Đồng hồ hét lên. Đó là tiếng hét của một người phụ nữ đang sợ khiếp vía. Tiếng hét bắt đầu thật thấp, rồi cao dần, cao dần... và cuối cùng làm điếc tai Hannibal. Cậu cảm thấy ớn lạnh xương sống. Cậu chưa bao giờ nghe thấy cái gì rùng rợn như thế này. Vậy mà đó chỉ là một cái đồng hồ báo thức cũ chạy điện kiểu khá lỗi thời. Hannibal chỉ cắm vào, thử xem nó còn chạy không. Kết quả: tiếng hét vào mặt! Hannibal vội vàng rút dây điện ra. Tiếng hét tắt ngay. Cậu thở dài nhẹ nhõm. Tiếng phụ nữ xé tai bắn ra khỏi đồng hồ có khả năng làm bạn điên mất! Đột nhiên, Hannibal nghe liếng chạy hấp tấp. Bob Andy và Peter Crentch, đang làm việc ngoài sân, thắng gấp trước mặt thám tử trưởng: - Babal ơi - Bob hổn hển nói - có chuyện gì xảy ra vậy? Peter nhìn chăm chăm vào Hannibal: - Cậu có bị thương không đó? Hannibal lắc đầu: - Hãy căng tai ra. Mình muốn cho các cậu nghe cái này hơi bất thường một chút. Hannibal cắm điện đồng hồ lại, và một lần nữa tiếng la khủng khiếp vang lên. Thám tử trưởng rút ổ cắm ra: tiếng la chấm dứt ngay. - Úi cha! Peter thốt lên. Đồng hồ la hét, vậy mà Babal gọi là hơi bất thường một chút. Bob cười khẩy: - Không hiểu Babal sẽ nói sao nếu đồng hồ có cánh và biết bay nhỉ? Có thế sẽ nói là hiện tượng bất bình thường. Đồng hồ la hét! Mình chưa bao giờ thấy cái gì kinh ngạc như thế. Hannibal không thèm để ý đến lời trêu chọc của Bob và Peter. Thám tử trưởng cầm đồng hồ, xem xét, lật qua lật lại trong tay. - À! Hannibal hài lòng nói. - À! Cái gì? Peter hỏi. Hannibal giải thích: - Nhìn này... cần gạt nhỏ. Ở đây. Nó đang bật ở vị trí "chuông". Mình bật xuống, rồi cắm điện... Sau khi Hannibal đã chuyển từ lời nói sang hành động, đồng hồ phát ra tiếng ù ù nhẹ, ngoài ra không có tiếng nào khác. - Bây giờ, ta hãy xem chuyện gì xảy ra - Hannibal nói tiếp. Hannibal kéo cần gõ trở lên vị trí "chuông". Ngay lập tức, tiếng hét bắt đầu, cao lên, càng lúc càng the thé. Hannibal vội vàng rút điện ra ngay. - Xong! Hannibal nói. Ta đã làm rõ một phần đầu của bí ẩn. Đồng hồ báo thức này không reng, mà nó la hét. - Bí ẩn gì? Peter hỏi. Và phần đầu nào? - Babal cho rằng đồng hồ biết la hét là một vụ bí ẩn - Bob nói. Và sếp vừa mới chứng minh được tại sao đồng hồ hét. Hannibal chỉnh ngay: - Mình không hề chứng minh lại sao nó hét, mà là chứng minh khi nào thì nó hét. Muốn đồng hồ hét, cần gạt phải nằm ở vị trí "chuông". Tuy nhiên, các cậu đã thấy, nó không reng, mà nó la. Đó mới chính là một điều bí ẩn, và bí ẩn lớn nhất. Mình nghĩ rằng ta nên điều tra về việc này. - Điều tra hả? Peter hỏi lại. Babal ơi, nhưng cậu định làm cách nào? Hỏi cung đồng hồ này à? Và nếu nó không chịu khai ta, thì cậu sẽ tra tấn nó hả? Hannibal nhún vai: - Đối với mình thì không có nghi ngờ gì.
