Đừng! - Peter hét lên.
Tiếng la của Peter vang lên trong xưởng vắng vẻ. Peter lúng túng không biết phải làm gì. Kêu cứu? Chạy đi tìm người giúp? Hay ở lại bên Hannibal để có mặt trong những giây phút cuối cùng?
Peter quỳ xuống bên thân thể bất động của người bạn thân nhất. Lòng tràn đầy đau thương, Peter nén tiếng khóc.
- Hannibal! Hannibal ơi! - Peter cúi xuống bạn kêu - Cậu hãy cho mình biết ai đã làm chuyện này với cậu?
Peter tức giận đập xuống sàn bê tông.
- Hannibal! Cậu nghe không? Cậu phải nói cho mình biết bây giờ mình phải làm gì.
Peter đứng dậy, tim đập thình thịch, khiếp sợ trong lòng. Tìm đâu ra người giúp? Vết thương rộng mở trên cổ Hannibal quá kinh khủng. Thân thể thì hoàn toàn bất động.
Có lẽ Hannibal đã chết mất rồi...
Đột nhiên Peter thấy tường xưởng tiến lại gần; trần nhà đè nặng xuống mình, Peter không thở nổi nữa. Cậu hổn hển cúi xuống bạn.
- Hannibal ơi, cậu phải nói cho mình... cậu phải... phải nói... tại sao vết thương của cậu không chảy máu vậy?
Peter sững người lại, mắt nhìn chằm chằm xuống đất chỗ Hannibal đang nằm. Peter cúi xuống, dùng ngón tay sờ nền bê tông thô. Nền đất hoàn toàn khô ráo, không có dấu vết ẩm ướt máu me gì. Peter đưa tay đến vết cắt sâu đỏ chắn ngang cổ Hannibal.
Miếng cao su hoá trang rất tài.
- Vết thương trong phim! - Peter tức giận nhận thấy.
Peter vỗ mạnh Hannibal vẫn đang nằm dưới đất.
- Đi cậu ơi. Trò đùa xong rồi. Chẳng có gì đáng cười đâu!
Nhưng cho dù Peter có lay, Hannibal vẫn không nhúc nhích. Không phải trò đùa. Đã thật sự xảy ra một chuyện gì đó. Peter cầm cổ tay Hannibal lên để bắt mạch.
Hannibal chưa chết. Điều này thì chắc chắn rồi. Nhưng đúng là Hannibal bất tỉnh! Không hiểu đã xảy ra chuyện gì để Hannibal đến nông nổi này?
Từ từ, đầu Hannibal lăn sang bên này sang bên kia, rồi lắc qua lắc lại như sắp rơi ra khỏi thân. Rồi tiếng rên khẽ thốt ra từ cặp môi khô của "kẻ hấp hối". Cuối cùng Hannibal mở mắt ra.
- Chúc mừng đã trở về trái đất này - Peter nói với một nụ cười nhẹ nhõm.
Hannibal nhìn chằm chằm Peter, không nói tiếng nào.
- Sao vậy? Cậu không nói được nữa hả? - Peter hỏi.
- Suỵt! - Hannibal lầm bầm - Mình đang ôn lại trình tự các sư việc đã diễn ra như thế nào.
- Vậy thì cậu nói lớn tiếng! Để mình được nhờ luôn.
Hannibal ngồi dậy, vẫn chưa vững vàng lắm.
- Xem nào... - Hannibal bắt đầu nói - Mình đang sớ rớ gần đây. Jon Travis chuẩn bị quay một cảnh trong nhà nào đó. Mình đang nói chuyện với một người trong nhóm quay. Mà họ đã cung cấp cho mình một tin tối quan trọng.
- Về Diller hả?
- Ờ không. Về chế độ ăn kiêng - Hannibal thú nhận với một nụ cười xin lỗi.
Peter ngước mắt lên trời.
- Hannibal ơi!
