Vong Mệnh Thiên Nhai

Hồi 18

Trấn ngoại hoang vu, một ngôi cổ miếu nằm yên tĩnh dưới ánh trăng đêm

lặng lẽ, cảnh sắc thanh nhã tuyệt đẹp, thế nhưng không ai biết được chuyện gì

đang ẩn tàng đằng sau cảnh đẹp kia.

Tây phòng sau miếu, ánh trăng chiếu sáng vào cửa sổ hắt lên chiếc bàn

bát tiên, có thể nhìn thấy một bóng người thần mật ngồi im lặng bên bàn.

Bỗng một ánh đèn cháy sáng, một lão già tay nắm ngọn nến bước vào

phòng đi thẳng tới bàn, đặt nến xuống bàn lão cất giọng trầm đục nói: - Công tử,

nến đây, còn có thêm ba cây để dùng…

- Đa tạ!

Người kia đón mấy ngọn nến đặt lên bàn, lão già chẳng nói thêm tiếng

nào lặng lẽ bước ra.

Trong phòng giờ có ánh nến cháy sáng, đã có thể nhìn rõ cảnh vật, người

ngồi bên bàn vận thanh y, khuôn mặt phù thủng vàng bệt như nghệ, nhìn kỹ

chừng hai lăm hai sáu.

Nhưng kỳ lạ nhất là trên khuôn mặt bệnh hoạn ấy lại lộ đôi mắt tinh anh

sáng ngời hữu thần, nhìn quả nhiên hai điều này hoàn toàn không phù hợp với

nhau.

Sau lưng người này là một chiếc giường, trên giường lúc này đang có một

thiếu nữ nằm nhắm mắt như ngủ say hoặc là đang mê man bất tỉnh nhưng khuôn

mặt nét hoa vẫn tươi tắn xinh đẹp như một đoá quỳnh đêm.

Vị thanh y nhân này đương nhiên không ai khác ngoài nhân vật thành

danh giang hồ Kim Bài Sát Thủ Lộ Vân Phi, người hành cước giang hồ chỉ để trả

thù cho nghĩa phụ của mình, từng đầu nhập Đường gia lão điếm để làm tiêu sư.

Lộ Vân Phi đương nhiên không hề có bệnh, mà khuôn mặt tái xanh của

chàng chỉ là chiếc mặt nạ da người che giấu bản lai chân diện của chàng mà

thôi.

Lộ Vân Phi trên mặt không những chỉ đeo mặt nạ mà trên đầu chàng luôn

luôn là chiếc nón trúc rộng vành che hết nửa mặt.

Vì sao phải như thế? Chàng vì sao phải che giấu bản lai diện mục của

mình?

Đương nhiên không ngoài mục đích tiện để truy theo dấu vết của một

nhân vật, cũng là để tiện hành động mà thôi.

Chàng truy đuổi theo một con cá lọt lưới, lão ngũ trong Trung Châu Ngũ

Tuyệt – Tiên Kiếm Đỗ Phi Hùng, nghe nói hắn đã đầu thân vào Tu La Cung.

Chuyện mà chàng muốn làm chính là phục thù cho người ngộ nạn trong

cuộc Huyết yến, mà điều cần nhất là phải tìm cho ra một bức thiếp mời Diêm

Vương Yến.

Lộ Vân Phi quay người bước đến gần giường, đôi mày kiếm hơi chau lại,

ngưng mắt nhìn thiếu nữ nằm ngủ trên giường, qua một lúc mới quay người trở

lại bàn ngồi xuống đối diện với cửa sổ.

Thiếu nữ nằm trên giường kia là ai?

Đột nhiên tiếng giường cót két vang lên chừng như thiếu nữ trở mình, Lộ

Vân Phi vội vàng chộp lấy chiếc nón trúc đội lên đầu.

Thiếu nữ mở bừng mắt ra, ánh mắt di chuyển nhìn quanh, khi bắt gặp Lộ

Vân Phi đứng bên bàn quay lưng về hướng mình thì giật mình vội ngồi dậy, thất

thanh la lên: - A!… đây là nơi nào?

Lộ Vân Phi chẳng hề quay người lại, chậm rãi đáp: - Nguyệt Lão từ.

- Nguyệt Lão từ?… Ta… ta làm sao lại đến đây?

Thiếu nữ đầy kinh gạc thốt lên hỏi.

- Ta không thể mang cô nương đến nghỉ trọ trong khách điếm.

Giọng chàng lạnh lùng không mang một chút cảm tình, lại nói tiếp: - Cô

nương đã ngủ thiếp đi một ngày hai đêm…

- Một ngày hai đêm?

Thiếu nữ thất thanh la lên, chừng như là tính mẫn cảm vốn có của một nữ

nhân, cô ta liền kiểm tra lại trong người mình xem có gì dị trạng không, tim thì

cứ đập thình thịch, cô ta định nhảy xuống giường nhưng lập tức đầu óc bị choáng

váng lại ngã người xuống giường.

