Vụ Bí Ẩn Chuyến Hành Trình Kinh Dị

Chương 9

Docsach24.com

Iiiiiiiiiii! Tiếng kêu rít của nhiều hệ thống báo động cháy vang dội trong đêm khuya.

Ba Thám Tử Trẻ nghe được tiếng người chạy và la hét. Cửa xe đóng sầm lại. Không khí dày đặc khói.

Hannibal với tới máy điện thoại gọi sở cứu hỏa.

Peter mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, dộng cửa phòng ông Peck.

- Ông ngoại ơi! Ông ngoại! Dậy đi! Khách sạn đang cháy!

Ông Péck ho sù sụ trong đám khói bước loạng choạng ra cửa.

Iiiiiiiiiii!

Trong thời gian đó, Bob đã xỏ quần jean và ra ngoài, cũng gõ cửa đánh thức các khách trọ khác.

Một người phụ nữ mặc áo ngủ hồng mở cửa ra, dụi hai mắt đỏ hoe.

- Gì vậy? - Bà ấp úng.

- Khách sạn đang cháy! - Bob nói với bà.

Nghe vậy, bà tỉnh táo ngay.

- Norman ơi, dậy! Đã bảo ông là không nên ở cái khách sạn tồi tàn này mà! - Bà hét vào bên trong.

Rồi cả Ba Thám Tử Trẻ và ông Peck đập vào các cánh cửa khắp toà nhà hình chữ U. Khói mịt mờ xung quanh, dường như xuất phát từ phần cuối một cánh nhà.

Rồi có tiếng va chạm mạnh và tiếng thủy tinh loảng xoảng. Ngoài bãi đậu xe, một chiếc xe mang bảng số bang Indiana vừa mới de tông vào một chiếc khác mang bảng số bang Oregon. Người lái xe Oregon thò đầu ra chửi.

- Phải nhìn đường chứ, đồ khùng - ông gầm lên.

Khách trọ tiếp tục chạy ra khỏi phòng, vừa ho vừa trùm chặt vào áo choàng cho đỡ lạnh. Có một số chạy ra xe để trốn thoát cho nhanh, một số khác thì tụ tập ngoài sân để theo dõi xem sự việc sẽ tiếp tục diễn biến ra sao.

- Có ai gọi cứu hỏa chưa? - Một người phụ nữ hỏi.

- Dạ gọi rồi - Hannibal trả lời - Cứu hỏa đang đến.

- Babal ơi, nhìn kìa - Peter nói.

Ở cuối toà nhà hình chữ U có một cánh cửa đề KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN Vào. Khói bay ra từ khe hở quanh cánh cửa.

- Đúng rồi - Hannibal nhanh miệng nói - Mọi người lui ra đi, cho xa khỏi đám cháy.

Bob và Peter hướng dẫn khách trọ đi xa ra khỏi cánh cửa.

Đúng lúc đó tiếng máy và tiếng còi hụ của xe cứu hỏa vang lên từ ngoài đường.

- Có chuyện gì ở đây vậy? - một người đàn ông thấp nhỏ hói đầu hỏi - Tôi là quản lý.

Ông cầm xâu chìa khoá trong một tay, tay kia xách bình dập lửa.

- Dường như đám cháy bắt nguồn từ sau cánh cửa này - Hannibal bắt đầu nói.

Ông quản lý đã bắt đầu mở cửa ra.

- Khoan! - Hannibal la lên - Đừng mở cánh cửa đó ra!

Trễ quá. Chìa khoá xoay trong ổ, cánh cửa tung mạnh ra. Lửa bắn ra từ ngưỡng, ông quản lý khách sạn lảo đảo bước lui, thả rơi bình dập lửa. Ông đưa hai cánh tay lên bảo vệ mặt. Một luồng khí nóng bỏng đi ngang qua ba thám tử.

Hai xe cứu hoả đến ngay trước khách sạn. Lính cứu hỏa chạy và la hét. Vài giây sau Bob bị đẩy sang một bên. Một người lính cứu hỏa chĩa đầu ống vào đống lửa và một dòng nước rất mạnh ào vào cánh cửa nhỏ. Rồi tất cả kết thúc. Hệ thống báo động ngưng tiếng kêu. Trong phòng chứa nhỏ không nhìn thấy gì ngoài vài cây chổi cháy đen, cây lau nhà, một cái xô nhựa bị chảy biến dạng, và một đống nùi giẻ đen thui ướt sũng dưới sàn.

Một người lính cứu hỏa bước vào phòng kho nhỏ, nhìn cái đống bầy nhầy nước ngay dưới chân, đá vào. Người lính cứu hỏa lượm lên một cái giẻ, ngửi thử.

- Loại dầu nào đó - người lính thông báo - Nghe giống như dầu thông. Ông có đang sơn gì không?

Câu hỏi nhằm vào ông quản lý khách sạn đang giương mày lên.

