Tủ treo quần áo của Anna cũng không bị bỏ qua: ba thám tử lục tất cả các túi và thậm chí xem bên trong từng chiếc giày nữa.
- Chị có chắc là chìa khóa ở đây không? Hannibal hỏi vào giờ ăn trưa. Chị có chắc là chị không bị mất chỗ nào không... có thể là bị đánh mất tại ngân hàng lần cuối cùng chị đến đó?
Anna chắc chắn.
- Em không hiểu gì cả - Peter tuyên bố. Bọn em đã tìm khắp nơi rồi. Làm sao chị có thể nghĩ ra một chỗ giấu đặc biệt như thế, rồi bây giờ lại không nhớ ra nữa?
- Chị bị quên đột xuất - Anna vừa thở dài vừa dọn bàn ăn. Càng cố nhớ, chị càng không nhớ ra được gì.
- Chị đừng tra tấn đầu óc nữa - Hannibal khuyên. Chị sẽ nhớ ra lúc chị ít nghĩ đến nó nhất.
Khi ăn trưa xong, Ba Thám Tử Trẻ ra sân sau nhà. Hannibal đứng lại để xem xét nền đất. Đất được quét kỹ đến nỗi chỉ còn dấu chân đi lại của những người làm hồ bơi.
- Hannibal ơi!
Hans đang đứng gần hố đào và gọi ba thám lử. Còn bên trong hồ bơi tương lai vang lên những tiếng búa đập mạnh.
Hannibal, Bob và Peter bước tới, nhìn xuống cái hố to tướng. Konrad đang ở dưới đáy, đóng đinh vào những tấm ván tạo thành ketxon. Xi măng sẽ được đổ vào đó.
- Sao? Hans hỏi. Các em có tìm được gì chưa?
Konrad ngừng tay để nghe câu trả lời.
- Bọn em đã tìm chìa khóa khắp nơi - Hannibal giải thích - nhưng không thấy đâu hết. Bây giờ tụi em định điều tra về Joe Haveling. Em chắc chắn là sắp có thông tin về anh ấy. À mà anh Joe đi đâu rồi?
Hans chỉ lên phía trên cao sân trượt tuyết.
- Anh ấy cho đầy đồ vào balô, lấy súng rồi lên trên đó. Anh nói là có việc phải làm trên thảo nguyên. Chắc phải còn lâu anh ấy mới trở xuống.
Ba Thám Tử Trẻ chia tay với hai anh em người Đức và xuống làng. Chẳng bao lâu, ba bạn đến trạm xăng nơi anh Hans và anh Konrad đã hỏi đường hôm qua. Không thấy anh nhân viên đổ xăng đâu, còn trạm xăng thì đóng cửa. Bob nhìn thấy buồng điện thoại công cộng dùng dược. Bob chui vào đó để gọi cho ba.
- Sao? Peter hỏi khi thấy Bob ra.
- Thì mình bị ba mắng, như mọi khi, vì mình đã quấy ba trong giờ làm việc. Nhưng ngoài chuyện đó ra, thì bọn mình rất may. Ba quen với một chú nhà báo ở Reno và sẽ hỏi thông tin về Joe Haveling. Ba nói là tối nay phải gọi về nhà.
- Công việc có vẻ tiến triển tốt - Hannibal nhận xét.
Ba bạn đi ngược đường lại về Quán Slalom, vượt qua khỏi quán trọ, rồi quẹo về hướng khu cắm trại.
- Kỳ nghỉ hè này diễn ra không đúng như dự kiến - Peter đột nhiên nói. Đáng lẽ bọn mình phải cắm trại ngay giữa thiên nhiên, quan sát động vật và bơi trong các ghềnh thác trên núi. Thay vì vậy, bọn mình ngủ ở quán trọ và ăn ở bếp của chị Anna.
- Bọn mình cũng có thể cắm trại ngoài trời vậy - Bob trả lời. Mình đề nghị dựng lều ở khu cắm trại ngay chiều nay. Có lẽ anh Hans và anh Konrad sẽ không theo bọn mình, vì muốn quan sát Joe Haveling. Nhưng đâu có gì bắt buộc bọn mình làm giống hai anh.