Thiếu nữ thở dốc cố nghĩ lại rồi nói: - Ta nhớ ra rồi, ta bị bọn Hồng Hoa

võ sĩ của Tu La Cung truy sát, ta thụ thương rồi… rồi được ngươi cứu, ngươi

ôm… ôm ta rời khỏi nơi đó chạy đến đây…

“Ừm” Lộ Vân Phi chỉ đáp ậm ừ một tiếng trong miệng.

Thiếu nữ giọng trở nên xúc động: - Ngươi là ân nhân của ta, ta có thể…

thỉnh giáo tính danh chứ?

Lộ Vân Phi giọng hết sức lãnh đạm nói: - Thiên Nhai Lãng Tử… chẳng

đáng nhắc tới!

Thiếu nữ chớp mắt nghiêng đầu nhìn chàng lại hỏi: - Trong phòng mà

ngươi cũng đội nón?

- Đã quen!

- Vì sao ngươi lại cứu ta?

- Hứng nhất thời.

Thiếu nữ ướm mắt nhìn chàng chàng vẻ hồ nghi nói: - Ngươi vì cứu ta mà

đắc tội với Tu La Cung, hậu quả thế nào…

Lộ Vân Phi lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: - Tại hạ chẳng có nhiều thì giờ

nghĩ nhiều như thế.

- Ngươi… ngươi là một quái nhân!

- Ừm.

Thiếu nữ im lặng một lúc, cắn môi nói tiếp: - Ngươi không muốn nói cho

ta biết đại danh, nhưng ta có thể nói tên ta cho ngươi…

- Bất tất, tại hạ đã biết.

Thiếu nữ giọng kinh ngạc: - Hả? Ngươi đã biết tên ta?

- Đúng, tại hạ biết cô nương gọi là Vô Danh Hoa, vì cô nương quá đẹp

đến nổi không có loài hoa nào sánh được, cho nên bọn hiếu sự tán xưng cô

nương là Vô Danh Hoa…

Giọng thiếu nữ trở nên sầu muộn: - Với ta thì đây là điều thống khổ, đến

đâu cũng bị người chú ý, bị truy lùng.

Lộ Vân Phi lạnh giọng đáp: - Chẳng phải là một điều kiêu hãnh chăng?

- Ài!… Ngươi là một nhân vật chính nhân quân tử…

- Làm sao biết được?

Thiếu nữ hơi ửng má phấn, thấp giọng nói: - Hai đêm một ngày, nam nữ

thọ thọ… thế mà ngươi… không hề đả động gì đến ta.

- Ha ha ha… ha ha ha ha…

Lộ vân Phi cất tiếng cười dài, cười một trang rất dài rồi mới ngừng lại,

giọng hết sức lạnh lùng nói: - Cô nương lầm rồi, tại hạ chẳng phải là kẻ chính

nhân quân tử như cô nương nghĩ.

- Nói thế nghĩa là sao, chẳng lẽ ngươi… Không, ngươi là bậc quân tử,

ngươi không giống như đám đàn ông khác, ta đã từng trải nên nhìn quyết không

nhầm được, ta nên xưng hô ngươi thế nào đây?

Lộ Vân Phi nhún vai đáp: - Tuỳ ý!

Thiếu nữ tròn mắt nhìn chàng ngạc nhiên nói: - Xưng hô làm sao có thể

tùy ý được? Ít ra… xin ngươi hãy nói ra tính danh đi?

- Không cần thiết!

- Ồ, thế thì ta gọi ngươi họ Khách, được chứ?

Chẳng hiểu thiếu nữ nghĩ thế nào lại xưng chàng họ Khách, nhưng Lộ Vân

Phi chẳng để tâm đến điều đó, lãnh đạm nói: - Tuỳ cô nương!

Chàng hơi ngừng lại giây lát rồi hỏi: - Vì sao người của Tu La Cung lại

truy sát cô nương?

- Điều này… ta…

Lộ Vân Phi thấy cô ta ngập ngừng liền nói: - Bất tất nói ra, tại hạ chỉ

thuận miệng hỏi mà thôi, không nhất thiết phải biết.

Thiếu nữ lắc đầu nói: - Không, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta cần

phải nói cho ngươi biết…

Cô ta chỉ nói đến đó, đúng lúc ấy bên ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng

người, chính là lão già lụ khụ lúc nãy mang nến vào.

Lão nhìn vào trong thấp giọng nói: - Công tử, bên ngoài có khách đến.

Lộ Vân Phi “A” lên một tiếng hỏi: - Khách nào thế?

- Một người có tên trong danh sách dự yến.

- Tốt!

Lộ Vân Phi đáp rồi liền đứng lên, thổi tắt ngọn nến.

Vô Danh Hoa ngược lại ngồi xuống hỏi: - Lão già kia là ai?

