Vong Mệnh Thiên Nhai

Hồi 25

Trong trấn người ta kháo nhau “Chu rau cải” góa bụa không chịu nổi cảnh

đơn chăn gối chiếc được nữa, cho nên đã theo chân một người bên ngoài đi mất.

Nhưng cũng có người nói “Chu rau cải” nương thân vào một am ni, định

quy y tam bảo thanh tu những ngày xế chiều.

Đồn đại thì mặc đồn đại, nhưng chẳng ai rảnh công đi điều tra xem hư

thực ra sao, vì đằng nào thì chuyện cũng không liên can gì đến mình.

Nhưng duy nhất có một người chú ý đến tin này, người đó chính là Lộ Vân

Phi.

Chàng trở lại trấn tiếp tục hành động theo chuyện của mình, khi nghe

phong phanh những tin này, chàng đã cất công đi điều tra, cuối cùng xác thực

đúng là Chu Tam Mị náu thân trong một ni am.

Chuyện Tống Đại Sơn và Hồng lão thất nằm chết ngay trong phòng thị,

tiếp đó lại là cái chết của Âu Thiếu Bạch trong miếu Địa Tạng đủ để cho một

con người giảo hoạt như hồ ly của thị cũng biết được tình hình đã đến hồi

nghiêm trọng.

Chu Tam Mị dù gan lớn bằng trời đi nữa thì cũng không còn đủ can đảm

để lưu lại một mình trong ngôi nhà tranh của mình.

Bấy giờ đêm đã khuya, Lộ Vân Phi đã chờ đợi trong rừng trúc ngay trước

ni am từ lâu.

Chàng muốn giết Chu Tam Mị thực dễ như trở bàn tay, nhưng chàng muốn

thị cần phải sống tiếp, vì từ thị còn có thể lần ra được những tên đầu não, chàng

không thể nào quá vội vàng để đả thảo động xà.

Một bóng người từ xa phóng nhanh đến hướng am, người này dừng lại

ngay bên ngoài am môn, dùng cách kêu lên như tiếng cú đêm ba tiếng, rồi nhảy

người lẫn nhanh vào trong rừng trúc.

Không lâu sau, lại thêm một bóng người từ trong am phóng ra, thân pháp

rất linh hoạt nhanh nhẹn.

- Ở đây!

Người kia nghe tiếng quen liền bước đến lại gần hỏi: - Mạc chưởng quầy,

thâm canh tìm đến hẳn có chuyện gì quan trọng?

Thì ra người kia không ai khác, mà chính là Ngột Ưng Mạc Vũ, một tay

chân đắc lực nhất của Bốc Đại Khánh, hiện thân thế che kín dưới vỏ bọc chưởng

quầy Tân Lai khách điếm.

Lộ Vân Phi nấp người kín trong rừng trúc gật nhẹ đầu thầm nghĩ: - Quả

nhiên không sai, Mạc Vũ đang đêm đến liên lạc với Chu Tam Mị, nhất định có

tin gì quan trọng…

Bấy giờ liền nghe Mạc Vũ lên tiếng nói: - Tình hình hiện tại đã rất

nghiêm trọng, tên quái khách đội nón kia nhất định là kẻ thù năm xưa của chủ

nhân chúng ta, ta đã phi báo mọi chuyện ở đây, nhận được chỉ thị của chủ nhân

tạm thời án binh bất động, ngày hưng sư động chúng quét tận võ lâm Trung

Nguyên cũng không còn xa…

Chu Tam Mị kích động nói: - Tôi chỉ mong sớm đến người ấy, tên quái

khách kia thật đáng gờm, có dịp được róc xương xẻ thịt hắn ra mới hả hận.

Ngột Ưng Mạc Vũ trầm giọng cảnh cáo: - Hắn không phải là tầm thường,

huống gì chúng ta còn chưa biết đích xác hắn lai lịch thế nào, muốn đối phó hắn

vào lúc này chẳng phải là điều đơn giản.

