uần lễ sau vụ náo động về dụng cụ làm vườn, bà Crentch mời cha sang ăn tối. Bà làm tất cả những món mà ông Peck ưa thích, kể cả một ổ bánh cake thật nhiều sôcôla.
Khi ông Peck, và ba thành viên gia đình Crentch, đã ăn xong, bà Crentch rót cà phê rồi bâng quơ gợi ý rằng cháu Peter và hai đứa bạn có thể sẽ học hỏi được rất nhiều qua một chuyến du lịch đi xuyên đất nước. Bà tin chắc bà sẽ dàn xếp để ba cậu kết thúc năm học sớm hơn nếu như ông Peck đồng ý cho chúng đi cùng ông khi ông lên đường đi New York.
Ông Peck có vẻ sững sờ.
- Kìa, ba ơi - bà Crentch nói - Ba còn nhớ chuyến đi mà cả nhà thực hiện khi con mười tuổi không? Ba, mẹ và con đi hang động Carlsbad đó, ba nhớ không? Đi vui biết chừng nào! Con sẽ không bao giờ quên. Nếu Peter cũng đi theo ba, thì cháu cũng sẽ vui y như con thời xưa. Và nếu Hannibal và Bob cũng đi luôn, thì Peter sẽ không làm phiền gì ba đâu. Ba sẽ không phải bận tâm gì ba cậu bé. Mấy cháu rất có trách nhiệm, biết tự lo.
Ông Peck nhâm nhi cà phê, nhìn con gái chằm chằm.
Bà Crentch nhận ra ánh nhìn này. Nó có nghĩa rằng cha bà có thể nhìn thấu suốt tấm lòng bà.
Bà Crentch cảm thấy mặt đỏ lên, bà bắt đầu căng thẳng gấp khăn ăn thành từng nếp.
- Con đang nghĩ rằng cha cần cận vệ - ông Peck nói - Đúng, mấy cậu con trai rất có trách nhiệm. Các cháu sẽ làm những lính cận vệ rất giỏi.
- Ba ơi, không phải thế đâu. Chỉ là do ba sắp lái xe đi một đường dài như thế, mà... mà các cháu không dễ gì có cơ hội được... thì, nếu không, cũng thật là phí...
- Phí xăng dầu hả? - ông Peck hỏi.
Ông Peck quay sang ông Crentch, đang thận trọng không dám nói tiếng nào. Ông Crentch không thích cãi lý với ông Peck. Không phải là vì ông Crentch luôn thua khi bất đồng ý kiến với bố vợ. Mà chỉ là dường như không bao giờ có ai thắng cả. Tranh cãi không bao giờ kết thúc thành hiệp ước hòa bình, mà chỉ thành thoả ước ngừng bắn. Luôn có hứa hẹn về một cuộc chiến mới để dành cho một ngày khác. Nhưng ông Crentch không tài nào né tránh cuộc tranh luận này.
- Anh nghĩ tôi cần cận vệ à? - ông Peck hỏi con rể.
Ông Crentch hít thở thật sâu rồi quyết định thẳng thắn trao đổi ý kiến với ông già.
- Thường thì ba không cần - ba của Peter nói - Nhưng nếu con phải bỏ hết mọi thứ để bay đi Indiana hay Idaho, thì con...
- Ai bảo anh sẽ phải bay đi Indiana hay Idaho? - ông Peck quát lên - Để lôi tôi ra khỏi tù chứ gì? Làm như tôi từng ngồi tù mỗi tối thứ bảy suốt bốn chục năm vừa qua. Tôi xin nhắc lại rằng tôi từng bị bắt giữ - thật sự bị bắt giữ - chỉ một lần duy nhất, và đó là do tôi không muốn mấy thằng ngu thuộc Sở Công viên đốn cây nhà tôi. Từ lúc đó, anh chị cứ làm như tôi là tên khùng, hay tội phạm, hay tệ hơn nữa. Tôi sẽ nói thật rằng tôi nghĩ...
Ộng ngưng nói, nhìn Peter đang lẳng lặng ngồi nghe, không dám thở.
- Tôi nghĩ rằng cho mấy cháu bé đi cùng là một ý nghĩ rất tuyệt! - ông Peck thông báo - Sẽ là một chuyến đi dài, và tôi cần người để trò chuyện cùng cho đỡ buồn. Các cậu thiếu niên dễ chịu hơn mấy ông già lẩm cẩm như Castro hay Harry Jacobson. Castro phải mang theo cả một vali đặc biệt toàn thuốc men khi đi du lịch. Còn Jacobson về hưu từ ngành bảo hiểm, nên giờ ông ấy chỉ biết nói chuyện về bảo hiểm thôi. Ôi! Nếu Peter và hai đứa bạn nó có thể dàn xếp được việc học, thì sẽ rất hay. Thật ra, chỉ còn đôi tuần trước khi nghỉ hè, ông ngoại sẽ dời chuyến đi trễ hơn một chút. Nếu ta lên đường đầu tháng sáu, thì ta sẽ băng qua đồng bằng trước lúc nóng hạn nhất, và trên đường về có thể ta sẽ ghé qua Canada. Cháu có thích kế hoạch như thế không, hả Peter?