Hannibal mỉm cười:
- Vậy cậu không sợ gấu à? Hannibal hỏi.
- Con gấu mà bọn mình thấy hôm qua dâu có hại gì bọn mình. Nó chỉ đi kiếm ăn thôi.
- Dù sao ông Jensen cũng bị đánh! Hannibal nhắc. Kẻ tấn công là ai? Và tại sao Joe Haeling đã xoá hết mọi dấu vết sáng nay?
Sau khi rẽ lần cuối, ba bạn nhìn thấy khu cắm trại trước mặt. Có năm chỗ đốt lửa trại bằng đá ấn xuống đất và năm cái bàn gỗ để ăn ngoài trời. Bên phải có con suối, nhưng không có nước. Cuối khu cấm trại, một con đường mòn ngoằn ngoèo đâm sâu vào bụi cây.
Peter nhìn qua toàn bộ quang cảnh, rồi lấy tay xoa tóc.
- Mình hiểu Joe Haveling muốn gì khi nói đến vấn đề nước trong vùng. Nếu cắm trại ở đây, thì bọn mình sẽ phải về quán trọ lấy nước.
- Rõ ràng là một trở ngại lớn - Hannibal thừa nhận. Ngoài ra mình không thích đi xa quán trọ quá, ít nhất là khi chưa biết gì hơn về Joe Haveling. Mình thấy anh này có vẻ khả nghi quá. Rồi chuyện ông Jensen bị tấn công...
- Chắc chắn thủ phạm không phải là Joe Haveling! Bob phản đối. Chính mắt bọn mình đã thấy anh trong quán trọ lúc ông Jensen bị đập đầu mà.
- Dĩ nhiên là không phải Joe Haveling! Thám tử trưởng thừa nhận. Nhưng dù sao, cũng có chuyện gì đó thật mờ ám trong quán trọ này. Và mình rất muốn biết đó là chuyện gì.
Phía sau Hannibal có tiếng cây gẫy khiến ba bạn giật mình.
- Tôi làm các cậu sợ à? Một giọng nói vang lên. Xin lỗi nhé. Tôi không hề có ý như thế.
Hannibal quay lại. Anh nhân viên trạm xăng ở Sky Village bước ra từ một khóm cây hoa đinh. Anh nhét vào túi vài mảnh giấy dính dầu mỡ đang cầm trong tay.
- Các cậu sợ gấu phải không? Anh hỏi trong khi mắt láo liên nhìn ba thám tử. Nghe nói tối hôm qua có một con gấu hù dọa các cậu.
- Làm sao anh biết được? Hannibal hỏi.
- Ông Jensen đến mua xăng sáng nay - anh nhân viên trạm xăng giải thích. Tôi thấy cổ ông bị cứng và tôi hỏi tại sao. Tôi thích tìm hiểu lý do và nguyên nhân của mọi việc. Ông khách của tôi nổi giận và tức tối kể rằng có kẻ đập sau đầu ông khi ông đang chụp hình một con gấu.
- Theo tụi em biết thì đúng là đã xảy ra như vậy - Bob nói. Anh Joe nghĩ là có một con gấu thứ hai.
- Gấu gì mà cư xử lạ vậy! Anh nhân viên trạm xăng nói khẽ. Nhưng cũng có thể. Năm nay gấu xuống làng khá nhiều. Khi bị hạn thì lúc nào cũng vậy. Gấu bị đói và phải đi lục thùng rác. Riêng tôi, thì tôi cứ mặc kệ chúng. Như vậy sẽ không bao giờ bị rắc rối...
Ánh mắt láo liên của anh nhìn khắp khu cắm trại.
- Như vậy thì hay hơn! Các cậu biết không - anh nói tiếp với ba thám tử - tuần rồi có một cặp đến đây cắm trại và xả rác đầy. Nền đất như được phủ bằng vỏ cam và giấy dầu. Không thể tin là có người mất vệ sinh đến thế.
- Vậy chính anh quản lý khu cắm trại à? Bob hỏi.