Đương nhiên, thủ hạ tay chân của Bốc Đại Khánh đã có không ít người

biết rõ lai lịch thân thế của quái khách bí ẩn kia, chỉ có điều bất cứ tên nào biết

được thì vĩnh viễn chẳng mở miệng được mà thôi.

Lộ Vân Phi nấp bên trong nghe thế thì cười thầm nghĩ: - Các ngươi sẽ

nhanh chóng biết được lai lịch của ta.

Rồi chàng lại nghĩ, chẳng ngờ Bốc Đại Khánh âm mưu tảo sạch Trung

Nguyên hòng làm bá chủ, đủ thấy dã tâm của hắn đáng sợ đến chừng nào?

Im lặng một lúc Chu Tam Mị lên tiếng: - Nói thế, chúng ta hiện tại chỉ co

vòi trong vỏ kín, không có bất cứ hành động nào sao?

“Ừm” Mạc Vũ đáp nhẹ một tiếng trong họng rồi nói: - Tạm thời là thế,

chừng nào có chỉ thị gì mới truyền vào, ta sẽ cho người đến truyền lệnh cho

ngươi. Hiện tại ta có một chuyện cần làm, ta đi đây.

Nói rồi lão phất tay áo tỏ câu chuyện kết thúc rồi quay nhanh người định

đi…

- Các hạ, khoan đi!

Đột nhiên một giọng nói trầm lãnh vang lên khiến cả Ngột Ưng Mạc Vũ

và Chu Tam Mị đều giật mình chấn động, chúng quay đầu nhìn thì nhận ra một

bóng người đầu đội chiếc nón trúc che kín nửa mặt. Trong rừng trúc tối đen

càng khó nhìn ra được khuôn mặt vàng như nghệ của Lộ Vân Phi.

- Ngươi là…

Ngột Ưng Mạc Vũ giọng không được bình tĩnh thốt lên, nhưng chung quy

không hỏi được hết câu.

Lộ Vân Phi lạnh lùng đáp: - Chính là người mà các ngươi cần tìm lai lịch -

Quái khách…

Chu Tam Mị theo bản năng nhích người gần vào bên người Ngột Ưng Mạc

Vũ, run giọng nói: - Đúng là hắn rồi, kẻ từng ra tay cứu Aâu Thiếu Bạch… có lẽ

hắn âm mưu đen tối…

Ngột Ưng Mạc Vũ lão luyện giang hồ, gật nhẹ đầu nói: - Không sai!

Rồi nhìn Lộ Vân Phi từ đầu đến chân, song chẳng nhận ra gì được từ vẻ

bên ngoài của chàng ngoài đôi mắt tinh anh sáng như sao, lão bắt gặp ánh mắt

ấy tự nhiên thấy hơi khiếp, nhưng vẫn trấn tĩnh nói: - Các hạ có thể cho biết tôn

tính đại danh?

Lộ Vân Phi nói: - Đương nhiên, ta xuất hiện gặp các vị chính là có ý đó.

“Ồ” Ngột Ưng Mạc Vũ thốt lên một tiếng chừng như hơi ngạc nhiên, chau

mày nói: - Vì sao?

Lộ Vân Phi nhún vai lãnh đạm nói: - Vì đã đến lúc không cần giấu mặt

trước các vị.

Bằng kinh nghiệm, Ngột Ưng Mạc Vũ nhận ra được nguy cơ tiềm ẩn,

nhưng hắn không tỏ ra yếu nhược trước đối phương nói: - Thế thì vạn hạnh, các

hạ là…

- Chưa vội gì!

Lộ Vân Phi cắt ngang lời hắn, rồi nói: - Năm xưa khi xảy ra trường Huyết

yến, các hạ hẳn cũng là một trong những nhân vật đứng đầu tổ chức chứ?