- Không có! - ông nói rồi chắp hai tay lại như đang cầu nguyện - Không hề! Không hề có sơn gì ở chỗ này mấy tuần, mấy tháng rồi!

Người lính cứu hỏa lại ngửi nữa.

- Đánh bóng bàn ghế?

- Không! - ông quản lý khách sạn đáp - Không thể. Nghĩa là tôi không cho phép để giẻ dính dầu ở gần đây.

- Đừng lừa tôi nhé - người lính cứu hỏa nói rồi bỏ miếng giê cháy đen trở xuống đất.

Cách đó vài mét, ông Peck cười khinh bỉ.

- Ông ấy đã không bị rắc rối như thế này nếu dùng Furglow - ông ngoại của Peter nói.

- Furglow à? - Bob hỏi lại.

- Cũng là một trong các phát minh của ông ngoại - Peter giải thích - Những miếng giẻ đã tẩm chất dùng một lần. Người ta dùng ngay để đánh chùi đồ gỗ, rồi vứt đi luôn.

- Ông bán ý tưởng này cho một công ty chất tẩy. Họ cất vào két sắt rồi quên đi mất! - ông Peck cay đắng nói.

Ông Peck bỏ về phòng, rồi một hồi sau la hét lên như bị con gì cắn.

- Rắn độc, côn đồ! - ông Peck hét lên - Peter! Hannibal! Bob! Lại đây ngay!

Ba thám tử chạy đến.

- Kiểm tra phòng đi! Nhanh! - ông Peck hét lên.

Ông ngoại của Peter đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn giường mình. Giường đã bị lật tung lên. Nệm bị gấp lại ở một đầu, chăn chất thành đống dưới đất. Áo sơmi, đồ lót và vớ của ông Peck bị vứt rải khắp nơi, còn túi đồ cạo râu và bàn chải đánh răng của ông bị trút hết ra bàn.

Hannibal há miệng. Suốt một hồi, thám tử trưởng đứng bất động. Có một cửa sổ cao phía trên buồng tắm, ở vách tường cuối phòng. Cửa sổ mở và có dấu vết rõ ràng trên bồn tắm cho thấy có kẻ đã đi giày giẫm lên men bồn. Hannibal đứng lên thành bồn, xem xét chốt cửa sổ. Nước sơn bị sứt mất tại đó.

- Có kẻ đã đẩy chốt rồi chui vào bằng cửa sổ - Hannibal nói với ông Peck - Có thể hắn chuồn đi cũng bằng đường này, hoặc qua cửa vào. Hắn đã có thể dễ dàng trốn đi trong đám đông, nhờ sự náo loạn và khói mù mịt.

Bob chạy đến từ phòng bên cạnh.

- Các cậu có biết sao không?

- Biết rồi - Peter trả lời - Có kẻ đã vào phòng bọn mình, lục tung lên.

- Đúng! - Bob gật đầu - Nhưng theo mình biết, thì không bị mất gì cả.

- Snabel! - ông Peck la lên - Hắn đã lần theo ta đến đây!

- Bằng cách nào, ông ngoại ơi? - Peter nói - Cho dù có đúng là xe hắn đậu ở chỗ rẽ hôm qua, thì ta không hề thấy hắn từ đó đến giờ. Làm sao hắn biết được ta ở đây ?

- Có thể hắn đã theo sát đuôi ta - ông Peck vẫn nói - Giả sử chiếc Lincoln của hắn là xe thuê. Thì bây giờ hắn có thể trả đi và chạy bằng xe khác.

Hannibal nhớ là đã nhìn thấy một chiếc xe to đêm hôm trước, ngoài khách sạn ở Longview, nhưng thám tử trưởng không nói ra. Không nên làm cho ông già kích động thêm.

Peter xem xét bãi chiến trường trong phòng.

- Ông ngoại ơi, ông có kiểm tra thử xem hắn đã lấy được phát minh của ông chưa?

- Hắn không lấy được - ông Peck trả lời - Mà hắn sẽ không tài nào lấy được.

Ông Peck trở ra ngoài sân, Ba Thám Tử Trẻ đi theo ông.

Vài khách trọ vẫn vẫn còn đó, nhìn ông quản lý chạy lăng xăng. Xe cứu hỏa đậu ngoài đường, máy vẫn nổ. Một chiếc xe tuần tra đậu ngay trước khách sạn. Đèn trên nóc xe cháy liên tục, làm ánh sáng màu cam chớp chớp trên mặt tiền khách sạn.

Ông Peck bước thẳng đến người cảnh sát đang đứng ở ngưỡng cửa phòng kho, nói chuyện với một người lính cứu hỏa.

- Các anh không cần phải bàn luận về chuyện này - ông Peck nói với hai người - Đám cháy do một kẻ cố ý gây ra.