Peter nhảy lên.
- Hoan hô! - Peter reo lên - Thích quá!
Rồi Peter bay đến điện thoại để gọi cho Bob vì Hannibal.
Bob dễ dàng thuyết phục cha mẹ cho phép đi. Cha mẹ Bob đều tin tưởng vào sự chín chắn của Ba Thám Tử Trẻ, đặc biệt là vào Hannibal, và cho rằng đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để Bob tham quan đất nước. Trong những ngày tiếp theo, Bob sắp xếp để tạm nghỉ trong công việc làm bán thời gian ở thư viện.
Hannibal mồ côi cha mẹ sống với chú Titus và thím Mathilda, chủ nhân của Thiên Đường Đồ Cổ. Thím Mathilda và chú Titus chỉ lưỡng lự một chút trước khi cho phép Hannibal tham gia chuyến đi. Hannibal đã nhấn mạnh rằng du lịch xuyên đất nước không phải một mà những hai tuần sẽ là một cuộc phiêu lưu nhớ đời.
- Những kinh nghiệm vĩ đại góp phần rèn luyện nên tính cách con người - Hannibal trịnh trọng nói - mà đây sẽ là kinh nghiệm vĩ đại.
- Tính cách của cháu đã được rèn luyện đầy đủ rồi - thím Mathilda đáp.
Tuy nhiên thím vẫn lên tầng mái lấy một túi ngủ, mang trải ra phơi trên bãi cỏ.
Hannibal đi theo thím như hình với bóng.
- Vậy là cháu được đi phải không? - Hannibal hỏi.
- Không biết thời tiết ở Minnesota như thế nào vào tháng sáu? - thím Mathilda hỏi.
- Tuyệt đẹp! - chú Titus reo lên.
Mặt Hannibal rạng rỡ.
- Cháu hứa sẽ kiểm kê xong kho bãi đồ linh tinh trước khi đi - Hannibal nói.
- Ước gì chú cũng có thể đi cùng - chú Titus hối tiếc nói.
Thời trai trẻ, chú Titus từng làm cho một gánh xiếc. Đôi khi chú Titus vẫn nhớ nhịp sống náo động của gánh xiếc và những chuyến đi xuyên đất nước.
- Cũng phải có người ở nhà lo làm ăn chứ - thím Mathilda mỉm cười nói.
Hannibal làm việc suốt những buổi chiều xuân mát lạnh và những buổi tối trễ để hoàn tất công việc kiểm kê.
Thời gian trôi đi nhanh và rốt cuộc ngày học cuối cùng cũng kết thúc. Rồi ba thám tử hối hả sắp xếp hành lý và đi chào mọi người. Vào một buổi sáng sương mù tháng sáu, ông Crentch đưa ba thám tử cùng hành lý đến ngay trước bãi cỏ nhà ông Peck. Ba thám tử không mang theo túi ngủ: ông ngoại của Peter đã tuyệt đối bác bỏ đề nghị cắm trại.
- Ông ngoại già quá rồi, không chơi nổi mấy trò hướng đạo ấy nữa đâu - ông Peck đã tuyên bố - Đây có thể là chuyến phiêu lưu vĩ đại cuối cùng trong những năm xế chiều đời ông, và ông nhất định đi chơi sao cho thật phong độ. Bốn ông cháu ta sẽ trọ khách sạn để được tiện nghi.
Cuối cùng mấy cậu bé và hành lý được nhồi nhét trong chiếc Buick đã có tuổi nhưng còn chắc chắn của ông ngoại. Xe lăn bánh, Peter nhìn lại vẫy tay chào ba trước khi xe rẽ ở góc đường. Hannibal cũng quay lại theo. Cả hai nhìn thấy một hình bóng mập lùn lẳng lặng đi vòng qua hông nhà ông Peck, núp một nửa sau bụi cây, theo dõi sự ra đi.
Chính Ed Snabel.
- Hắn sẽ tha hồ mà lâng váng bên nhà ông ngoại, đúng không? - Peter nói khẽ.
- Cháu nói gì đó Peter? - ông ngoại la lên từ trước xe.
- Dạ không có gì, thưa ông ngoại - Peter vội đáp - cháu đang nghĩ không biết ta có nên dừng lại ăn cái gì đó ở cái quán rất hay ở Santa Barbara không. Ông biết đó, cái chỗ có bàn để ngoài sân?
- Nhớ rồi - ông Peck nói - ông cũng bắt đầu thấy đói bụng. Mà không biết sáng nay ông đã ăn chưa nữa? Không nhớ nổi.
Ông Peck chạy thẳng ra đường cao tốc Thái Bình Dương. Hannibal mỉm cười. Đã qua được thử thách nhỏ đầu tiên. Cũng có thể chuyến đi sẽ bình lặng.
Nhưng trong thâm tâm, Hannibal không tin rằng sẽ được như thế. Hannibal quá biết tính cứng đầu ngoan cố, dễ nổi nóng của ông Peck. Có ông ngồi sau tay lái, thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, và có lẽ sẽ đúng như thế.