Nghe một câu này Ngột Ưng Mạc Vũ hơi giật mình, đối phương có quan

hệ gì với Huyết yến năm xưa mà lại hỏi?

Một ý niệm trong đầu khởi lên khiến hắn sinh nghi liền nói: - Lão phu có

thể đáp thẳng, nhưng trước tiên phải biết các hạ là ai? Có can dự gì chuyện

Huyết yến năm xưa mà lại hỏi điều này?

Một câu khôn khéo, đủ thấy lão ta lịch duyệt giang hồ, Lộ Vân Phi muốn

biết rõ thì tất phải nói ra lai lịch, bấy giờ chàng gật đầu nói: - Các hạ nói không

sai, xem ra các hạ rất nôn nóng muốn biết lai lịch thân thế của tại hạ?

Ngột Ưng Mạc Vũ nói: - Có thể nói là vậy.

- Cũng được, nhưng phải nói trước một điều, hai vị càng biết sớm lai lịch

của tại hạ thì càng sớm theo chân đồng bọn đi trước như Tam Thanh Quán chủ

hay Âu Thiếu Bạch…

- A!

Cả Ngột Ưng Mạc Vũ và Chu Tam Mị gần như đồng thah la lên.

- Thì ra Tam Thanh Quán chủ và Âu Thiếu Bạch đều chết dưới tay ngươi?

Lộ Vân Phi lạnh lùng nói: - Và cả tên họ Hồng, tay chân đắc thủ của

ngươi.

Một câu này càng khiến cho Ngột Ưng Mạc Vũ chấn động, mà nhất là

Chu Tam Mị, chính Hồng lão thất chết ngay trẹn giừơng thị, cho đến lúc này nếu

như không phải Lộ Vân Phi đích thân nói ra, thì có lẽ thị chẳng bao giờ lần ra

được sự thật.

Chừng ấy biết được Tống Đại Sơn cũng chết dưới tay người này chứ

chẳng nghi.

Ngột Ưng Mạc Vũ run lên nghiến răng thét lớn: - Nói đi. Ngươi là ai? Vì

sao mãi ra tay giết người của chúng ta?

Lộ Vân Phi ánh mắt quát lên dữ dội: - Lộ Vân Phi!

“Á …”

Cả hai thất thanh la lên: - Kim Bài Sát Thủ!

- Không sai!

- Ngươi… có thù oán gì với chúng ta, sao lại…

Lộ Vân Phi “hừ” một tiếng nặng nề nói: - Ma Âm Kiếm Thần La Chí

Viễn chính là gia sư.

- Sao? Ngươi là truyền nhân của Ma Âm Kiếm Thần La Chí Viễn?

Mấy tiếng này lọt vào tai khiến cho cả Ngột Ưng Mạc Vũ và Chu Tam Mị

đều chấn động thất sắc, bọn họ không thể ngờ được nhân vật Quái khách thần bí

chính là truyền nhân của Ma Âm Kiếm Thần La Chí Viễn, nếu thế thì Lộ Vân

Phi trở thành một đại kình địch mà chúng gặp.

Bấy giờ cả Ngột Ưng Mạc Vũ và Chu Tam Mị bất tri bất giác đã đứng

sóng vai bên nhau, bốn ánh mắt đầy căm thù và hàm chút hốt hoảng ngưng nhìn

Lộ Vân Phi, qua một lúc Ngột Ưng Mạc Vũ trấn tĩnh nói: - Giờ ngươi định thế

nào?

- Đơn giản nợ máu trả bằng máu.

Ngột Ưng Mạc Vũ thét lên: - Ngươi tưởng đòi được máu kia dễ dàng lắm

sao? Hừ … Kim Bài Sát Thủ, hôm nay bổn nhân sẽ cho ngươi trùng phùng với

gia phụ của ngươi.

- Ha ha ha ha … hahaha …

Lộ Vân Phi ngửa cổ cất tiếng cười dài, căn bản không coi đối phương vào

đâu...

