Hồng Tuyến, chẳng lẽ chị biết số hàng hóa kia ở đâu rồi sao? Ánh mắt Tô Dã sáng lên.
Hồng Tuyến tức giận lắc đầu: Không có hàng hóa nào ở đây hết! Từ lúc bắt đầu, số hàng vận chuyển đã không đủ một trăm.
Chúng ta vẫn luôn tập trung vào lượng hàng bị mất mà quên một chuyện quan trọng!
Chuyện gì?
Con tàu vốn có thể chứa 100 lô hàng, thực chất chỉ chứa một nửa số đó, như vậy phần không gian trống trải trên tàu, vận tải Trung- Hồng sẽ đựng gì trong đó!?
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, tiếng khóc đứt quãng của Miki liên tục vang lên, khiến Hồng Tuyến không khỏi nhíu mày.
Buôn lậu? Muối tư?(*) Ma túy? Hay là cái gì khác?
Muối tư là muối buôn bất hợp pháp, không có sự chấp thuận của cơ quan nhà nước.
Hồng Tuyến hoảng hốt một trận, nếu mọi chuyện giống như cô nghĩ, vậy có lẽ cô đã bị cuốn vào một giao dịch khủng khiếp.
Còn có những tổ chức thần bí kia, Tháp Hoa Cúc...!Vòng Hoa Cúc...
Người đứng sau lưng bọn họ rốt cuộc là ai? Mục đích là gì?
Năm đó vì sao tổ chức lại phân rã? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra năm 1993?
Còn có Cổ Linh...!cô ấy đã đi đâu?
Hồng Tuyến liếc mắt nhìn Miki, mày nhíu đến lợi hại.
Cô châm một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, sau đó cầm áo khoác lên, phân phó: Tô Dã, cậu liên hệ với mấy người trong đội, hỏi xem có thể liên hệ với cảnh sát HongKong hay không.
Chị muốn điều tra một chút về số lượng người mất tích trong khoảng thời gian này.
Lúc ra tới cửa, cô quay đầu lại: Đặc biệt là trẻ em.
**
Tại bến Dubai.
Tiên sinh, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tại đây đôi khi sẽ phát sinh một vài chuyện thần bí sao?
Lại dùng thuốc lá mua chuộc bảo vệ bến tàu, Hồng Tuyền đứng bên bờ biển, nhìn một mảnh nước xanh ngắt bao la.
Thế gian này, có chuyện gì mà không xảy ra được? Tiểu thư, tôi nói cho cô biết, nơi này bị ám.
Người HongKong đa số đều tin vào mấy chuyện ma quỷ, cho nên lúc nói chuyện với người đại lục như Hồng Tuyến, bảo vệ tuyên bố sẽ khiến cô tin 100% vào lời của mình.
Lời này nếu lọt vào tai người khác, phỏng chừng sẽ bị chế giễu rằng chuyện nghìn lẻ một đêm, không có thật.
Bất quá Hồng Tuyến có thể nhìn thấy ma, cho nên cô tin tưởng, không mảy may nghi ngờ lời bảo vệ.
Bị ám? Hồng Tuyến hiển nhiên muốn biết nhiều hơn nữa.
Bảo vệ cẩn thận nhìn bốn phía, như là kiêng kị thứ vô hình nào đó, rồi kéo cô sang một góc, thì thầm.
Tôi đã làm việc ở đây nhiều năm.
Mấy năm trước, quả thật có chuyện lạ xảy ra.
Có điều để không ảnh hưởng đến hình ảnh của bến tàu, cấp trên đã ém nhẹm chuyện này xuống, cho nên số người biết chuyện cũng không nhiều lắm.
Đại khái 3 năm trước, xác trẻ em trôi nổi ở cảng tàu, không nhìn ra bộ dáng, nhưng rất dọa người.
Sau đó, bảo vệ trực ca đêm thường xuyên nghe thấy tiếng trẻ khóc.
Trong lòng Hồng Tuyến lộp bộp hai tiếng, cô đột nhiên nhớ tới đứa bé Tùng Tùng trong miệng Miki.
Chú xác định là tiếng trẻ em khóc?