Cảnh sát và lính cứu hỏa ngạc nhiên nhìn ông già.

- Bác biết gì về vụ này à? - Người lính cứu hỏa hỏi lại.

- Có.

Peter thở dài, nói với Hannibal.

- Lại có chuyện nữa rồi.

-  Ed Snabel đã gây ra vụ cháy này - ông Peck nói - Hắn làm thể để có thể vào được phòng tôi, lục soát tìm kiếm trong đó. Tôi vừa mới phát hiện rằng phòng tôi và phòng cháu tôi bị lục tung lên. Kẻ này vô lương tâm. Hắn đã gây nguy hiểm cho rất nhiều người chỉ để lấy được cái mà hắn muốn. Khách sạn này có thể cháy sạch mà hắn sẽ không thèm động đến ngón tay út!

ông quản lý khách sạn mừng húm nhìn ông Peck như thể ông già vừa mới hạ cánh từ một đám mây trắng.

- Tôi đã nói mà! - ông quản lý khách sạn la lên - Đã bảo mấy anh là ở đây chúng tôi không bao giờ có giẻ dính xăng dầu. Nhân viên làm vệ sinh được chỉ thị rất cặn kẽ. Đây không phải là do vô ý bất cẩn, mà do có kê cố ý phá hoại!

Người cảnh sát bước vào phòng kho, nhìn cửa sổ ở cuối phòng. Cũng giống như cửa sổ trong phòng tắm ông Peck, cửa sổ đang bị mở, chốt bị gãy.

- Bị gãy như thế này từ bao lâu rồi? - Người cảnh sát hỏi.

- Đây là lần đầu tiên như thế ! - ông quản lý tuyên bố - Tôi luôn khoá kỹ đồ đạc và cho sửa chữa khi có hư hỏng. Tôi không bao giờ để một chốt cửa sổ hư hỏng như thế này quá một hai tiếng.

Người cảnh sát quay sang ông Peck, nói.

- Cháu cần phải xem phòng bác.

Ông Peck rất vui vẻ cho xem phòng. Rồi Hannibal, Bob và Peter cũng cho xem phòng.

Người cảnh sát ghi chép. Đồng nghiệp của anh tiến hành đi gõ cửa từng phòng, hỏi han các khách trọ đã trở vào phòng. Chẳng bao lâu, viên cảnh sát thứ nhì báo lại rằng chỉ có phòng ông Peck và phòng ba thám tử là bị đột nhập vào.

- Có thể là một tên trộm khách sạn - viên cảnh sát thứ nhất nói - nhưng bọn chúng thường không hành động như thế và...

- Tôi đã bảo các anh là chính Ed Snabel mà! - ông Peck khẳng định - Hắn đi theo chúng tôi từ Rocky...

- Rocky hả? - viên cảnh sát hỏi lại.

- Ở bang Californie. Này, hắn đã chờ sẵn chúng tôi ở Pismo, rồi lại đi theo chúng tôi đến Monterey. Theo tôi biết, hắn đã cho bọn côn đồ đi môtô đến khủng bố chúng tôi. Tôi yêu cầu các anh phải bắt lấy hắn. Hắn rất nguy hiểm!

- Vâng, thưa bác - viên cảnh sát đáp - Thế tại sao con người kia lại theo bác? Tại sao người ấy lại lục tung phòng của bác? Người ấy tìm kiếm cái gì vậy?

- Phát minh của tôi - ông Peck trả lời.

- Sao ạ? - Viên cảnh sát hỏi lại - Phát minh nào?

Ông Peck nghiêm trang lại.

- E... e rằng tôi không thể nói cho các anh biết - ông ngoại của Peter trả lời - Ngay bây giờ thì tôi chưa thể nói cho ai biết cả.

- Cháu hiểu rồi - viên cảnh sát đáp - Vậy xin bác hãy mô tả người đàn ông đó, xe của ông ấy, thì tụi cháu sẽ có thể...

- Hắn lái một chiếc Lincoln, nhưng bây giờ có lẽ hắn đã thay xe khác rồi - ông Peck trả lời - Sao các anh còn đứng đây mà hỏi lung tung. Hắn đang chạy trốn mất đấy!

Viên cảnh sát gật đầu, mỉm cười, rồi ghi nhận tên tuổi địa chỉ nhà ông Peck, rồi tên tuổi và địa chỉ của Ba Thám Tử Trẻ. Viên cảnh sát ghi luôn số xe khi Hannibal cung cấp. Rồi hai người cảnh sát trở lên xe chạy đi mất.

- Thằng ranh con trời đánh! - ông Peck kêu - Nó sẽ không thèm làm gì cả, ông biết mà.

- Chú cảnh sát nghĩ ta bị tâm thần - Peter nói - Ông ngoại ơi, ta phải nhìn nhận sự thật. Nếu đúng là Snabel đang theo ta, thì ta sẽ phải tự đối phó!