- Sữa protêin, Peter à. Các ngôi sao điện ảnh giữ được vóc dáng nhờ vậy đó. Và nghe nói rất có tác dụng. Nên mình bước thẳng đến nhà ăn xưởng phim để làm thử. Trong khi chờ ly sữa protêin, mình đã phát hiện một gã cao lớn dường như đang theo dõi mình. Hắn quan sát mọi cử chỉ của mình. Tất nhiên là mình làm như mình không hay biết gì. Mình bước ra cửa, vè mặt vô tư, ly cầm trong tay. Nhưng gã đó chặn đường mình.
Hannibal ngưng nói một hồi, cố tập trung nhớ lại.
- Mình và hắn nhìn nhau một hồi - Hannibal kể tiếp - Rồi hắn nói mình: "Điều quan trọng trong cuộc sống không phải là tìm ra. Mà là một cái gì đó để tìm."
Peter vỗ trán.
- Biết rồi! - Peter kêu - Hannibal ơi, đó là Marble Ackbourne-Smith!
- Chính hắn - Hannibal nói.
Hannibal khổ nhọc đứng dậy, bước thử vài bước, dáng đi không vững vàng lắm. Peter lao đến sẵn sàng đỡ bạn.
- Bây giờ được rồi - Hannibal trấn an bạn - Để mình kể tiếp. Thế là mình đứng đó, tay cầm ly sữa prôtêin, và định không ra khỏi quán ăn nổi vì bị Marble bám chặt. Hắn nhiều chuyên quá! Hắn sẵn sàng trả lời mình mọi câu hỏi trên thế giới - ngoại trừ những câu hỏi mà mình hỏi hắn. Cuối cùng mình hỏi hắn xem hắn đã gặp Diller Rourke lần cuối cùng là lần nào, thì hắn trả lời: "Tôi gặp anh ấy mỗi ngày".
- Cậu nói giỡn à? Hắn thật sự nói thế sao?
- Thậm chí hắn còn nói thêm: "Tôi thấy anh ấy nhờ con mắt thứ ba." Làm gì có con mắt thứ ba! Có lẽ hắn nên tập xài hai con mắt kia thì hơn... Tóm lại, mình bắt chẹt hắn và hỏi: "Diller Rourke đang ở đâu?". Đúng lúc hắn sắp trả lời, thì Mark Morningbaum tới. Cậu biết không, ông ấy đã nhận ra mình! Đúng hơn là ông ấy đã nhân ra Bé Mập Thù Lù. Thế là ông hỏi mình có chịu thử nghiệm một kỹ xảo mà nhóm quay phim mới hoàn chỉnh hay không.
Hannibal tháo dải cao su sơn đỏ bao quanh cổ.
- Như cậu thấy, mình đã nhận lời làm chuột thí nghiệm. Mình tưởng đây sẽ là cơ hội để nói chuyện với Mark Morningbaum. Sai lầm toàn tập. Mark Morningbaum đã giao mình cho nhóm hoá trang rồi bỏ đi. Một hồi sau ông ấy có quay lại xem kết quả ra sao. Nhưng rồi đồng hồ đeo tay reo lên và ông ấy lại bỏ chạy ngay. Tóm lại mình không nói được gì với ông.
- Sau đó, thì chuyện gì xảy ra? - Peter hỏi.
- Mình quay lại nhà ăn, nơi mình bỏ ly sữa protêin và ông Marble. Marble đã biến mất, nhưng ly sữa vẫn còn. Mình vừa uống vừa đi đến xưởng này. Tiếp theo đó, mình không nhớ gì hết. Cho đến lúc mình mở mắt ra và thấy cậu đang cúi xuống nhìn mình.
- Hannibal ơi, chắc chắn ly sữa có thuốc mê. Chắc chắn một trăm phần trăm. Và mình dám cá thủ phạm là Marble.
Peter nhìn xung quanh.
- Nếu cậu tìm ly sữa, thì không cần - Hannibal nói - Mình bỏ trên ghế kia. Mình đã nhìn rồi, không còn nữa. Bây giờ việc khẩn cấp nhất là tìm lại Marble Ackbourne-Smith. Mình có vài câu muốn hỏi hắn. Đi!