- Người giữ Từ đường này, họ Giang, gọi là Giang lão đầu.

Đương nhiên không nói cũng biết Giang lão đầu này chính là Vô Tình Lão

Nhân Lam Ngọc Điền, chẳng ngờ lão ta lại trí thân trong ngôi cổ từ Nguyệt lão

từ này, đúng là một chuyện thần diệu.

Thiếu nữ chau mày hỏi lại giọng tỏ ra hoài nghi: - Quản từ ư?

- Cô nương nên nằm nghỉ cho khỏe, tại hạ ra ngoài tiếp khách.

Chàng chẳng đáp lời thiếu nữ, chộp lấy thanh kiếm đặt trên bàn, nhẹ

nhàng lách ra ngoài cửa miếu, đến bên cửa còn ngoái đầu nhìn lại căn dặn: - Cô

nương là người thụ thương, tốt nhất chờ nên vọng động, Giang lão đầu sẽ chăm

sóc cô nương!

Nói rồi, thân hình lách nhẹ đã biến mất trong màn đêm.

x X x

Ngay giữa khoảng sân trống trước từ đường có ba bóng người, dưới ánh

trăng tỏ có thể nhìn rõ ràng từng người, hai người tuổi còn rất trẻ thân vận kình

trang bó sát người, trên ngực dắt một đoá hoa hồng, không nói ai cũng biết

chúng là Hồng Hoa võ sĩ của Tu La Cung.

Người thứ ba là một lão già gầy ốm, thân vận kình trang màu đen hơi

ngắn so với thân hình lều nghều của lão. Thoạt trông không khác gì một khúc

củi khô, duy nhất đôi mắt thâm trầm sắc lạnh hữu thần khiến người ta nhìn phải

chấn động khiếp phục.

Lúc này thấy lão già phất tay cất giọng khàn khàn nói: - Vào bên trong

lùng sục cẩn thận, tên tiểu tử đội nón trúc khuất mặt và con nha đầu Vô Danh

Hoa quyết chẳng bay lên trời được!

- Dạ!…

Hai tên Hồng Hoa võ sĩ ứng thanh đáp lớn một tiếng, phi thân vọt vào

trong từ đường.

Lão già còn lại một mình lẩm nhẩm trong miệng: - Thực chẳng thể ngờ

còn có người dám công nhiên đối đầu với bổn Cung. Hừ, đúng là hắn chán

sống!

Rồi ngước mắt nhìn trăng cứ như rất thư nhàn ngắm cảnh nhàn tản vô sự.

Đột nhiên, một giọng nữ nhân lạnh lùng cất lên từ trong bóng tối: - Con

khỉ tinh, ngươi còn chưa chết?

Lão già thân hình hơi chấn động, thế nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi

vầng trăng sáng, trầm giọng quát hỏi: - Người nào?

Thái độ lão rõ ràng chẳng coi thiên hạ vào đâu, tự cao tự đại vô cùng.

Lập tức một bóng người lướt ra dưới bóng trăng, rồi chậm rãi đi dến gần,

giờ thì đã nhìn thấy rõ một lão bà ăn vận như quê mùa, trong tay cặp một chiếc

lẳng tre chẳng biết chứa gì bên trong.

Lão già đến lúc này mới từ từ chuyển ánh mắt nhìn lão bà, ánh mắt lão

trở nên sắc lạnh như đao khiến người yếu vía nhìn phải phát khiếp.

Bất giác nghe lão già buộc miệng la lên: - Thì ra là ngươi… Chiêu Hồn

Nữ…

Lão bà cất tiếng cười khùng khục trong miệng nói: - Âu Thiếu Bạch, lão

nương tìm ngươi cả mười năm nay, ngươi náu mình kín thật!

Lão già được xưng là Âu Thiếu Bạch chếch mép cười nhạt nói: - Nực

cười, lão phu náu thân tránh ngươi chăng!

- Chẳng phải sao! Hừ, giờ chạm mặt rồi, ngươi có muốn né tránh cũng

không còn được!

- Lâm Tam Cô, ngươi muốn gì?

Chiêu Hồn Nữ Lâm Tam Cô ánh mắt trở nên lạnh như đao, rít giọng nói: -

Chiêu hồn Hầu Tinh Âu Thiếu Bạch ngươi?

Thì ra lão già này là Hầu Tinh Âu Thiếu Bạch, một nhân vật thành danh

không nhỏ trong làng hắc đạo năm xưa, chẳng ngờ lão ta giờ đây đã đầu thân

trong Tu La Cung. Thảo nào mà vừa rồi khi chưa xuất hiện, Lâm Tam Cô đã

gọi lão ta là “con khỉ tinh”!

“Hắc hắc hắc…”

Âu Thiếu Bạch cất tiếng cười dài một tràng quái dị.