Ngột Ưng Mạc Vũ lão giang hồ ma mãnh, thấy thần thái chàng như thế

liền đánh mắt ra hiệu cho Chu Tam Mị, chừng như bảo nhanh rời khỏi đây.

Chu Tam Mị nhận được thị ý, chính định di chuyển thân hình thì đột nhiên

tiếng cười Lộ Vân Phi ngừng bặt, giọng chàng lanh băng băng: - Tại hạ đã nói,

các người mỗi khi đã biết được tánh danh và lai lịch của tại hạ thì chẳng bao giờ

còn bước đi được nửa bước.

Một câu hết sức lãnh ngạo tàn khốc đến Chu Tam Mị nghe sắc mặt cũng

tái nhợt trông thảm hại.

Ngột Ưng Mạc Vũ thét lên: - Tam Mị chạy nhanh đi, một mình ta ứng phó

với hắn đủ rồi.

Miệng quát thì tay đã rút kiếm vung lên chém mạnh tới một đường thẳng

vào người Lộ Vân Phi.

Chu Tam Mị nghe thế, liền quay nhanh người tung chân phóng chạy...

Ánh kiếm loáng nhanh lên rồi vụt tắt thế kiếm của Ngột Ưng Mạc Vũ cực

nhanh nhưng chỉ chém mạnh vào khoảng không trước mặt.

Nhưng còn thêm một ánh kiếm thứ hai càng nhanh hơn, chính là Lộ Vân

Phi ra kiếm, thân hình lành lách tránh nhanh đường kiếm của Ngột Ưng Mạc Vũ,

kiếm xuất ra chiêu chằm thẳng vào hậu tâm của Chu Tam Mị không sai một ly.

Chỉ nghe Chu Tam Mị rú lên một tiếng cực thảm, thân hình run lên một

lúc rồi đổ vật xuống, Lộ Vân Phi dừng thân hình lại bất động như một pho tượng.

Ngột Ưng Mạc Vũ chấn động vô cùng, chẳng tin nổi thân pháp và kiếm

pháp của Lộ Vân Phi lại đạt đến đỉnh cao thâm mạc trắc như thế, giờ thì lão đã

tin truyền ngôn trên giang hồ về nhân vật thần bí Kim Bài Sát Thủ.

Ngột Ưng Mạc Vũ nghiến răng thét lên: - Kim Bài Sát Thủ, ngươi quả tàn

độc không tưởng, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi.

- E rằng các hạ không bao giờ có được bản lĩnh để làm chuyện ấy.

-Ngươi xem.

Nói rồi hắn vung kiếm lên, nhưng kiếm nửa chừng thì khựng lại…

Nguyên lúc ấy cũng một ánh kiếm loáng lên, nhưng lại nhanh như một

ánh chớp sáng rồi vụt tắt, Lộ Vân Phi kiếm ra sau mà đến trước, khiến cho Ngột

Ưng Mạc Vũ không còn cơ hội để ra hết đường kiếm.

Ngột Ưng Mạc Vũ trợn mắt chăm chăm nhìn Lộ Vân Phi, khóe môi trào

máu tươi, lắp bắp mấy tiếng: - Ngươi… ngươi…

Rồi thân hình đổ ầm xuống trên đất, chừng như đến chết hắn còn chưa tin

nổi trong thiên hạ có người ra kiếm nhanh đến như thế.

Lộ Vân Phi chùi máu trên kiếm lên thi thể Ngột Ưng Mạc Vũ, đến nhìn

cũng không cần nhìn chàng quay đầu nhìn vào trong ni am, trong đầu nghĩ: -

Không biết trong am này của ai, Chu Tam Mị ẩn thân ở đây có lẽ cũng là tay

chân đồng bọn với thị, ta thử truy xem người nào trong này?

Nghĩ thế chàng liền bước chân đến cửa am.