- Không hẳn vậy! Nhưng vào mùa hè, khu cắm trại là điều duy nhất thu hút du khách đến vùng này. Tôi thì tôi cần bán xăng. Du khách cắm trại truyền miệng nhau rằng khu cắm trại thế này thế kia. Nếu vùng này có tiếng xấu, thì tôi sẽ buộc phải đóng cửa trạm xăng và chết đói cho đến mùa tuyết tháng năm.
- Em hiểu - Bob nói.
- Tên tôi là Richardson - người đàn ông nói tiếp. Charlie Richardson!
Peter mỉm cười:
- Em là Peter Crentch - đến lượt Peter nói. Còn đây là Hannibal Jones... và Bob Andy.
Charlie Richardson nói mình rất vui được làm quen với ba bạn và lần lượt bắt tay từng đứa.
- Các cậu định dời lều về đây hả? Ông hỏi. Khi đi ngang qua quán trọ tối hôm qua, tôi thấy các cậu dựng lều dưới cây.
- Tạm thời là vậy - Hannibal giải thích - bọn em ngủ trong nhà. Sau vụ con gấu, anh Joe đã quyết định rằng như thế bảo đảm hơn.
Charlie phá lên cười:
- Rõ ràng chồng của cô Anna không quen với núi Con Quái Vật! Ha ha ha! Một hai con gấu mà cũng sợ!
- Núi Con Quái Vật à? Peter tò mò lập lại.
- Phải. Ồ! Tôi biết là trên bản đồ thì tên là núi Lofty. Nhưng khi tôi còn bé và chỉ có năm gia đình sinh sống trong vùng, người ta gọi là núi Con Quái Vật.
Anh chỉ một cái tháp rất khó thấy giữa cây:
- Các cậu có thấy cái tháp canh kia không? Hồi xưa người ta phát hiện được các vụ cháy rừng từ trên đó. Ngày nay nó không còn được dùng nữa nhưng thời đó người ta chỉ gọi là núi Con Quái Vật.
Peter ngồi xuống bên một cái bàn.
- Tại sao núi bị gọi như thế? Peter hỏi.
- Khi tôi còn nhỏ - Charlie Richardson giải thích - người lớn thường kể rằng trên núi có quái vật: người khổng lồ và ông chằn sống trong hang động và ăn thịt những đứa trẻ ra ngoài khi trời tối.
Bob cười:
- Giống như chuyện lấy ông kẹ hù trẻ em để cho chúng ngoan!
- Có thể - Charlie thừa nhận - nhưng trẻ con chúng tôi hoàn toàn tin lời người lớn nói, và còn tưởng tượng thêm những gì người lớn không nói. Một ông già đánh bẫy sống ở đây thời đó có nói là đã thấy vết dấu chân của một người khổng lồ trên tuyết, tuốt trên cao gần chỗ có tuyết. Dấu chân của một người đi chân không! Tóm lại là một câu chuyện tào lao! Đi chân không trên tuyết thì sẽ bị cóng chân hết!
- Vậy là hồi nhỏ anh cũng thích nghe chuyện kinh dị - Peter nói.
- Ừ, nhưng lúc đó không đứa nào dám ló mặt ra ngoài đường khi mặt trời đã lặn. Lạ thật! Có thể tưởng như ẩn sĩ biết những chuyện kỳ quặc này và tưởng tượng thêm... vậy mà...
- Ẩn sĩ à? Bob hỏi sau khi thả mình xuống khối đá gần bàn. Ẩn sĩ nào ạ? Anh nói về quái vật, rồi bây giờ là ẩn sĩ. Thời thơ ấu của anh ly kỳ quá.