Đồng hồ mà la hét thay vì reo, thì có bí ẩn. Không nên quên rằng ta là Ba Thám Tử Trẻ và phương châm của la là... - Điều tra các loại! Bob và Peter đồng thanh đọc. Peter nói thêm: - Đồng ý, Babal à, đúng là có bí ẩn. Nhưng cậu sẽ tìm cách nào đế tiến hành điều tra? - Mình sẽ tìm hiểu xem lại sao đồng hồ lại la hét, tức là tại sao người ta đã sửa đổi cơ cấu của đồng hồ, đúng hơn là cơ cấu chuông reo. Hiện nay, không có vụ nào phải lo cả. Vậy mình đề nghị ta làm việc nghiêm túc và không chậm trễ về vụ này. Trước tiên, ta hãy xem trong bụng cái đồng hồ la hét này có cái gì! - Ồ! Thôi! Peter càu nhàu. Phải phác thảo đường nét chính của kế hoạch chứ. Nhưng Bob rất thích thú: - Làm đi, Babal! Hannibal mở ngăn kéo bàn thợ ra, lấy hộp đồ nghề. Ba bạn đang ở trong xưởng, ngay giữa Thiên Đường Đồ Cổ, mà Mathilda và Titus Jones, chú thím của Hannibal, vừa làm chủ vừa làm quản lý. Ba bạn có thể làm việc yên tĩnh trong đó, không sợ bị ai dòm ngó. Bên hông xưởng, một núi to tướng gồm đủ thứ đồ linh tinh, cây sắt, thùng gỗ (và cả cầu tuột thường thấy ở nhà trẻ) đã được bố tí khá khéo léo để che giấu một chiếc xe lán nhỏ, là bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ. Ba cậu vào bộ tham mưu bằng những lối đi mật, quá hẹp cho người lớn. Nhưng hiện thì ba cậu đang loay hoay trong xưởng. Hanibal lấy tuốc nơ vít tháo nắp đồng hồ, nhìn vào bên trong. Sau vài giây, Hannibal lại kêu: - A! Đồng thời cậu dùng tuốc nơ vít chỉ một vật như được thêm vào: một cái đĩa lo bằng đồng một đôla, nhưng dày hơn. - Mình bảo đảm chính cái đã này gây ra tiếng hét - Hannibal nói. Một người rất khéo đã thay cho cái chuông. - Để làm gì? Bob hỏi. - Bí ẩn chính là ở chỗ đó. Nếu muốn biết rõ hơn, thì phải tìm ra ai đã làm việc này. - Mình không thấy có cách nào để làm nổi việc này! Bob càu nhàu. - Cậu không chịu lý luận như một thám tử thực thụ - Hannibal nói. Cậu phải cố gắng suy nghĩ chứ! Một cuộc điều tra như thế này, thì cậu nghĩ nên bắt đầu từ đâu nào? - Thì mình sẽ cố gắng tìm nguồn xuất xứ của đồng hồ. - Cũng được. Và cậu sẽ làm thế nào? Chính Peter trả lời: - Đồng hồ này đến Thiên Đường Đồ Cổ cùng một đống đồ cũ. Babal à, mình đoán rằng chú Titus là người mua. Vậy chú biết đồng hồ từ đầu có. - Chú Titus mua nhiều đồ lắm - Bob đa nghi nhận xét. Đâu phải lúc nào chú cũng lưu giữ dấu vết nguồn gốc của đồ đạc. - Phải, Bob à - Hannibal nói. Nhưng Peter nói đúng. Trước hết, phải hỏi xem chú Titus có nhớ cái đồng hồ này ở đâu ra không. Chú Titus vừa mới đưa cho mình cách đây khoảng nửa tiếng, với cái hộp đầy nhóc đồ đây. Ta hãy thử xem trong hộp có gì. Thật vậy, có hộp carton đặt trên bàn thợ. Hannibal thọc tay vào, rút ra được một con cú mèo nhồi bông bị mất lông, một cái bàn chải quần áo mất hết ba phần tư lông, một cái đèn bàn gãy đế, một chiếc bình hoa mẻ, hai miếng chận sách hình đầu ngựa và nhiều thứ đồ cũ bị gãy và có lẽ không dùng được. - Có người đã nhét tất cả vào cái hộp này rồi vứt lên bãi rác công cộng - Hannibal nhận xét. Ông bán ve chai lượm được, rồi bán lại cho chú Titus. Chú Titus thì cái gì cũng mua hết, chú hy vọng bọn mình khéo tay và sửa lại sao cho bán được. - Mình thì bán một đồng cả lô mình cũng không thèm mua - Peter nói. Tất nhiên, rằng có đồng hồ báo thức có vẻ còn khá tốt. Nhưng tiếc cái là nó không reo mà lại hét. Mình không muốn bị hét vào tai mỗi buổi sáng chút