Lâm Tam Cô “Hừ” một tiếng: - Cứ cười đi! Để chốc nữa về chầu Diêm

Vương khỏi phải buồn khổ!

- Lâm Tam Cô, Diêm Vương chẳng bao giờ chiêu hồn “ khỉ”, ngược lại

ngươi… đã già muốn xuống lỗ mà còn chưa chịu yên thân sống, cớ gì không

chịu an phận sống hưởng tuồi già, chẳng lẽ chán sống rồi chăng?

- Âu Thiếu Bạch, mười năm trước ngươi chỉ cần nghe danh lão thân thì run

lẩy bẩy như chó gặp hùm, giờ đây dám buông lời ngông trước mặt lão thân. Hừ!

Chớ nên nghĩ ngươi đã đầu thân vào Tu La Cung làm tay sai rồi, lão thân không

dám lấy mạng khỉ ngươi!

Âu Thiếu bạch đảo nhanh đôi nhãn châu, ánh mắt hiện ét gian sảo nói

nhanh: - Lâm Tam Cô, năm xưa cái chết của phu quân ngươi, chẳng phải là tội

của lão phu…

“Toẹt” Lâm Tam Cô nhổ toẹt một cái tỏ ra khinh bỉ, thét lên: - Câm mồm!

Năm xưa mọi người nghị kế lợp lực tiêu diệt tên ma đầu Bạch Nhãn Lang, ngươi

đã cố tình kéo lão thân theo đường khác, ngầm hại chồng ta chết dưới Lang trảo,

sau chuyện này ta mới điều tra được thì ra ngươi có quan hệ môn sư thân tình với

Bạch Nhãn Lang…

Âu Thiếu Bạch chừng như thấy nội tình đã bị đối phương vạch toạt ra, liền

gầm lên: - Phế ngôn, chẳng cần nói nhiều ngươi muốn thanh toán nợ xưa cho

xong chăng?

Lâm Tam Cô nghiến răng trèo trẹo rít lên: - Lão thân muốn nghiền nát

người ngươi ra như tương!

- Hắc hắc… chỉ cần ngươi có đủ bản lĩnh!

Vừa lúc này hai tên Hồng Hoa võ sĩ từ trong từ đường chạy ra, vừa nhìn

thấy Chiêu Hồn Nữ chúng liền đưa mắt nhìn nhau, rồi lập tức phân hai bên

chiếm lấy vị trí vây Chiêu Hồn Nữ vào giữa.

Âu Thiếu Bạch ánh mắt quắc lên hỏi: - Có tìm thấy gì không?

Lão ta hỏi hai tên thủ hạ của mình.

Một trong hai tên võ sĩ lên tiếng đáp: - Bẩm Hương chủ, trong từ đường

ngoài lão thủ từ ngủ nằm trên giường ngáy như chết ra, chẳng còn thấy người

nào.

Âu Thiếu bạch gật nhẹ đầu nói: - Nếu như tin tức đưa chính xác thì tên

tiểu tử và con nha đầu kia chỉ ẩn thân lẩn khuất gần đâu đây, hai ngươi cứ đi lục

tìm xem!

Một tên võ sĩ khác liếc mắt nhìn Chiêu Hồn Nữ nói: - Hương chủ, lão bà

này…

Âu Thiếu Bạch cắt ngang lời hắn nói: - Bổn toạ tự ứng phó, đi nhanh!

Hai tên Hồng Hoa võ sĩ còn nhìn Chiêu Hồn Nữ lần nữa rồi mới quay

người phóng đi.

Chiêu Hồn Nữ Lâm Tam Cô cười nhạt nói: - Âu Thiếu Bạch, ngươi rất

thông minh, biết đuổi hai tên tiểu cẩu kia đi thật là khôn. Ngươi sợ lão thân nói

toạt ra chân tướng của ngươi, nếu như chủ nhân của ngươi biết tỏng ngươi là mật

thám của tên đại ma vương quan ngoại Bốc Đại Khánh, thì chắc hắn sẽ lột da

róc xương ngươi chứ chẳng sai!

Âu Thiếu Bạch toàn thân rung lên thét lớn: - Lâm Tam Cô, chớ nhiều lời

tối mồm, chuẩn bị lên đường!

“Soạt” một tiếng, nói rồi lão ta liền rút phắt trường kiếm phát ra một thế

khởi thức hết sức kì quái, hai tay vòng cung ôm tạo thành thế Triêu Thiên Nhất

Trụ Hương.

Chiêu Hồn Nữ vừ nhìn thấy thất thanh la lên: - Tu La Kiếm Pháp!

Âu Thiếu Bạch chừng như đắc ý cất tiếng cười nhạt nói: - Lâm Tam Cô,

ngươi cũng không đến nổi lú lẩn lắm, còn nhìn ra được, thực khá lắm!

Chiêu Hồn Nữ “Hừ” một tiếng thét lên: - Cho dù ngươi thi triển kiếm nào

đi nữa thì ngày này sang năm cũng sẽ là ngày giỗ đầu của ngươi!