Tìm lại dấu vết người đàn ông có đá nhiều màu không phải là chuyện dễ. Tên ông có trong các trang vàng của danh bạ điện thoại của Los Angeles, trong mục Tư vấn tinh thần. Lời quảng cáo nói rõ: "Marble Ackbourne-Smith, thầy bói, chiêm tinh, chuyên gia liên lạc với các thần linh."
Địa chỉ trong danh bạ dẫn Peter và Hannibal đến một ngôi nhà dài thòn, kiểu trang trại, ở Beverly Hills. Từ bên ngoài nhìn thấy tranh và đồ gỗ đắt tiền. Có lẽ chủ ở nhà, bởi vì cửa vào rộng mở. Peter và Hannibal bấm chuông.
Không thấy trả lời, hai thám tử tự tin bước vào, băng qua nhà đến khu vườn phía sau. Ở đó, gần một hồ bơi hình thoi, hai thám tử nhìn thấy chủ nhà đang thưởng thức cái mát của buổi tối. Marble ở trần và mặc quần soọc rộng bằng vải lanh trắng. Ông ngồi xếp bằng. Mặt trăng đang lên. Cao trên trời, có một ngôi sao sáng long lanh như để hồi âm với ánh đèn chiếu sáng đáy hồ bơi.
- Hannibal ơi, mình từng thấy người này ở đâu rồi - Peter thì thầm khi hai thám tử bắt gặp thầy đang trầm ngâm.
- Dĩ nhiên là cậu đã gặp ông rồi - Hannibal bực bội đáp - Và mình sẽ cho cậu biết câu gặp ở đâu. Tại nghĩa địa Dalton. Thậm chí ông ta còn cho cậu một viên đá tuốcmalin hồng.
Peter chau mày.
- Không phải - Peter nói - Mình từng gặp ông ta ở một nơi khác.
Hannibal nhún vai, bước đến gần ông thầy tóc vàng, vai lực lưỡng đang ngồi xếp bằng bên bờ nước. Bốn viên đá xanh to xếp cẩn thận quanh ông. Trong tay ông cầm một viên đá đỏ. Có những viên sỏi trắng nhét trong lỗ tai ông và một cục vàng gắn trong lỗ rốn. Có lẽ ông đang nhắm mắt trầm ngâm.
- Thưa chú Marble Ackbourne-Smith, cháu xin được tiếp tục nói chuyện với chú - Hannibal nói bằng một giọng cương quyết.
Marble không mở mắt ra trả lời:
- Tôi không thể nghe thấy cậu. Tôi có đá trong tai.
- Thời đại mới. Chủ nghĩa chiêm tinh huyền bí của Californie, bắt liên lạc trực tiếp với các cô hồn, toàn chuyện tào lao - Hannibal lầm bầm.
Marble vẫn trơ trơ.
- Đá trong tai triệt tiêu các rung động xấu của nội tâm và giúp ta hiểu ta có thể là ai nếu ta được là người khác - ông giải thích bằng từ ngữ kỳ quặc - Chúng còn cho tôi biết rằng một chất độc đã xâm nhập cơ thể cậu.
- Để đoán ra chuyện này, chẳng cần có tài gì - Hannibal đáp - Bởi vì cháu rất nghi chú chính là người đã toan đầu độc cháu. Thưa chú Marble Ackbourne-Smith, chú đã bỏ gì trong ly sữa prôtêin của cháu vậy?
Marble phá lên cười, ngồi phốc dậy và chỉnh cách bố trí các viên đá dưới đất.
- Sắp sáu giờ rồi - ông nói - Đã đến giờ bơi.
Nói xong ông lấy trớn, nhảy xuống hồ bơi hình chữ nhật, hình thù này rất giống viên kim cương.
Peter và Hannibal bước lại gần hồ bơi. Marble có kiểu bơi rất lạ. Động tác loạn xạ, rối rắm, đầu đu đưa không đều mắt lồi ra và mỗi lần bơi lại uống một ngụm nước.
- Phong cách bơi không được đẹp lắm - Hannibal nhận xét.
Peter nhìn theo Marble rồi đột nhiên la lên:
- Hannibal ơi, ông ấy không biết bơi!
