Vụ bí ẩn con rồng hắt hơi

Chương 12

CẦU THANG TỐI THUI. Không khí ở biển có mùi rét và mùi muối. Dưới ánh trăng, vách đá chiếu xuống bãi biển cái bóng vĩ đại của nó.

Lần này cầu thang có vẻ vững chãi dưới chân ba thám tử. Đến gần hang, ba cậu dừng lại để lắng nghe. Tất cả im lặng.

Hannibal nhìn lên trời. Phần trên vách đá, nhô ra biển, che khuất mắt. Hannibal nhăn trán. Cậu cảm thấy điều này quan trọng, nhưng không biết tại sao.

- Tất cả có vẻ bình thường! - Cuối cùng cậu nói nhỏ - Ta đi thôi!

Ba cậu bước vào hang. Một lần nữa, Hannibal dừng lại để nghe. Peter thắc mắc nhìn bạn. Hannibal hành động như thể đang thực hiện một cuộc đột kích nguy hiểm.

- Sao lại phải cẩn thận thế? Peter hỏi nhỏ.

- Thận trọng vẫn hơn mà!

Peter mạnh dạn bước vào trong hang, rọi đèn pin lên vách và xuống đất. Đột nhiên, khi cậu vừa mới vượt qua cái giếng, nơi Bob đã té xuống, cậu kêu lên một tiếng.

- Không! Không thể được! Xem này! Không thể đi tới nữa. Hang kết thúc ngay sau cái hố. Làm thế nào mà hai tên thợ lặn ra được!

- Hang cạn hơn mình tưởng nhiều! Hannibal thừa nhận. Như vậy là hang nhỏ hơn! Câu hỏi của cậu rất hay, Peter à. Đúng, làm thế nào hai tên thợ lặn ra khỏi hang được?

Cậu xem xét thành hang gần hơn.

- Chắc chắn quá, Peter nhận xét. Như vậy ta cũng rõ được một điểm.

- Ý cậu nói sao? Bob hỏi.

- Cậu không hiểu sao? Hang này chật hẹp! Giếng cũng không sâu lắm. Không có con rồng nào có thể trốn trong đây được!

- Tuy nhiên - Hannibal hỏi nhỏ, ông Allen khẳng định là đã nhìn thấy con rồng chui lên từ biển và bước vào đây - Cậu cúi xuống giếng - Hai tên thợ lặn của ta không thể bay hơi mất được. Như vậy phải giả thiết rằng có một cái hang khác thông với hang này. Một cái hang rộng hơn! Chỉ còn việc tìm ra lối đi đến đó.

- Ồ! Bob đột ngột kêu. Mình nhớ...

Bob nhanh chóng báo cho hai bạn về những gì cậu đã biết được khi đọc quyển sách về Seaside và khi nói chuyện với ba.

- Tóm lại - Bob kết thúc, hiện tại có một hệ thống ma thật sự trải dài dưới thành phố.

- Câu chuyện của cậu rất thú vị, Bob ơi - Hannibal thừa nhận. Nhưng hệ thống tàu điện ngầm chưa xây dựng có thể nằm xa đây. Mà nếu lối vào nằm gần biển thì cũng rất lạ.

- Phải... có thể cậu nói đúng Babal à - Bob thất vọng nói nhỏ.

- Nhưng ta vẫn có thể tiếp tục làm, vì ta đã ở đây rồi - Thám tử trưởng nói, nhưng cách hay nhất để xác định hệ thống tàu điện ngầm là xem bản đồ thành phố.

- Nhưng đã năm mươi năm rồi, Peter bắt bẻ, có thể bản đồ ấy không còn nữa. Hay là nó bị chôn vùi một nơi nào đó trong phòng lưu trữ của tòa thị chính.

- Dù sao, mình vẫn nghĩ rằng đâu đây có một lối đi bí mật. Ta hãy thử tìm nó.

- Mình có ý kiến, Bob nói. Sao bọn mình không bắt đầu tìm từ cái nơi mình đã núp... phía sau hàng rào gỗ?

Hannibal và Peter tán thành lời gợi ý. Ba cậu đi về hướng vách gỗ. Hannibal quỳ xuống cạo cát bụi dính phía trên một tấm ván để lấy nó ra. Làm xong, mắt cậu sáng lên.

- Cậu sao thế hả Babal? Peter hỏi.