- Hắc! Cứ thử xem!

Chiêu Hồn Nữ ánh mắt quắc lên lộ sát cơ, tay phải chộp nhanh vào trong

lẳng trúc…

Thân hình di động, ánh kiếm lập tức loáng lên, Âu Thiếu Bạch nhanh như

chớp quyết ra chiêu trước chiếm trên cơ, kiếm trong tay vừa ra chiêu đã thi triển

ngay tuyệt chiêu sát thủ trong Tu La Kiếm pháp. Thì ra lão ta giảo hoạt, biết

không nhanh thâu thập tính mạng kẻ thù đáng sợ nhất mà lâu nay lão nơm nớp

trong lòng thì lão chẳng bao giờ sống yên được, vì vậy nên vừa ra kiếm là đã

xuất chiêu hiểm độc vô cùng.

Nên biết, Tu La Kiếm pháp chẳng phải như những pho kiếm bình thường,

kiếm chiêu huyền ảo, biến hoá dị thường, nhất chiêu bách thức, khiến người ta

nhìn cứ như mười thanh kiếm một lúc. Nếu như đối phương không phải là tay

cao thủ thượng thưa, thì mắt hoa lên cứ như bất cứ bộ vị nào trên người cũng bị

kiếm đâm vào, đừng nói là phản kích, mà đến phòng thủ cũng không biết phòng

thủ từ đâu!

Đương nhiên, Chiêu Hồn Nữ Lâm Tam Cô bản lĩnh năm xưa còn cao

cường hơn Âu Thiếu bạch nhiều, vốn chẳng coi lão ta vào đâu, thế nhưng lúc

này thì tình hình đã khác. Khi nhìn thấy Âu Thiếu Bạch khởi thức chính là Tu La

Kiếm pháp thì ý khinh địch biến mất, lúc này vừa nhìn thấy biến thì gần như

cùng lúc Âu Thiếu Bạch ra kiếm, tay bà ta đặt trong lẳng trúc vung mạnh, nhưng

chẳng hề kịp nhìn thấy gì đồng thời thân hình nhảy thoái nhanh về sau…

Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, song phương tiến rồi

thoái ra chiêu biến thức chỉ là cái chớp mắt mà thôi!

“Ái…”

“Á…”

Hai tiếng rú thống khổ vang lên, hai thân hình văng lùi ra sau, rơi trên đất.

Dưới ánh trăng sáng đã có thể nhìn thấy rõ máu tuôn như mưa, bấy giờ

mới nhận ra một cánh tay rơi lăn lóc trên đất, chính là của Chiêu Hồn Nữ.

Ngược lại Âu Thiếu Bạch khuôn mặt dài nhỏ như khỉ giờ đây càng kéo

dài ra nhăn nhó, chứng tỏ lão cũng rất đau đớn.

Một chiêu đầu tiên mà cũng chừng như là chiêu trí mạng, song phương

quyết một chiêu thế Lưỡng bại câu thương, chỉ cần một người nào còn có thể

gắng gượng được thì xem như có thể lấy mạng đối phương.

Chiêu Hồn Nữ buông nhanh chiếc lẳng trúc trong tay, trước tiên nhanh

chóng xuất chỉ điểm huyệt cầm máu lên yếu huyệt trên cánh tay đã lìa đoạn đến

khuỷu, sau đó sờ tay vào trong lẳng trúc nắm một nắm gì, rồi đứng lên rít qua kẻ

răng:

- Họ Âu kia, lão thân sẽ cho ngươi cốt nhục chẳng còn!

Âu Thiếu Bạch cũng loạng choạng chống kiếm đứng lên, nghiến răng trèo

trẹo nói: - Chiêu Hồn Nữ, Vô Hình Truy Hồn độc của ngươi tuy bá đạo, nhưng

lão thân vẫn còn đứng lên được, hừ… còn đủ thời gian phân thây ngươi ra trăm

mảnh!

Chiêu Hồn Nữ di chuyển thân hình đến gần, chừng như cự ly xuất thủ này

còn quá xa, nhân vì vừa rồi sau chiêu đầu tiên song phương đã bị đẩy lùi ra sau

khiến cách nhau hơn một trượng.

Âu Thiếu Bạch tuy nói rất hùng hổ, nhưng ở khoảng cách này thì cũng

không thể xuất kiếm được nhất là trong người lão lúc này đã thụ độc. Thế mà

với Chiêu Hồn Nữ chỉ cần tiến thêm chừng một hai bước nữa là có thể ra tay.

Thực tế mà nói thì Âu Thíêu Bạch đã rơi vào tình thế bất lợi.

Đột nhiên, lão giơ tay trái lên ập nhanh vào mồm chừng như cho gì vào

trong miệng, cả thân hình ngã về sau.