Nhìn lên chỉ thấy trên cửa am hoành ngang một tấm biển ghi mấy chữ lớn:

“Liên Hoa Am”.

Thấy cửa chỉ khép hờ, chàng liền đẩy cửa bước vào. Chính điện am

không lớn lắm, nhưng một khám thờ uy nghi với tượng Quan Thế Âm từ bi và

nhiều tự khí khác.

Lộ Vân Phi đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi rảo chân đi lui phía sau hậu

điện. Sau hậu điện hai gian phòng nhỏ, một phòng cửa mở một phòng cửa khép

kín, chàng nghĩ ngay phòng cửa mớ là của Chu Tam Mị nghỉ, còn phòng kia nhất

định có người khác.

Nghĩ vậy chàng liền bước đến gõ cửa mấy tiếng ất giọng nói: - Xin hỏi có

ai bên trong không?

Không nghe thấy tiếng đáp lại nhưng lại nghe thấy tiếng người trở mình.

- Xin hỏi ở đây có người không?

- Ai thế?

Quả nhiên có tiếng người đáp lại, nghe giọng nữ nhân hơi lớn tuổi.

Tiếng mở cửa vang lên cót két, rồi một chiếc đầu thò ra, Lộ Vân Phi nhìn

thì thấy đó là một vị trung niên ni cô, thân vận áo nâu cổ đeo chuỗi hạt, nét mặt

hiền hòa ngưng mắt nhìn chàng chừng như rất kinh ngạc thốt lên: - A, thí chủ,

thí chủ là…

Lộ Vân Phi để mắt quan sát nhanh vị trung niên ni cô này, nhưng không

nhận ra chút tà ác nào khả nghi, chàng nghĩ nhanh: - Chẳng lẽ người này không

phải là đồng bọn của Chu Tam Mị, không biết gì về hành vi của thị?

Trong đầu nghĩ như thế, chàng liền đáp nhanh: - Tôi có chuyện muốn hỏi

ni sư…

Trung niên ni cô nghe thế liền nghiêng người nói: - Vậy à, xin mời thí chủ

vào trong ngồi xuống nói chuyện.

Lộ Vân Phi bước chân vào trong phòng ni cô nhanh chóng khêu ngọn đèn

cháy lớn lên, chỉ thấy một chiếc giừơng đơn kê sát góc trong, bân ngoài này là

một chiếc bàn với hai ghế mộc mạc, nhưng các thứ đều tươm tất sạch sẽ.

Trung niên ni cô pha một ấm trà rót ra hai chén đặt xuống bàn nói: - Mời

thì chủ dùng trà rồi nói chuyện.

Thái độ thản nhiên như không hề hay biết chuyện gì bên ngoài của trung

niên ni cô khiến Lộ Vân Phi hơi ngạc nhiên, khả năng Chu Tam Mị lợi dụng nơi

này để giấu thân mà thôi, chẳng liên qua gì đến người này. Ta đừng hỏi thì hơn.

Nghĩ vậy, chàng nói: - Có lẽ làm phiền sư ni tôi xin kiếu vậy!

Ni cô ngưng mắt nhìn chàng ngạc nhiên hỏi: - Sao thế? Vừa rồi thí chủ

nói là có chuyện muốn hỏi, sao giờ lại…

Lộ Vân Phi gật nhẹ đầu, nghĩ nhanh: - Đằng nào thì sáng mau người này

cũng biết được Chu Tam Mị đã chết, ta nói trước càng hay.

- Xin hỏi ni sư, Chu Tam Mị đến ở đây từ lúc nào?

Ni cô tròn mắt nhìn chàng hỏi lại: - A … thí chủ hỏi Chu Tam Mị nào?

Lộ Vân Phi nghe thì ngược lại cũng bất ngờ nói: - Chẳng lẽ trong này

không phải có một vị trung niên phụ nhân đến ở?