- Mình đã phát hiện ra một điều. Hannibal nói nhỏ. Mấy tấm ván này không phải bằng gỗ mà... dường như là ván ép.

- Ván ép hả? Bob nói theo.

- Hình như thế, Hannibal vừa đáp vừa sờ tấm ván. Nhưng mình chưa hiểu điều này có liên quan gì đến vụ bí ẩn của chúng ta. Ta vào đó nhanh đi.

Tấm ván được lấy ra, cho phép ba cậu đi qua. Ba cậu đặt tấm ván trở lại chỗ cũ, phía sau lưng, rồi dùng đèn khám xét địa điểm đang đứng.

Cả ba đang đứng trong một cái hang nhỏ và chật. Trần thấp chỉ vừa cho phép đứng thẳng người. Không khí rất ẩm. Nền đất đổ khá dốc xuống vách cuối hang.

- Lại một ngõ cụt khác! Peter nói nhỏ.

- Nhưng dù gì, nơi này từng là chỗ trú ẩn lý tưởng cho bọn buôn lậu và bọn hải tặc xưa kia! Hannibal nhận xét.

Bob rọi đèn xuống đất.

- Hề! Hề! Bọn hải tặc! Có thể chúng còn để lại đây vài đồng tiền vàng!

Peter và Bob ngồi xuống cào cát lẫn bụi lên. Peter bỏ cuộc đầu tiên.

- Không có dấu vết kho báu nào cả! Cậu thở dài. Nếu hải tặc có chôn kho báu chỗ này, thì chúng đã lấy sạch trước khi đi!

Bob vẫn còn cố cào bụi. Cứ như thế, Bob đi đến cuối hang.

Hannibal đang xem xét hàng rào ván thì cậu nghe Bob la lớn tiếng.

- Cái gì vậy Bob?

Chỉ nghe một tiếng "rắc". Hannibal và Peter quay lại. Bob đã biến mất.

Hai cậu chưng hửng nhìn nhau.

- Không thể tin được! Hannibal nói khẽ. Cậu ấy vừa mới đứng đây, trước bức tường cuối hang. Còn bây giờ, thì hình như cậu ấy bị bức tường nuốt chửng mất!

- Trời! Peter lầm bầm. Mình chẳng hiểu gì hết! Cậu dùng đèn rọi mọi góc kẽ trong hang - Lần này, đâu có cái giếng nào đâu!

Peter đang ngồi chồm hổm để xem xét nền đất kỹ hơn, thì có tiếng kêu rắc nữa. Peter nhìn Hannibal và kinh ngạc thấy Hannibal đang mỉm cười.

- Ổn cả, Peter à. Hannibal nhanh nhẹn nói. Bob đang quay về kìa!

Peter vừa kịp quay lại để nhìn thấy một phần vách xoay trên chính nó, để lộ một cái lỗ tối tăm. Bob bò ra.

- Các cậu nghĩ sao? Bob kêu lên. Lối đi bí mật! Mình đang tựa vào thì... Rắc! Nó mở ra.

- Bên kia có cái gì vậy? Hannibal quan tâm hỏi.

- Xin lỗi, mình không kịp nhìn. Bob thú nhận. Tất cả xảy ra nhanh quá! Mình sờ vào tường... tường lại mở ra nữa. Thử lại đi!

Như lúc nãy, Bob tựa vào tường. Lúc đầu, không có gì xảy ra hết. Rồi nó động đậy một chút. Đột nhiên có tiếng rắc nhỏ, sau đó, khối đá vừa xoay vừa kêu.

- Rồi! Bob vui vẻ la lên. Theo mình!

Cậu biến qua lỗ hở, Peter và Hannibal lẻn vào theo.

- Hannibal ơi! Peter kêu lên khi đã sang bên kia. Đây chính là cái hang mà cậu muốn tìm! Cậu đã đoán đúng!

Thật vậy, ba cậu đang đứng trong một cái hang rộng lớn, trần cao. Hang đâm sâu vào vách đá song song với hang đầu tiên.

Ba thám tử hớn hở bắt đầu thám hiểm. Nhưng khi vừa mới tiến được vài bước, thì nghe tiếng động phía sau lưng. Khối đá xoay, dùng làm cửa vào, vừa mới khép lại.

- Trời! Peter kêu. Đáng lẽ ta phải làm cho nó kẹt lại.