Chiêu Hồn Nữ tay trái vung mạnh lên…

Chính vào lúc này hai thân hình tự như u linh từ trong bóng tối lướt ra,

kiếm quang loáng lên nhằm thẳng vào người Chiêu Hồn Nữ.

Sự tình diễn ra hết sức đột ngột, mà Chiêu Hồn Nữ gần như tập trung chú

ý vào chuyện lấy mạng Âu Thiếu Bạch cho nên chung quy không trở tay kịp.

Chỉ nghe thấy một tiếng rú dài vang lên xé tan không gian rồi mất hút vào

bóng đêm, lúc này mới nhìn thấy rõ hai người vừa phóng ra chính là hai tên

Hồng Hoa võ sĩ vừa rồi bị Âu Thiếu Bạch phái một đi truy lùng Lộ Vân Phi và

Vô Danh Hoa, một tên kiếm trong tay xuyên suốt ngực Chiêu Hồn Nữ.

Tuy thế, Chiêu Hồn Nữ cũng kịp trở tay vung mạnh vào hai tên võ sĩ…

Tiếng rú thảm tiếp liền vang lên, tên Hồng Hoa võ sĩ đổ người xuống đất

lăn lóc, thanh kiếm của hắn vẫn còn cắm thẳng trên ngực Chiêu Hồn Nữ.

Chiêu Hồn Nữ thân hình co quắp lại, mồm phun ra một vòi máu.

- Sát!

Tên võ sĩ còn lại thấy thế thét lớn một tiếng, kiếm vung lên chém mạnh

một nhát, Chiêu Hồn Nữ không còn kịp rên lên thêm một tiếng nào, thân hình

gần như đứt làm đôi rơi “bịch” trên đất như thân chối đổ.

Âu Thiếu Bạch lúc này mới gắng gượng chống kiếm đứng dậy, tên võ sĩ

còn lại vội vàng chạy đến bên lão đõ người lão khỏi ngã.

Âu Thiếu Bạch giọng khàn đục nghe chẳng rõ ràng nói: - Hai ngươi…

quay lại… khéo lắm…

Tên Hồng Hoa võ sĩ lạnh lùng nói: - Chúng ta vốn chẳng hề rời khỏi đây

vì sợ Hương chủ một mình đối phó không ổn cho nên chỉ đi vòng một vòng rồi

trở lại…

Âu Thiếu Bạch vừa nghe thế thân hình run lên nhè nhẹ.

Tên võ sĩ lại nói: - Âu hương chủ, chẳng ngờ ngươi lại là mật thám tay

chân của tên đại ma vương quan ngoại Bốc Đại Khánh, trà trộn vào bổn Cung

tất có âm mưu đen tối. Được, xin lỗi, ta phải áp giải ngươi về Cung thụ mệnh…

Nói rồi, nhún mình phóng tới, kiếm hoa lên một đường…

Âu Thiếu Bạch miệng há rộng chẳng nhìn thấy rõ phún ra vật gì.

Nhưng chỉ nghe “Hự” một tiếng, gã võ sĩ thân hình khựng lại lảo đảo

muốn ngã, rõ ràng hắn vừa trúng ám khí phun ra từ trong mồm của Âu Thiếu

Bạch. Chỉ thấy vai phải hắn trễ xuống, chứng tỏ hắn bị thương ở vai, nhưng xem

chừng thương thế không nặng lắm.

Âu Thiếu Bạch rít lên: - Ngươi… ngươi dám xuất thủ với Bổn hương chủ

ư?

Tên Hồng Hoa võ sĩ nghiến răng thét lên: - Họ Âu kia, ngươi là địch nhân

của bổn Cung…

- Hắc! Ngươi định làm gì bổn hương chủ chứ?

- Áp giải ngươi hồi Cung chờ Cung chủ phát lạc.

“Hắc hắc…” Âu Thiếu Bạch tuy nhăn mặt nhưng vẫn cất tiếng cười lạnh

lùng nói: - Ngươi chưa rời khỏi đây được nửa dặm tất có người lấy mạng ngươi

ngay!

Tên Hồng Hoa võ sĩ nghiến răng ken két thét lên: - Được, nếu thế thì ta

mang đầu ngươi về vậy!

- Dù thế nào thì ngươi cũng không rời đây được nửa dặm…

Lão ta chưa nói hết câu, đột nhiên một bóng người như u linh quỷ sứ xuất

hiện chẳng hề gây tiếng động nhỏ dù là tiếng áo lướt gió, bóng người đến ngay

sau lưng tên võ sĩ kiếm xuất lẫn vỏ điểm thẳng vào yếu huyệt lưng hắn…

“Hự”

Tên võ sĩ rên lên một tiếng, thân hình đổ xuống đất.

Hắn tuyệt khí chết tốt mà còn chưa hay biết nguyên do tại sao.