“À” ni cô chừng như nhớ ra liền gật đầu nói: - Đúng, cách đây không lâu,

trong bổn am có một quả phụ đến đầu thân xin tu nhưng đâu phải họ Chu …

- Ra thế, xin hỏi vị đó họ gì?

- Họ Thẩm, tên Châu. Có lẽ thí chủ tìm nhầm người chăng?

Lộ Vân Phi lắc đầu nói: - Người tôi tìm thì không nhầm được có chăng chỉ

là thay tên đổi họ mà thôi.

Ni cô ánh mắt đầy kinh ngạc nói: - Thay tên đổi họ? Nói thế … À, thí chủ

ngồi tạm đây cứ uống nước tự nhiên, tôi đi gọi Thẩm Châu đến hỏi cho rõ.

Nói rồi, không đợi Lộ Vân Phi phản ứng như thế nào, ni cô đi nhanh ra

cửa chừng như đi gọi người mà bà ta gọi là Thẩm Châu.

Nhưng chỉ một lát sau bà ta chạy trở vào lại mặt hớt ha hớt hãi la lên: -

Không thấy người đâu cả.

Lộ Vân Phi xác định chắc chắn Chu Tam Mị đã thay tên đổi họ để che

giấu tung tích của mình khi ấy liền nói: - Đừng tìm nữa, bà ta đang ở ngoài cửa,

nhưng không bao giờ trở vào đây được nữa.

- Hả? Thí chủ nói thế … là sao?

- Chết, bà ta đã chết.

Ni cô thất thanh la lên: - Á … chết? Sao lại chết?

Lộ Vân Phi nhìn bà ta trấn an: - Ni sư xin bình tĩnh ngồi xuống, tại hạ sẽ

nói rõ mọi chuyện…

Trung niên ni cô lúc ấy mới ngồi xuống ghế, mặt còn chưa hết vẻ kinh

hoảng run giọng hỏi: - Sao?

- Người mà ni cô gọi là Thẩm Châu thực ra chính là Chu Tam Mị, vốn ở

trong Vĩnh Xương trấn bán rau cải, ai cũng ngỡ thị là một quả phụ đáng thương,

nhưng thực ra thị là một con hồ ly tay chân của một tên ác ma ngoài quan ngoại,

thị nhận mệnh lệnh vào Trung Nguyên dưới cái lốt như thế để hành động một

âm mưu bá chủ Trung Nguyên.

Trung niên ni cô la lên: - Nói thế … đều là người trong giang hồ?

- Không sai!

- Thế mà tôi chẳng hay biết gì, bà ta đến đây đầu thân xin tu, nói rằng

thân cô thế quả, chẳng vướng bận con cái cha mẹ xin đầu thân bán thế xuất gia.

Bần ni vốn còn có thêm một đệ tử, nhưng nó xin về quê thăm mẹ già bệnh cả

tháng nay, cho nên khi thấy bà ta đến mới nghĩ thêm một người cùng tu cũng đỡ

hoang vắng, nào ngờ …

Lộ Vân Phi nói: - Điều này cũng chẳng trách, hồi tối nay thị lén ra trước

cửa am gặp thêm một người nữa, chính là đồng bọn của thị, cả hai đều bị tại hạ

giết chết.

Trung niên ni cô càng kinh hãy hơn lắp bắp nói: - Là đồng bọn với chúng?

- Đúng vậy.

- Giờ tại hạ sẽ lo hậu sự cho bọn chúng.

- A Di Đà Phật! Hậu sự thì tôi có thể làm được, thí chủ xin cứ yên tâm

Lộ Vân Phi nói: - Tại hạ xin cáo từ.

Trung niên ni cô nhìn chàng như thầm kính phục lẫn hàm ơn nói: - Nếu

không có thí chủ đến đây vạch mặt bà ta thì tôi đến chết cũng chẳng biết, thí

chủ xin uống chén trà nóng rồi đi.