Còn nhầm được sao? Những đồng nghiệp khác cũng nghe thấy.
Chuyện không hề phi lý, tôi thấy, những đứa trẻ kia hơn phân nửa là tới đòi mạng, ác nghiệp, ác nghiệp!
Vương ca, anh lại nói hươu nói vượn gì đó, từ lúc xác chết chưa trôi nổi tiếng trẻ em khóc cũng đã có từ lâu rồi.
Một bảo an trẻ tuổi khác lảo đảo bước tới.
Sao tôi không nghe thấy..
Nhìn bọn họ tranh cãi, Hồng Tuyến bất đắc dĩ cười cười, cũng không chào một tiếng, liền xoay người rời đi.
Lòng cô bây giờ rối như tơ vò, cảm giác bức bách khó chịu vô cùng.
Miki tử vong ngoài ý muốn, tàu lớn, lô hàng biến mất, thi thể trẻ nhỏ, tiếng khóc ban đêm...
Nếu cô đoán không sai, đây chính là đường dây buôn trẻ em?
Công ty Bách Thảo có thể phát triển vượt bậc trong 5 năm ngắn ngủi, là nhờ vào loại giao dịch bẩn thỉu, hèn hạ này?
Chị, em mới nhận được tin tức từ phía HongKong.
Trong khoảng 5 năm nay, 1574 trẻ em tại HongKong mất tích không rõ nguyên do.
Tô Dã, giúp chị điều tra một chút, trong đó có bé gái nào tên là Miki hay không.
Cô giương mắt nhìn ra đằng xa.
Mà nơi đó, Thẩm Nhược đang ngồi xổm trước mặt Miki, kiên nhẫn dỗ dành bé.
Hồng Tuyến cúp điện thoại, đi đến bên người bé: Miki ngoan đừng khóc nữa.
Nếu không anh chị sẽ bỏ đi đấy.
Miki đau...!Hức hức...!Bé gái nhỏ khóc vô cùng thương tâm.
Nếu không phải người khác không nhìn thấy bé, nhất định còn cho rằng cô ngược đãi trẻ nhỏ.
Miki kéo áo lên, trên bụng có u đỏ sưng tấy, một vài chỗ có vết bầm tím, nhìn qua vô cùng khủng khiếp.
Bọn họ không cho em ăn cơm, còn đánh em...!Miki lau nước mắt, bộ dạng thê thảm gợi lên tình thương của mẹ trong lòng Hồng Tuyến.
Cô chỉ muốn ôm bé vào lòng.
Nhưng không được.
Hồng Tuyến, tiếp theo em định làm gì? Thẩm Nhược nhìn cô, tay anh đặt trong túi quần hơi giật giật.
Tầm mắt Hồng Tuyến rời khỏi người bé gái nhỏ, nhìn sang bến tàu trống trải: Em từng đến văn phòng của Trình Văn Trung, tìm được thời gian giao dịch của công ty Bách Thảo, cũng chính là chuyến hàng bị hủy mà anh điều tra được.
Cho nên em nghĩ, Trình Văn Trung hẳn đã biết gì đó.
Em nghi ngờ hắn ta sẽ còn ra tay?
Hồng Tuyến mím môi: Chỉ cần chúng ta án binh bất động, hắn ta nhất định sẽ để lộ đuôi cáo.
Tuy rằng Trình Văn Trung đã hủy bỏ một chuyến hàng, nhưng chờ đến khi gió êm sóng lặng, hắn ta sẽ còn tùy thời hành động, chỉ cần cô đủ kiên nhẫn, chắc chắn sẽ bắt được manh mối vụ án.
Nhìn bầu trời cùng đại dương xanh biếc trước mặt, ánh mắt Hồng Tuyến một mảnh thâm trầm: Thẩm Nhược...!Em nghĩ chúng ta phải lên tàu một lần.
Lên tàu?
Thẩm Nhược ném thuốc lá xuống, dùng chân giẫm lên, nhìn theo ánh mắt của cô.
Trời xanh biển biếc trước mắt, không hiểu sao khiến anh sinh ra dự cảm, anh sẽ cùng cô rơi xuống đại dương mênh mông này.