Âu Thiếu Bạch đương nhiên đã nhận thấy người này xuất hiện vì lão ta

đứng đối diện với tên Hồng Hoa võ sĩ.

Bấy giờ có thể nhìn rõ người này thân vận kình trang, đầu đội nón trúc

rộng vành che kín nửa mặt.

- Ngươi… là ngươi…

Đúng, không nói cũng biết người vừa xuất hiện chính là Kim Bài Sát Thủ

Lộ Vân Phi.

Âu Thiếu Bạch lắp bắp mấy tiếng nói chẳng thành câu, thân hình thoái

liền mấy bước theo bản năng, rồi như vấp phải vật gì ngã người rơi phịch ngồi

trên đất, khuôn mặt khỉ gầy guộc dài ngoằn của lão ta co rúm lại trông như mặt

quỷ vừa gớm ghiết vừa thảm hại. Ánh mắt cứ lung linh chừng như độc trong

người đã phát tác.

Lộ Vân Phi ánh mắt như hàn tinh chỉ liếc nhìn lão ta một cái chẳng chút

biểu hiện rồi quay người bước đến trước thi thể Chiêu Hồn Nữ, trước tiên lục

chiếc lẳng trúc rồi mới lục trong người bà ta, cuối cùng tìm ra được một chiếc

bình sành trắng nhỏ.

Thì ra chàng tìm giải dược, nắm chiếc bình trong tay mở nắp bình dốc ra

một viên thuốc trắng đục, cất lọ thuốc vào người xong đoạn mới quay người

bước về phía Âu Thiếu Bạch, lạnh lùng hỏi: - Ngươi trúng Chiêu hồn kịch độc?

Âu Thiếu Bạch gật đầu.

Lộ Vân Phi lại nói: - Đây có phải là thuốc giải hay không, chẳng thể

khẳng định được, nhưng đằng nào cũng là một hy vọng trong đường cùng ngươi

nhanh thử vận khí của ngươi!

Âu Thiếu Bạch ánh mắt lờ lờ nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo nhận biết, lão gật

nhẹ đầu.

Lộ Vân Phi nói rồi liền nhét viên thuốc vào mồm cho lão ta, đoạn thoái

lùi hai bước đứng chờ xem kết quả thế nào.

Thông thường mà nói, người dụng độc thì bao giờ cũng có thuốc giải độc

trong người, bình thuốc mà Lộ Vân Phi tìm được trong người Chiêu Hồn Nữ xem

ra không thể sai được.

Quả nhiên thuốc đúng chứng, lại thêm Âu Thiếu Bạch công lực thâm hậu,

chỉ sau một hồi lão điều hoà chân khí trợ dược lực đẩy độc ra ngoài, thần sắc đã

dần dần hồi phục lại bình thường.

Âu Thiếu Bạch thở phào một hơi nhẹ nhỏm, nhưng khi ngưng mắt nhìn Lộ

Vân Phi thì lại chau mày mơ hồ không hiểu hỏi: - Vì sao ngươi lại cứu lão phu?

Lộ Vân Phi lạnh lùng đáp: - Ngươi không nghĩ cứu người là một hành

động tốt sao?

- Lão phu không hiểu nổi!

- Không hiểu điều gì?

Âu Thiếu bạch ánh mắt ngờ vực nhìn Lộ Vân Phi hỏi: - Ngươi cũng biết

ngươi đã trở thành đối tượng bị bổn Cung truy lùng?

- Đương nhiên!

- Lão phu lần này chính là phụng mệnh hành sự truy đuổi theo ngươi, vì

sao ngươi lại muốn cứu địch nhân?

Lộ Vân Phi vẫn giọng lạnh lùng nói: - Bị truy đuổi là một chuyện, mà cứu

người lại là một chuyện.

Âu Thiếu Bạch lắc đầu nói: - Chuyện này bình sinh lão phu chưa từng

nghe thấy, giờ mới tận mắt chứng kiến, lão phu nghĩ ngươi làm thế này tất có

mục đích khác?

Chỉ mấy lời này cũng đủ thấy lão ta giảo hoạt tinh khôn như một con hồ

ly, lão không hề trước tiên đa tạ ân cứu mạng của đối phương, mà ngược lại truy

cứu động cơ nào khiến đối phương cứu mạng mình.

Ngừng lại một chút, lão tiếp thêm một câu: - Đây là chuyện đúng tình

đúng lý!

Đến lúc này thì Lộ Vân Phi đành nói, nhưng vẫn giữ giọng lạnh như tiền: -

Đương nhiên là có mục đích…

- Mục đích gì?

Âu Thiếu Bạch hỏi rồi liền trở người đứng lên.

- Ngươi muốn ta nói ra sao?

- Tất nhiên!

- Thứ nhất, biểu thị tại hạ không hề có ý thù địch với các hạ. Thứ hai, tại

hạ bình sinh rất ghét dùng thủ đoạn mờ ám đả thương người đối phương, Chiêu

Hồn Nữ chuyên dụng độc giết người, thực rất đáng chết!