Vừa nói bà ta vừa chìa chén trà tới một cách chân tình.

Chén trà bốc hương thơm nhè nhẹ thực khiến người ta khó từ chối, Lộ Vân

Phi nghĩ cũng không để phụ lòng trung niên ni cô, liền nắm chén trà liêm nhấp

một ngụm nhỏ. Vị trà ngọt nhè nhẹ, hương trà thoảng thơm khiến tinh thần sảng

khoái, đúng là loại danh trà.

Lộ Vân Phi uống hết chén trà, rồi xin cáo từ bước đi.

Ra khỏi am, nhìn lại hai cái xác bọn Chu Tam Mị và Ngột Ưng Mạc Vũ

vẫn còn đó, chàng kéo chúng vào một góc rừng trúc, rồi mới bước chân về

hướng trấn.

x X x

Đi được chừng nửa dặm, bỗng nhiên chàng thấy tay chân như mềm nhũn

ra, bước chân chẳng còn mạnh mẽ như trước thì kinh ngạc, chàng liền vận chân

khí xem có gì khác thường trong người. Nhưng không vận thì thôi, vừa vận chân

khí thì chàng chấn động thất sắc, nguyên chân khí trong người chàng hầu như

thất tán không đề tụ được, vì sao lại như thế được chứ?

Lộ Vân Phi nghĩ nhanh đến trung niên ni cô, nhưng bà ta đâu có gì khả

nghi, bất chợt nhớ lại chén hương trà mà chàng đã uống chẳng lẽ…?

Nghĩ còn chưa dứt, đột nhiên…

- Đứng lại!

Một tiếng quát đanh lạnh vang lên, chỉ nghe cũng biết là giọng một nữ

nhân có tuổi.

Lộ Vân Phi ngừng chân quay người lại nhìn, định thần nhìn kỹ chàng nhận

ra đó chính là trung niên ni cô, không nói chàng cũng có thể đoán ra chính là kẻ

đã ngầm trong dụng độc ám toán mình, thị nhất định là một thủ hạ đắc lực khác

của Bốc Đại Khánh ẩn thân dướt lốt ni cô trong Liên Hoa am này.

Thực chẳng ngờ Bốc Đại Khánh mưu đồ Tu La Cung, thủ hạ hiện thân

dưới nhiều lốt người là đạo sĩ, là chưởng quầy, là bán rau, là ni cô đủ thấy tay

chân của hắn đã tiềm phục tại Trung Nguyên không ít chẳng biết còn có bao

nhiêu tên chưa biết mặt.

Trung niên ni cô ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, cũng đã bói lên ý đồ của thị

quyết lấy mạng Lộ Vân Phi cho được.

Lộ Vân Phi trong người giờ đây đã trúng độc, chân khí toàn thân gần như

thất tán, đề tụ chẳng được, chàng tuy chưa biết nó là loại độc gì, nhưng xem ra

thuộc loại độc bàng môn tả đạo chứ chẳng nghi.

Với công lực của chàng mà nói, phóng mắt trong thiên hạ có được mấy

người sánh bằng, nhưng lúc này đây trong người trúng độc công lực ngưng triện

không đề tụ được, chàng chỉ như một nho sinh trói gà không chặt, đừng nói gì là

đối phó với một tay chân thủ hạ của Bốc Đại Khánh.

- Ngươi là Kim Bài Sát Thủ?

- Không sai!

- Kim Bài Sát Thủ, ngươi phải trả giá cho những chuyện ngươi làm.

Lộ Vân Phi trấn tĩnh nói: - Trả giá gì?

- Ngươi từng cản trở chuyện của chủ nhân ta, ngươi lại giết nhiều người

của chúng ta, hắc … giờ trong người ngươi đã trúng tán công độc của ta, thì xem

như ngươi tới số.

Lộ Vân Phi giật mình, mấy tiếng tán công độc khiến chàng nhớ tới một

người liền la lên: - Ngươi là …là Bách Độc Xà Trương Nhị Nương?