- Ôi! Hannibal nói. Không quan trọng. Bob đã làm cho hệ thống hoạt động được từ phía bên này. Chúng ta cũng sẽ làm được thôi. Giờ hãy xem ta đang ở đâu!

Bob nhìn vòm đá cao phía trên đầu.

- Cậu xem có lớn không kìa. Babal ơi! Đó có thể là con đường hầm tàu điện ngầm đã được nói trong quyển sách mình  đã đọc.

- Rất có thể, Bob à. Nhưng cậu hãy lưu ý rằng vách này còn sần sùi, tức là ở tình trạng nguyên thủy. Đường hầm trong quyển sách cậu đọc là do mà người xây nên,  tức là có lát đan và đầy đủ các thứ. Thậm chí có thể là dã đặt xong đường ray rồi nữa kìa... Theo mình, cái hang này được tạo nên do sự bào mòn. Hang không mở ra biển. Ta hãy xem nó đâm sâu đến đâu trong đất liền. Có thể nó gặp cái hệ thống tàu điện ngầm ấy.

- Mình nghĩ đến chuyên khác, Peter nói. Nếu hang này đủ lớn để làm nhà cho rồng, thì nó không mở ra biển, nên bọn mình an toàn. Con quái vật không có nguy cơ xuất hiện.

Sau khi bước được một lúc trên nền đất tương đối bằng phẳng, ba cậu đến cuối hang. Ở đây có một bức tường xám lớn chắn ngang.

- Hết! Peter thông báo. Không đi xa được nữa.

Hannibal véo môi dưới, vẻ đăm chiêu.

- Cậu nghĩ gì vậy BabaI? Bob hỏi.

- Bức tường đối diện chúng ta... Dường như có gì không bình thường.

- Nó bình thường, y như một bức tường thường thôi, Bob trả lời. Mình cũng thất vọng không kém gì cậu, nhưng mà…

Hannibal nhắm nửa mắt lại và không nghe. Cậu đang xem xét bức tường thật gần, vỗ nhẹ khắp nơi, đồng thời áp tai vào đó.

- Tiếng kêu lạ quá! Bob nhận xét.

- Rõ ràng có sự khác biệt, Hannibal nói. Mình không biết khác biệt như thế nào nhưng…

- Câu bỏ đi! Peter nóng lòng ngắt lời. Nếu cậu không chứng minh được rằng đây không phải là một bức tường thì nó vẫn là một bức tường! Ta đi khỏi đây đi. Mình bắt đầu thấy lạnh rồi.

- Lạnh! Hannibal nói lại, mắt sáng rỡ. Đúng rồi! Tường không lạnh, trong khi hai tường bên hông thì lạnh. Các cậu thử sờ đi!

Bob và Peter làm theo.

- Cậu nói đúng, Peter thừa nhận. Tường này không lạnh bằng. Nhưng điều đó chứng tỏ điều gì? Cậu đừng quên rằng hang này nằm ở dưới các biệt thự. Có thể các ngôi nhà truyền một ít hơi nóng cho tường.

- Mình nghĩ là có cái hang khác hoặc có lối đi bí mật sau tường, Bob tuyên bố. Điều này cũng đủ làm cho tường ấm lên.

Nhưng Hannibal lắc đầu. Cậu không đồng ý. Cậu rút dao ra khỏi túi và tiến hành cạo bề mặt xám của bức tường. Peter cười:

- Cậu sẽ làm mẻ lưỡi dao tốt của cậu đấy, Babal à. Nếu cậu muốn đục thủng tường, thì cậu nên dùng thuốc nổ.

Làm ngơ, Hannibal vẫn tiếp tục cạo. Sau đó khi xem lưỡi dao, Hannibal thấy có những hạt bụi xám xám bám lên.

Cậu mỉm cười đắc thắng quay sang hai bạn, định tiết lộ điều quan trọng mà cậu vừa mới phát hiện. Nhưng cái cậu nhìn thấy qua đầu hai bạn khiến nụ cười của cậu tan biến mất.

- Cái… cái hang! Hannibal ấp úng. Mình... mình không biết làm thế nào... nhưng nó đang mở ra phía sau lưng các cậu!