nào! Hannibal đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi nói: - Thử tưởng tượng ta muốn làm cho một người nào đó sợ đến chết khiếp. Thay vì đồng hồ báo thức bình thường, ta lén cho cái đồng hồ này vào phòng. Sáng ngày hôm sau, đồng hồ kéo dài, xé tai. Hậu quả: đứng tim chết. - Babal à, cậu nghĩ một chuyện như thể có thể xảy ra à? Bob hỏi. - Mình đâu có biết - Hannibal trả lời. Mình chỉ xem xét một giả thiết thôi... Bây giờ ta hãy đi hỏi chú Titus về đồng hồ báo thức này. Nói xong, Hannibal cùng Peter và Bob bước ra khỏi xưởng đi về hướng nhà chòi đặt ở cổng vào Thiên Đường Đồ Cổ và được dùng làm văn phòng. Hans và Konrad, hai nhân viên lực lưỡng của chú Titus, đang cẩn thận xếp thành đống những thứ còn bán được. Xa hơn một chút, chú Titus đang xem xét những thứ hư hỏng nặng. Chú Titus là một người nhỏ, mắt sáng và có bộ ria dày. - Sao, các cháu? Chú nói khi thấy ba cậu tiến đến. Khi nào các cháu cần kiếm ít tiền túi, thì ở đây chú có một đống đồ cần sửa và sơn phết lại. - Tụi cháu sẽ cố bắt tay vào thật sớm - Hannibal hứa. Hiện tụi cháu đang quan tâm đến cái đồng hồ báo thức này. Cháu tìm thấy trong cái hộp mà chú đưa lúc nãy. Chú có biết có hộp này từ đâu ra không? Ông Jones vừa suy nghĩ kỹ vừa trả lời: - Hơi khó. Chú chỉ nhớ là chú có được miễn phí... với những thứ khác mà chú mua. Người bán tặng kèm cho chú, cùng lô hàng chú ấy. Ông bán ve chai ở... trên đường Hollywood, dường như thế. Ông đến nhà người ta dọn sạch các thứ cũ chất trong tầng nóc, tầng hầm, rồi bán lại những gì còn ít giá trị. - Chú Titus ơi, chú có nhớ tên ông bán ve chai đó không? - Chú chỉ nhớ tên, chứ không nhớ họ. Ông ấy tên Tom, thế thôi. Mà chú đang chờ ông ấy đến sáng nay, mang một đống đồ khác nữa. Cháu sẽ có thể hỏi ông ấy được. Đúng lúc đó, một chiếc xe tải nhẹ cũ kỹ chạy qua cổng Thiên Đường Đồ Cổ. Một người đàn ông có râu bước xuống. - Ông ấy kìa - chú Titus nói. Chào Tom. - Chào Titus. Tôi mang mớ đồ nữa. Hạng nhất đấy. Gần như còn mới cứng. - Ý anh nói không bị cũ quá, thì đúng hơn! Chú Titus cười khúc khích. Này tôi mua giá mười đôla tất cả, khỏi xem hàng, được không? Tom vội vàng đáp: - Đồng ý. Tôi cho hàng xuống chỗ nào? Đây được không? - Không, anh để sau bàn làm việc ấy. Nhưng trước tiên, cháu Hannibal của tôi có mấy thứ hỏi anh. - Nói đi cháu, chú nghe đây - Tom nói. - Thế này - Hannibal bắt đầu nói. Tụi cháu đang muốn tìm hiểu xuất xứ của một cái hộp mà chú đi cho chú Titus. Trong số đồ chứa trong đó, có cái đồng hồ báo thức. Tụi cháu nghĩ có thể chú còn nhớ... Tom cười: - Đồng hồ như thế này hả? Mỗi tuần chú lượm được khoảng chục cái. Không, chú không nhớ... Bob nói thêm: - Trong hộp còn có con chim cú mèo nhồi bông. Chú có nhớ không? - Cú mèo à? Có, nhớ hơi hơi. Đâu phải ngày nào cũng lượm được cú mèo. Chú nhớ con này. Chú tìm thấy trong cái nhà... Chờ một phút, chú suy nghĩ. Ở nhà... Cuối cùng Tom lắc đầu: - Rất tiếc! Các cháu thông cảm, cách đây hai tuần rồi. Phải, chú đã giữ cái hộp trong nhà xe hai tuần lễ. Chú chịu, không nhớ được người ta cho chú ở đâu.