Trung niên ni cô cất tiếng cười lớn nói: - Không sai, đáng tiếc khi ngươi

biết cũng chính là lúc tính mạng ngươi chấm dứt.

Nói đến đó, ác ni Trương Nhị Nương ánh mắt trừng lên nhìn Lộ Vân Phi

rít giọng: - Ngươi còn nghĩ sống để rời khỏi đây chăng?

Lộ Vân Phi bình tĩnh hỏi: - Ngươi định làm gì ta?

Trương Nhị Nương mắt ngầu đỏ dữ dội, giờ đây mới nhân ra bộ mặt thật

của một con ác xà.

- Đem ngươi tế sống những huynh đệ của ta đã bị ngươi sát hại.

- Ngươi làm nổi sao?

- Họ Lộ kia, giờ thì ngươi nắm kiếm còn nắm không vững, há còn nói

hùng hồn thế kia ư? Hừ, mau nộp mạng đi.

Thực vậy, Lộ Vân Phi lúc này đến nhấc kiếm lên còn không nổi, không

chịu mệnh cũng không còn được.

Chàng hốt nhiên cất tiếng cười nhạt, trong tiếng cười chừng như có chút gì

chua chát mỉa mai cho mình. Chàng ngờ nhiêu ngày hành cước giang hồ tìm kẻ

thù phục hận cho ân sư, giờ gần đến đích lại rơi vào trong tay một ác ni, chàng

hận mình vừa rồi quá sơ hốt, cho nên mới trúng nguỵ kế của Trương Nhị Nương.

Chẳng thể ngờ kết cục lại chết trong tay một ma nữ mới đáng cười làm sao.

Trương Nhị Nương di hình bức tiến tới chỉ một cái vung tay đã chộp được

tay nắm kiếm của Lộ Vân Phi.

- Giờ thì ngươi theo ta trở lại am.

Lộ Vân Phi gắng vùng ra nhưng hoàn toàn vô ích, chàng nghiến răng nói:

- Muốn giết ta thì giết đi.

Trương Nhị Nương rít lên: - Ta đem ngươi làm vật tế, đi…

- Không!

- Hắc …hắc … ta mang ngươi về khó khăn gì chứ?

- Hừ …

- Kim Bài Sát Thủ chịu mệnh đi

Trương Nhị Nương miệng thét, tay kia đã nhanh chóng chộp vào Uyển

mạch trên tay trái của chàng, Lộ Vân Phi chỉ thấy đầu óc tối sầm lại thân hình

muốn ngã …

Nhưng, trong khoảng khắc ấy chàng nhận ra một điều khác thường, tay bị

chộp bỗng dưng bị buông lỏng ra, tiếng thân hình đổ “huỵch” xuống đất.

Chàng cố trấn tĩnh lại tinh thần ngưng mắt nhìn, nhận ra một khuôn mặt

hoa lệ xinh đẹp ngay trước mặt mình, một khuôn mặt không hề xa lạ chút nào,

nhưng hoàn toàn bất ngờ đối với chàng.

Thân hình chàng được hai bàn tay mềm mại đỡ lấy, giọng nói ấm áp quen

thuộc vang lên: - Không sao, huynh chẳng chết được đâu, tôi chẳng bao giờ để

huynh chết như thế này được.

Lộ Vân Phi nghe giọng nói ấm áp quen quen này thì đầu óc đã hồi tỉnh

hẳn, giờ chàng đã nhận ra người đang đỡ chàng chính là Vô Danh Hoa Lãnh

Thanh Nga.

- Là cô …

- Lộ đại hiệp, tôi theo chân huynh từ khi huynh rời khỏi Nguyệt Lão từ …

- À ta …

Chàng chỉ thốt được một tiếng nữa, cả người hôn mê đi chẳng hay biết gì

nữa.