Âu Thiếu Bạch ánh mắt dò xét nhìn Lộ Vân Phi từ đầu đến chân.

- Thì ra ngươi đã có mặt hiện trường từ đầu đến chân.

Một câu này tất có ý sâu xa hơn đúng là “tác tặc lâm hư” chẳng sai chút

nào!

- Vừa đến!

- Lão phu…

Lão vốn định nói điều gì, nhưng rồi lại thôi, thay đổi ngôn ngữ khách khí

nói tiếp: - Ân cứu mạng rất lớn lao, lão phu sau này sẽ báo đáp.

Lộ vân Phi nhún vai nói: - Điều này thì bất tất, tại hạ cũng thường giết

người!

Âu Thiếu Bạch im lặng một lúc, trong đầu nghĩ gì chợt nói: - Có thể lộ ra

chân diện của ngươi chứ?

- Xin lỗi, điều này thì không thể…

- Vậy tôn tính đại danh huynh đệ ngươi?

- Vô danh tiểu tốt, đáng gì mà đại danh với đại tính!

- Ít ra cũng có danh hiệu để xưng hô chứ?

- Tuỳ các hạ xưng hô thế nào cũng được.

Âu Thiếu Bạch nín lặng, đối với con người trước mặt này lão cảm thấy có

gì thần mật kì quái cao thâm mạc trắc, lão thành danh vì tâm cơ giảo hoạt, thế

mà cũng khó nhận ra được chân tướng đối phương, điều này tự nhiên khiến lão

thêm bất an.

Bởi vì Chiêu Hồn Nữ trước khi chết chính đã vạch lộ chân tướng của lão,

nhưng liệu có thể tin chắc rằng điều này không bị lộ ra ngoài hay đến được tai

Cung chủ hay không?

“Diệt khẩu!” Hốt nhiên trong đầu lão lóe lên một ý niệm hiểm độc,

nhưng lão không dám vội vọng động, nhân vì lão còn chưa biết một mảy may gì

về “quái khách” này. Đã không nắm chắc thì chớ manh động vội, đó là lập luận

tôn chỉ hành động của lão, không may thì hỏng đại sự.

Nên biết, thần mật kín đáo là một vũ khí lợi hại, nếu như nói là một người

võ công cao cường thì đó là thái độ thường thấy, nhưng nếu chỉ là một người võ

công tầm thường thì lại là một tấm chắn hộ thân. Vì đối phương chưa hiểu thấu

gì về mình, thì quyết không bao giờ dám ra tay.

Lộ Vân Phi thấy Âu Thiếu Bạch im lặng, từ từ quay người định bỏ đi.

- Xin chậm chân!

Thốt nhiên Âu Thiếu Bạch lên tiếng gọi lại.

- Các hạ còn có gì muốn nói?

- Lão phu muốn biết quan hệ giữa huynh đệ ngươi với Vô Danh Hoa?

Lộ Vân Phi chẳng những không đáp mà còn hỏi ngược lại một câu: - Tại

hạ cũng rất muốn biết nguyên nhân tại sao Tu La Cung muốn truy sát Vô Danh

Hoa?

Lộ Vân Phi chân không di chuyển, mà người cũng không hề quay lại,

đứng lưng hướng về phía Âu Thiếu Bạch.

Âu Thiếu Bạch nói: - A… lẽ ra ngươi biết rồi mới phải!

- Tại hạ chưa hề biết.

- Nói thế, huynh đệ ngươi với cô ta không hề có quan hệ gì đặc biệt?

- Vốn là không quan hệ, nhưng cứu cô ta với cứu các hạ chẳng lẽ không

giống nhau?

- Thế thì tốt, ngươi đừng hỏi thì hơn, không biết chỉ càng tốt vậy!

Lộ Vân Phi quả nhiên không hỏi gì thêm, cất bước ung dung rời khỏi ngôi

cổ từ.

Thường tình mà nói, ân cứu mạng thì chẳng khác gì phụ mẫu trùng sinh.

Với người giang hồ mà nói thì mang ân tất báo. Thế nhưng, với con người gian

xảo như Âu Thiếu Bạch, cảm kích thì ít mà hoài nghi thì nhiều, thậm chí trong

đầu lão còn xuất hiện một ý niệm hiểm ác “ giết người diệt khẩu” lấy oán báo

ân!

Lúc này nhìn theo bóng Lộ Vân Phi cứ nhạt dần trong màn đêm, lão thầm

nghĩ trong lòng: - Hắn vì sao muốn cứu ta chứ? Hắn có mục đích gì?

Nhưng mặc cho lão vắt nát óc suy nghĩ bao nhiêu đi nữa, thì cũng không

dễ dàng biết được nhân vật quái khách bí ẩn này lai lịch như thế nào được!

o O o