- Nào! Nào! ông nói bằng một giọng dịu dàng trấn an. Bạn bị đau, phải không? Nhưng không sao mà. Bạn vẫn còn rất khoẻ.
Tiếng gầm gừ trả lời ông.
- Tôi biết, biết mà - Smat nói tiếp. Nhưng cứ ở lại với tôi bạn sẽ không bị làm sao đâu.
Tiếng gừ gừ biến thành một âm thanh dịu dàng hơn, nghe giống như tiếng khóc khẽ.
- Thôi! Đi nào! Ông Smat nói dỗ dành. Nhìn kìa! Bạn làm cho cô gái kia sợ! Bạn phải biết như vậy là hư lắm chứ!
Hannibal, Bob và Peter nhìn nhau chưng hửng và cảm giác như đang nằm mơ.
Ông Smat xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà chòi. Đi sát sau ông là sinh vật khổng lồ. Vẻ bề ngoài của nó thật đáng gờm: nửa thú nửa người. Nó đi theo người bạn của loài vật y như một chú chó đi theo chủ: ngoan ngoãn và dễ thương.
- Chúng tôi sẽ lên trốn ở phần núi nằm phía bên kia rừng, tuốt trên cao - ông Smat thông báo cho đám khán giả của cảnh tượng lạ lùng này. Ở đó chúng tôi sẽ an toàn. Các cậu hãy lo cho cô gái tội nghiệp kia đi, trông cô không được khoẻ lắm.
Nói xong, ông Smat và người bạn đồng hành lạ lùng của ông lên đường và nhanh chóng biến mất giữa cây rừng. Khói dày đặc hơn bao giờ hết.
- Chị Anna ơi! Hans gọi.
Hans dùng chân đẩy các mảnh cửa vỡ, rồi bước vào trong nhà chòi. Konrad và Ba Thám Tử Trẻ đi theo anh.
Anna Schmid đang ngồi chồm hổm ở cuối nhà chòi, trong đó tối om, nhưng Ba Thám Tử Trẻ vẫn nhận thấy được rằng, mặc dù quần áo lôi thôi và tóc tai rối bù, nhưng cô gái trông giống y vợ của Joe Haveling.
- Hans hả? - Cô gái nói - Konrad? Có phải các em không?
Hans quỳ xuống cạnh chị:
- Tụi em lên tìm chị đấy, chị Anna à! Tất cả chúng ta sẽ thoát khỏi đám cháy, nhưng phải làm nhanh. Xem nào! Chị đứng dậy đi nổi không?
Anna khó nhọc đứng dậy và vịn vào Hans. Hans choàng tay qua eo, giúp chị đi. Konrad cũng đỡ một tay.
- Thời gian gấp lắm! Konrad nhắc.
Anna ra hiệu mình hiểu. Nhưng do phản xạ, chị không thể kiềm nổi dòng nước mắt chảy trên má, để lại hai lằn sáng.
- Con thú kia... - chị nói khẽ - Con quái vật... là con gì vậy?
- Ta phải đi ngay, chị Anna ơi - Hannibal nói. Ta sẽ nói chuyện sau...
Khi Anna Schmid rời khỏi nhà tù để bước vào khoảng rừng thưa đầy khói, trông chị lom khom và yếu ớt như một bà cụ. Tuy nhiên sau khi đi được vài mét, chị đứng thẳng lại, ngẩng đầu lên và mỉm cười với Hans và Konrad. Anna đang lấy sức lại. Chị nắm tay hai người em họ.
- Nhanh! Bob kêu.
- Ta sẽ đi nhanh! Anna hứa.
Thật vậy, cả nhóm chưa đến được thảo nguyên, là chị Anna đã bước nhanh gần bằng Peter.
Khi ra khỏi rừng, sáu người nhìn thấy trên bầu trời một máy bay hình thù lạ lùng đang bay về hướng đám cháy.
