cháu hiểu rồi - Hannibal nói nhỏ. Nhưng sau khi quay xong bộ phim, người ta làm gì với mấy con vật đó.
- Đôi khi - ông Hitchcock giải thích, người ta giữ trong kho. Có khi người ta vứt bỏ chúng đi bằng cách đưa ra phòng bán. Cũng có khi người ta mang đi hủy.
- Thưa bác, cháu có thể đặt thêm câu hỏi nữa được không ạ? Hannibal hỏi... Bác có giữ bộ phim nào của bác Allen không, và bác có thể chiếu cho chúng cháu xem được không... nhất là phim có rồng?
- Cậu hỏi vậy thật là lạ! ông Hitchcock nói sau vài giây im lặng. Chính ngày hôm nay tôi đã đến phòng lưu trữ của xưởng phim để tìm lại các cuộn phim trong bộ phim cổ điển của ông Allen có tựa là Những quái vật trong hang. Mà phim này quay con rồng từ đầu đến cuối phim. Tôi đã cất sang một bên vì nghĩ rằng có thể các cậu sẽ cần đến.
- Bác có sáng kiến hay quá, thưa bác! Hannibal mừng rỡ khẳng định, Có thể giúp ích cho chúng cháu rất nhiều! Cháu muốn tự mình nhìn xem, một con rồng thật cư xử như thế nào. Khi nào thì bác có thể chiếu bộ phim ấy?
Ông Hitchcock không do dự.
- Các cậu hãy có mặt ở xưởng phim sau một tiếng. Các cậu sẽ tìm thấy tôi trong phòng chiếu số 4.
Nói xong, ông cúp máy. Hannibal cũng làm theo. Sau đó cậu quay sang Bob và Peter.
- Các cậu hãy chú ý nhé! Chúng ta sẽ thấy một con rồng thật cư xử như thế nào. Các cậu hãy xem kỹ bộ phim mà người ta sẽ chiếu cho chúng ta. Có thể các cậu sẽ lưu ý được một chi tiết mà sau này sẽ cứu mạng cho chúng ta.
- Một chi tiết à? Nhưng loại chi tiết như thế nào? Bob hỏi.
Hannibal đứng dậy vươn vai.
- Mình vẫn nghĩ rằng con rồng Seaside là một con rồng giả. Nhưng có thể mình lầm. Trong trường hợp đó, con quái vật của ta là thật!
Lần này, ba thám tử trẻ lại nhờ đến chú Warrington. Chiếc Rolls Royce nhanh chóng chở ba cậu đến Hollywood. Ba cậu nhờ xe đưa đến nhà gỗ có đề “phòng chiếu số 4". Ông Hitchcock đã có mặt ở đó, cùng với thư ký:
- Các cậu hãy ngồi hàng ghế trước! Ông nói. Tôi sẽ ra hiệu cho người quay phim... Ta sẽ bắt đầu ngay!
Ông Hitchcock đã không phóng đại. Bộ phim hết sức hấp dẫn, khiến ba cậu xem say mê.
Bây giờ một cái hang xuất hiện trên màn ảnh. Bỗng nhiên, tim ba cậu đập mạnh lên: con rồng đang xuất hiện.
Con rồng hiện rõ trên màn ảnh đang bước vào hang. Đó là một con vật to lớn và dễ sợ. Đôi cánh ngắn ngủn của nó dựng thẳng đứng, nó đang tiến lên, thấy rõ cơ bắp của nó đang cử động, dài và ngoằn ngoèo như rắn. Cái đầu nhỏ và màu sẫm lắc lư ở cuối một cái cổ dài và dẻo. Cái hàm khỏe mạnh của nó hé ra. Nó gầm lên.
- Ối ối! Peter vừa nói khẽ vừa thu mình vào ghế. Trông nó còn thật hơn ở ngoài nữa!
Bob cũng nhìn con quái vật đang tiến lại gần trên màn ảnh. Hai bàn tay cậu bấu chặt vào tay ghế.
Hannibal ngồi bình tĩnh nhìn chăm chú mọi cử động của con vật hoang đường.
Cuối cùng, khi màn ảnh tắt đi, và đèn lại chiếu sáng phòng chiếu, ba cậu vẫn ngồi yên, không nhúc nhích. Cuối cùng cả ba đứng dậy, chân vẫn còn run.
- Trời đất! Bob thốt lên. Bộ phim này đã gây cho mình một cú sốc! Mình tưởng y như thật!
- Điều này chứng tỏ sự tài tình của ông Allen - Hannibal lưu ý. Ông ta đã khiến chúng ta trông đom đóm ngỡ là bó đuốc và đã khiến chúng ta hoảng sợ bằng cách cho ta xem một con rồng hoàn toàn giả. Các bạn đừng quên nhé!
- Sao? Ông Hitthcock hỏi. Các cậu có hiểu tại sao ông bạn Allen của tôi đã nổi tiếng là bậc thầy về phim kinh dị chưa?
Thám tử trưởng rất muốn đặt thêm nhiều câu hỏi tại sao với nhà làm phim nổi tiếng, nhưng ông Hitthcock rõ ràng đang rất vội. Hannibal cám ơn ông rồi cùng ba bạn nhanh chóng ra xe.
Khi xe đã chạy. Bob hỏi:
- Babal ơi, cậu đã yêu cầu bọn mình nhìn con rồng thật kỹ. Mình đã làm đúng như thế và mình không thấy có gì khác nhau giữa con quái vật trong phim và con rồng ở Seaside của ta. Thế còn cậu hả Peter?
- Mình cũng vậy, Peter thú nhận, ngoài việc con rồng trong phim gầm to hơn con mà bọn mình gặp trong hang.
- Mình không nghĩ rằng con đó gầm không to bằng. Bob nói. Nhưng hình như nó bị hắt hơi nhiều.
Hannibal mỉm cười.
- Rất đúng!
- Ý cậu nói sao hả Babal? Peter hỏi.
- Thì con rồng Seaside có vẻ nhạy cảm với thời tiết xấu hơn. Dường như nó đã bị cảm nặng.
- Làm thế nào một con rồng lại có thể bị cảm lạnh được? Bob hỏi. Thường mấy con vật này quen sống trong những nơi ẩm ướt và lạnh mà.
Hannibal gật đầu đồng ý.
- Nhận xét của cậu rất đúng, Bob à. Trong vài tiếng nữa, khi chúng ta trở lại chỗ đó, mình sẽ giải thích lý do bí ẩn tại sao con rồng của chúng ta bị hắt hơi. Nếu giả thiết của mình có cơ sở, thì cậu cũng sẽ hiểu vì sao chúng ta đã ra khỏi hang được một cách bình an vô sự.
Peter nhíu trán ngẫm nghĩ về lời nói của bạn:
- Nếu giả thiết của cậu đúng, thì hoan hô. Nhưng lỡ sai thì sao?
Hannibal làm một cử chỉ rộng mở:
- Peter ơi, mình tin chắc là mình không lầm. Bằng chứng là... mình không hề do dự mạo hiểm ba mạng sống của chúng ta bằng cách trở lại hang!