- Ồ! Ẩn sĩ không thuộc thời thơ ấu của tôi - Charlie Richardson phản đổi. Ông đến vùng này sống cách đây khoảng bốn năm. Ông đi bộ từ Bishop đến, đeo balô. Đó là một anh chàng khoảng hai mươi lăm ba mươi tuổi. Ông đến ngay giữa mùa hè và du khách lúc đó rất ít. Khi thấy ông đứng bơ vơ ngay giữa đường, tôi hỏi ông tìm gì. Ông trả lời: Một nơi để ngẫm nghĩ! Ông muốn tìm một góc để yên thân, cho phép tư tưởng của ông giao thiệp được với thiên nhiên toàn năng. Thế là tôi chỉ đường cho ông lên thảo nguyên ngay phía trên sân trượt tuyết. Mùa hè ít khi có ai lên đến đó lắm, vậy ông này sẽ không bị quấy phá. Tôi cứ vô tư tưởng ông ta sẽ ngồi trên cỏ ngẫm nghĩ suy tư mỗi buổi chiều. Nhưng tôi lầm. Ông ta leo lên núi, và đã xây một cái chòi nhỏ trên đó. Ông mua gỗ, đinh và giấy tráng nhựa đường ở làng... nhưng không bao giờ mua thức ăn. Tôi đoán ông sống bằng quả trong rừng, giống như gấu, hoặc quả sồi, giống như sóc!
- Về nguồn! Bob nói. Rồi sau đó chuyện gì xảy ra với ông ẩn sĩ?
- Dường như cô đơn rốt cuộc cũng làm cho người ta loạn trí. Mà ông này thì không nói chuyện với ai cả. Nếu lỡ có người lên đến khu thảo nguyên, thì ông trốn vào nhà chòi. Chuyện này kéo dài dược ba tháng. Rồi ngày nọ, ông chạy xuống làng, mắt như muốn lồi ra khỏi đầu, hét rằng có quái vật trên thảo nguyên. Ông bỏ chạy về hướng Bishop, từ đó không ai gặp lại ông nữa. Có thể ông vẫn còn đang chạy đó.
Peter rùng mình. Hannibal nhìn các đỉnh núi nhọn đâm thủng mây.
- Quái vật! Hannibal nói khẽ. Không biết...
- Ôi! Charlie nhún vai nói. Đừng có tin lời một ẩn sĩ, chắc là ông ta bị ảo giác thôi. Sống một mình đâu có tốt. Thôi, nếu các cậu muốn cắm trại ở đây, thì tiến hành đi! Đừng lo nghĩ về chuyện quái vật. Còn gấu, thì nếu các cậu không phá chúng, chúng sẽ để yên các cậu thôi. Nhớ đừng bỏ quên thức ăn bên ngoài nhé.
Charlie Richardson đi về làng, nhưng trước khi biến mất, ông dặn dò thêm lần cuối.
- Và nhớ đừng xả rác nhé!
- Vâng ạ! Bob hứa.
Khi chỉ còn lại ba đứa, Bob nói:
- Quái vật trên núi! Làm như ở đây có người tuyết không bằng! Đây đâu phải Hy Mã Lạp Sơn đâu! Vùng này rất nhiều du khách vào mùa đông!
- Du khách đâu có đi khắp mọi ngõ ngách - Hannibal nhận xét. Núi này chiếm một diện tích rất rộng. Người trượt tuyết, người đi dã ngoại và người đi cắm trại không bao giờ đi xa lắm.
- Babal à - Peter rùng mình nói - chẳng lẽ cậu cho rằng ẩn sĩ đã thật sự thấy con quái vật!
- Hê hê! Những câu chuyện hoang đường nhất luôn có một phần sự thật. Trừ phi Charlie Richchadson nói láo về ông già đặt bẫy và ẩn sĩ, thì dường như có một sinh thể khổng lồ sống ở vùng này.
- Nghe kìa! Bob đột nhiên nói. Có ai phía bên này...
Phía bên kia khu cắm trại, các bụi cây lay động nhẹ, mặc dù không có chút gió. Ba Thám Tử Trẻ nghe tiếng kêu răng rắc khe khẽ.
Peter đứng yên, mắt dán vào bụi cây mọc phía bên kia con suối. Peter thấy như có một cái bóng di chuyển.
Tiếng kêu nghe rõ hơn, gần hơn.
- Có người! Bob nói lại. Có người hay vật gì đó đang... đang tiến về phía mình!