- Máy bay chở borate! Bob nói. Nó sẽ phun chất lỏng xuống lửa. Hy vọng sẽ dập được đám cháy nhanh.
Peter là người đầu tiên chạy ra thảo nguyên. Khi đến đầu sân trượt tuyết, Peter dừng lại nhìn xuống.
- Tuyệt! Khi đó Peter thốt lên.
- Cái gì vậy? Hannibal hỏi.
- Có xe ủi đang tạo thành một chỗ ngăn lửa. Gần xong rồi. Cuối cùng thì Sky Village sẽ không cháy!
- Thế còn quán trọ? Anna hỏi. Có thoát nổi không?
- Quán trọ vẫn còn đó, hơi đen, nhưng còn nguyên vẹn.
Khi đến bờ sân trượt tuyết, Anna cũng dừng lại nhìn phía dưới. Chiếc xe ủi đang nổ máy ầm ĩ và hoàn tất việc làm trống một khoảng rộng lớn để cách ly quán trọ với vùng cháy. Phía bên dưới, trên con đường, một đám đông đang hiếu kỳ muốn xem cảnh tượng. Một chiếc máy bay thứ nhì vừa mới đến. Hai máy bay cùng phun một số lượng chất lỏng rất lớn.
Gần như cùng lúc, một cơn gió lạnh thổi qua thảo nguyên, không khí như dịu lại. Gió đã đổi hướng!
- Sky Village đã thoát nạn! Anna nói.
Rồi chị vui vẻ bắt đầu đi xuống.
Nhiều lần, Anna sém quỵ xuống do đôi chân còn yếu. Nhưng Hans và Konrad đỡ chị, và dù có run chân hay vấp, Anna vẫn tươi cười. Cuối cùng cả nhóm xuống đến quán trọ. Nhiều lính cứu hoả đội mũ sắt đi ngang qua cả nhóm mà không thèm nhìn. Charlie Richardson đang ở ngoài sân, lo tưới nước lên mái nhà quán trọ bằng ống nước tưới cây: phòng tia lửa châm cháy mái nhà.
Anna mỉm cười với anh nhân viên trạm xăng.
- Anh là một người hàng xóm tốt bụng - chị nói.
Charlie Richardson ngưng theo dõi tia nước bắn ra để nhìn Anna.
- Khi nào rảnh rỗi, tôi rất muốn được mọi người giải thích xem chuyện gì đang xảy ra. Tôi không moi được lời nào từ cái tay đang ở bên trong...
Charlie Richardson hất cằm chỉ về phía quán trọ.
- Anh đang nói ai vậy? Hannibal hỏi.
- Jensen - Charlie nói - Ông ấy đang ở trong đó chờ mọi người về...
Hans, Konrad, Anna và Ba Thám Tử Trẻ vội vàng leo lên vài bậc thềm dẫn lên cửa. Mọi người bước vào phòng lớn...
Thật vậy, ông Jensen, người tự xưng là nhà nhiếp ảnh chuyên về động vật, có vẻ đang chờ đợi.... Ông đang ngồi trong một ghế bành bằng da. Đối mặt với ông, ngồi trong một góc sofa là người phụ nữ đã thay Anna trừng mắt nhìn ông. Tóc ngắn của cô rối bù. Mắt cô đỏ, như vừa mới khóc.
Joe Haveling nằm dài bên chân cô, dường như đang ngủ.
- Có chuyện gì vậy? Bob lo lắng hỏi.
Jensen ngước mắt lên và thấy Anna.
- Cô Anna Schmid à? Ông hỏi.
Rồi ông nhìn lại Anna giả danh.
- Không thể tin nổi! Phi thường! Ngoại trừ mái tóc, có thể tưởng là cùng một người!
Bob chỉ Joe Haveling.
- Có chuyện gì vậy? Bob hỏi lại.
Jensen mỉm cười và có vẻ vui lên.
- Ồ! Ông nói. Tôi buộc phải bắn vào hắn... bằng chính cây súng bắn thuốc ngủ!