Peter và Bob, không tin, xoay gót chân. Hang không có chỗ mở ra biển, ba cậu đã để ý điều này khi vào. Làm thế nào bây giờ lại có? Nhưng Hannibal nói thật... Dưới ba cặp mắt kinh ngạc, cái hang đang từ từ mở ra. Gió biển thổi vào lồng lộng.

Hannibal bình tĩnh lại:

- Nhanh lên! Quay về hang nhỏ!

Ba thám tử phóng đi cùng lúc và lao tới khối đá được dùng làm cửa hang. Bob ấn tay, rồi ấn vai vào đó.

- Khủng khiếp quá! Cậu nói nhỏ. Mình không mở ra được.

- Nhưng phải làm cho được! Hannibal càu nhàu. Ta hãy tìm điểm chính xác cần phải ấn vào.

Nhưng ba cậu hoài công cố gắng làm cho khối đá xoay. Bỗng nhiên, ánh sáng tràn vào hang. Ba thám tử đứng yên. Chỗ mở ra biển đang há ra và có một cái gì đó đang tiến về phía ba cậu... một cái gì đó to lớn và đen sẫm xuất phát từ đại dương... Peter níu lấy vai Hannibal.

- Mình có… nằm mơ không hả?

Hannibal sững sờ. Cổ họng cậu khô khốc.

- Không! Cậu nói với giọng khàn khàn. Đúng là con rồng.

Trong khi đó, con bò sát quái dị đang tiến đến gần. Nước óng ánh trên bộ da đen sẫm của nó. Cái đầu nhỏ hình tam giác đang lắc lư trên cái cổ mềm dẻo và rất dài. Cặp mắt của con rồng dán vào hang và chiếu sáng như hai đèn pha. Con vật vừa tiến tới vừa phát ra một âm thanh kỳ lạ.

Dần dần, nó tiến lại đủ gần để chắn lối vào hang. Đầu nó cúi xuống, cái lưỡi chẻ đôi đang thè ra bên này rồi bên kia, như để sẵn sàng ngoạm ba cậu. Nó kêu lên. Sau tiếng kêu rít, là một tiếng thở dài thật lâu.

Cả ba tê liệt một lúc khi thấy con quái vật, rồi mới hoàn hồn cố gắng chạy ra khỏi hang.

"A-a-a-a-a!"

Bây giờ, con vật đã vào hang. Tiếng thở rin rít của nó nghe rõ hơn. Từ trên cao nhìn xuống, ba thám tử khiếp sợ và lặng yên đứng sát vào vách đá. Rồi cái đầu của nó cúi xuống thấp hơn. Dường như nó đang nhìn kỹ hang.

Hai cái hàm khỏe mạnh của nó há ra. Răng trắng và dài sáng lên. Nó thở hổn hển, sau đó nó ho, rồi đứng lại.

Hannibal nghe nói là con cọp trong rừng cũng phát ra tiếng ho vào lúc chuẩn bị vồ con mồi. Cậu nhớ lại và rùng mình.

Mắt cậu không rời khỏi cái đầu đen của con rồng. Đầu nó vẫn lắc lư. Rồi đột nhiên nó tiến lại phía ba cậu đang hoảng sợ áp sát mình vào đá.

Lại hoảng hốt một lần nữa, ba cậu vội vàng tìm cái điểm trên vách đá cần phải ấn để làm cho khối đá xoay.

Hàm con rồng lại há ra, đe dọa hơn nữa. Con rồng gần sát đến nỗi ba thám tử cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nó.

Bỗng nhiên, khối đá lùi ra với tiếng kêu cắc. Bob mất thăng bằng đầu tiên rồi biến mất qua lỗ hở. Nhưng Peter bị tê liệt bởi nỗi hoảng sợ, không làm động tác nào theo Bob cả. Cậu như bị con rồng thôi miên.

Hannibal không do dự. Cậu nắm lấy cánh tay bạn đẩy vào lối đi bí mật phía sau Bob. Rồi đến lượt Hannibal nín thở bước theo sau vào chỗ hở chật hẹp.

Khối đá quay về vị trí cũ với tiếng kêu như thường lệ. Ba bạn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nỗi khiếp sợ lại tấn công ba cậu một lần nữa.

Thật vậy có tiếng gầm gừ tức giận của con rồng ở phía bên ba tường. Rồi khối đá rung lên, y như con rồng đang lao vào tấn công thành đá để tìm bằng được ba thám tử.