Lạy Chúa, anh không biết bơi, bây giờ học thì có kịp không?
**
Thời điểm Tô Dã trở về khách sạn, trời đã tối muộn.
Hồng Tuyến cùng Thẩm Nhược đang đợi cậu.
Mệt chết em rồi.
Cậu ngã ra ghế, cầm ly nước lên ừng ực uống: Chị, chị không biết đâu, chỉ vì hai câu của chị mà em chạy muốn gãy chân.
May mắn cậu không sõi tiếng HongKong lắm, nếu không còn phải giải thích rách mồm.
Ariel đang trên đường tới đây, người trong đội đã liên hệ với phía cảnh sát HongKong, bọn họ sẽ phối hợp với chúng ta điều tra chuyện này.
Nghĩ đến Ariel, Tô Dã hơi đau đầu.
Nha đầu này rốt cuộc cũng tìm được lý do quang minh chính đại để tới HongKong.
Những ngày tươi đẹp của cậu coi như chấm hết.
Không đúng, căn bản cậu làm gì có ngày nào tươi đẹp.
Từ lúc đến HongKong liền vì chuyện của Hồng Tuyến mà lao động cực lực, một giây cũng chưa được nghỉ.
Còn có, bé gái Miki mà chị nhờ em điều tra, bởi vì không phải tên đầy đủ, cho nên chuyện tìm kiếm có chút phiền phức, may mà mấy đứa trẻ trước khi mất tích đều được cha mẹ đăng kí thông tin rõ ràng.
Có 5 bé bị mất tích tên Miki, tư liệu em đã chuẩn bị đây, chị xem đi.
Tô Dã lấy từ trong túi ra một bìa tài liệu, phủi phủi bụi, đưa cho Hồng Tuyến.
Cô mở ra.
Phải rồi, còn một chuyện nữa.
Em nghe Ariel nói, ba ngày trước có một đám du côn phóng hỏa núi Lịch Sơn, nhà thờ kia cũng bị tổn hại.
Tô Dã đột nhiên nhớ ra.
Động tác của Hồng Tuyến ngưng lại.
Cô ngẩn ra vài giây, sau đó lại làm như không có việc gì mà lắc lắc đầu, lơ đãng hỏi: Ai làm?
Tô Dã nhún vai, đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ: Cái này không thấy em ấy nói.
Bất quá không có thương vong xảy ra, chỉ là hơi đáng tiếc, em còn muốn tới đó xem thử.
Tô Dã vừa rời đi, Thẩm Nhược liền nhích lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lịch Sơn bị phá hủy?
Lịch Sơn vốn là cứ điểm của Vòng Hoa Cúc, đã thành lập hơn 10 năm, bởi vì nằm trong khuôn viên nghĩa trang lâu đời nhất ở thành phố A, ngày thường rất ít ai tới đó.
Thẩm Nhược mọi khi đều giao linh hồn người mất đã hoàn thành tâm nguyện cho cha sứ tại đó.
Chỉ là một nhà thờ bình thường, đám côn đồ vì cớ gì phải phóng hỏa thiêu rụi?
Hơn nữa, chuyện cũng thật trùng hợp.
Vài ngày sau khi Hồng Tuyến phát hiện Lịch Sơn, Lịch Sơn liền xảy ra chuyện, có thể là trùng hợp ư?
Không! Tuyệt đối không thể!
Nhà thờ Lịch Sơn yên ổn bấy lâu nay, bởi vì chỗ đó quá bình thường, bình thường đến mức không thể khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.
Nhất định có người tiết lộ địa chỉ Lịch Sơn.
Mà những người từng đến đó...!rõ ràng chỉ có...
Trái tim Thẩm Nhược đập lên kịch liệt, theo bản năng nhìn về phía Hồng Tuyến, chạm phải ánh mắt cô.
Cô chỉ nhìn anh một chút, liền vội vã né tránh ánh mắt của anh.
Nét hoảng loạn trong mắt đã bị anh bắt gặp.
Hồng Tuyến....
Lòng Thẩm Nhược chùng xuống.