Peter vội cởi giày ra, nhảy xuống hồ. Kịp thời. Thầy tiên tri đang chết đuối. Bằng vài sải tuyệt đẹp, Peter đến chỗ ông, túm lấy cổ ông, lôi về bờ hồ.
Đến đó, có Hannibal giúp, Peter kéo thân hình to tướng lực lưỡng của ứng cử viên chết đuối lên đất liền.
- Chú làm sao vậy? - Hannibal hỏi sau khi Marble hoàn hồn - Nếu không có tụi cháu, thì chú chết đuối mất rồi!
- Hôm qua đâu có các cậu đâu - Marble trả lời - Vậy mà tôi đã bơi. Và tôi vẫn còn sống. Các câu thấy không, tôi đâu cần các cậu giúp.
Hannibal bắt đầu thấy bực mình.
- Chú đừng lo, tụi cháu sẽ không quấy chú lâu đâu - Hannibal trả lời - Ngay khi tụi cháu đi rồi, chú có thể nhảy xuống hồ trở lại và thoải mái chết đuối nếu chú thích. Nhưng trước đó, cháu xin báo với chú một điều. Diller Dourke đã bị bắt cóc. Cháu nghĩ chú biết nhiều về chuyện này. Tùy chú thôi! Điều này vẫn không ngăn cản tụi cháu tiếp tục tìm kiếm. Và tìm ra những gì chú giấu, chú Marble Ackbourne-Smith à.
Peter nhận thấy lời nói của Hannibal có tác dụng.
Trong thoáng lát, nét khó chịu che đi nụ cười tự mãn của ông thầy bói. Marble mím chặt môi và dường như sắp tống cổ hai thám tử ra. Nhưng ông bình tĩnh lại rất nhanh và nói bằng giọng điềm đạm:
- Tôi không thể cho các cậu biết Diller Rourke đang ở đâu. Nhưng Diller có thể cho tôi biết anh ta đang ở đâu.
- Chắc là chú chờ Diller Rourke gọi điện thoại cho chú chứ gì? - Hannibal hỏi.
Marble trơ trơ khi nghe lời mỉa mai và quay sang các viên đá xếp thành hình vuông nước hồ bơi.
- Diller là đệ tử của tôi - ông giải thích - Và việc đầu tiên tôi làm luôn luôn là trao đá cho đệ tử. Đá tự điều chỉnh theo tính cách của từng người. Đá đọc được những suy nghĩ của ta, thấy được những giấc mơ của ta. Và khi đá bị chia cách với ta, thì đá buồn. Đá nhớ nhung.
Hannibal nắm chặt tay lại. Trông thám tử trưởng như sắp nổ tung.
- Thưa chú Marble Ackbourne-Smith, chú có thể giải thích chú muốn gì không? Nếu được, thì giải thích trong vòng hai mươi lăm từ.
- Hãy mang đến cho tôi các viên đá của Diller. Tôi sẽ chỉnh đúng tần số, tôi sẽ lập chương trình và sẽ nối mạng với chúng.
- Ta đang nói về người bị mất tích hay nói về truyền hình cáp vậy? - Peter hỏi.
Marble nhắm mắt lại.
- Hãy mang đá đến cho tôi. Đá sẽ nói với tôi Diller đang ở đâu.
Peter không tin lắc đầu.
- Chú có vẻ tự tin quá. Nhưng lỡ đá bị mệt thì sao? Giả sử đá bị yếu và không được khoẻ? Giả sử đá không muốn nói chuyện với chú thì sao?
- Đá là tổng văn phòng của những người bị lạc và được tìm thấy lại - Marble tuyên bố mắt nhìn đăm đăm phía trước.
«Nói gì mà y như tiếng Tàu, Peter nghĩ bụng - ông này vào bênh viện được rồi, chắc chắn như thế».
Đúng lúc Peter đang thắc mắc về tình trang thần kinh của ông thầy, thì Hannibal la lên:
- Đồng ý! Tụi cháu sẽ đi tìm đá. Và xin cam đoan rằng tụi cháu sẽ sớm mang về cho chú!