Máy bay hạ cánh, Thẩm Nhược mặc áo khoác đen, tay không bước ra.
Nơi này là HongKong, điểm đến của Hồng Tuyến.
Di động vừa lúc vang lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh bấm nghe.
Người anh em, nữ nhân kia đang ở tại khách sạn Vương Miện.
Nhưng tôi cũng phải cho cậu biết, về sau đừng liên lạc với tôi nữa, cậu cũng rõ mà, đám người ở trên không thích.
Đầu kia truyền đến giọng nam lười nhác, Thẩm Nhược hơi nhíu mày.
Cảm ơn.
Thẩm Nhược đáp một tiếng, muốn cúp điện thoại.
Đầu kia kêu lên: Thẩm Nhược, tôi nghe nói, cậu cùng người cung cấp đang ở bên nhau?
Thẩm Nhược ngây ra một lúc, mím môi: Quản tốt chuyện của mình đi, sao tôi cũng nghe nói anh cũng đang lăn giường với một người phụ nữ.
Ha ha, người anh em.
Người đàn ông kia không phủ nhận, cười rất đắc ý: Chơi đùa chút thôi, không giống như cậu, chơi biến thành thật.
Một lần chẳng lẽ còn chưa đủ, muốn lần thứ hai? Đừng hồ đồ, Thẩm Nhược.
Thẩm Nhược cau mày cúp điện thoại, năm phút sau, anh nhận được một tin nhắn.
Thẩm Nhược, đừng quên, mạng của tôi và cậu đều bị buộc cùng Vòng Hoa Cúc, bọn họ có một vạn phương pháp khiến cậu không thể nhìn thấy mặt trời lần nữa.
Nhớ lại Cổ Linh đi, cậu hẳn biết mình nên làm cái gì.
Cùng một sai lầm, tuyệt đối đừng mắc lần thứ hai, đến lúc đó, tiên sinh cũng không giữ được cậu...
Nhìn mấy dòng ngắn ngủi, Thẩm Nhược nhíu mày thật sâu.
Ai cho phép các người xen vào việc người khác....
Anh mở điện thoại ra, tháo sim vứt bỏ, rồi ngoắc một chiếc taxi, đi thẳng tới khách sạn.
**
Tiêm Sa Chủy, công ty thuốc lá Bách Thảo.
Đã từng tới đây chưa, Miki? Hồng Tuyến hút thuốc, nhìn thoáng qua bé.
Miki mờ mịt lắc đầu.
Hồng Tuyến nhíu mày, thả đầu thuốc lá xuống đất dẫm lên.
Cô sửa sang lại quần áo, đẩy cửa bước vào.
Xin chào, tôi là tiếp tân Tiểu Mã, có thể giúp được gì cho cô không?
Nhân viên tiếp tân trước mặt cười ngọt ngào, để lộ hàm răng sáng bóng, chặn Hồng Tuyến đang muốn vào thang máy lại.
Hồng Tuyến cười cười: Xin chào, tôi có hẹn với Trình Trung Văn tiên sinh.
Tiếp tân Tiểu Mã nhìn thoáng qua cô, như đang nghĩ tới gì đó: Cô là Cao tiểu thư phải không ạ?
Hồng Tuyến không biết xấu hổ mà gật đầu.
Tiểu Mã vội cười nói: Cao tiểu thư, Trình tiên sinh đang bận họp, cô lên trước chờ ông ấy đi ạ, thư ký Chirstina sẽ tiếp đón cô.
Hồng Tuyến cũng cười đáp lại, tận lực ra vẻ nho nhã, cô hỏi địa điểm văn phòng rồi lập tức xoay người bước vào thang máy.
Văn phòng Trình Trung Văn nằm trên tầng cao nhất công ty.
Nói chính xác hơn thì lầu 27 công ty Bách Thảo chỉ có một văn phòng duy nhất, là của ông chủ Trình.
Đúng là cuộc sống của người có tiền mà, Hồng Tuyến bĩu môi, không khỏi nhớ tới cảnh 30 người chen chúc trong một văn phòng hồi cô còn làm ở tòa soạn.
Cô tùy ý đi mấy vòng.
Nói thật, cô cũng không biết mình đến đây vì cái gì, là vì bé gái Miki này chăng?
Không, trong lòng cô có tia bất an mờ nhạt.
Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Về Miki, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, ẩn giấu dưới đó là hẳn là một bí mật thâm sâu khó lường.
Nhưng đầu tiên, cô cần phải biết số hàng hóa bị mất kia đã đi đâu.
Văn phòng của Trình Trung Văn rộng khoảng hai mươi mấy mét vuông, bên trong bày bàn làm việc cùng sofa da cao cấp.
Sách trên kệ được xếp ngay ngắn, trên bàn còn trang trí mấy bình cổ đắt tiền.
Lát nữa sẽ đi tham quan sau vậy, lỡ như làm vỡ bình cổ...
Hồng Tuyến lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ đáng sợ vừa rồi.
Thư ký Christina là một phụ nữ HongKong, da ngăm đen khỏe khoắn, dáng người cao gầy nóng bỏng.
Ánh mắt Hồng Tuyến không thể rời khỏi những đường cong quyến rũ trước mặt, mặc dù cô là gái thẳng 100%.
Cao tiểu thư, tiên sinh đang mở họp, có lẽ nửa tiếng sau sẽ kết thúc, phiền cô đợi một lát.
Christina bưng cà phê lên cho Hồng Tuyến, sau đó an tĩnh lui ra.
Nho nhã lễ độ, được đào tạo bài bản, hơn nữa còn đang vụng trộm với sếp, nếu không sao cô ta lại không biết mặt Cao tiểu thư thật?
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hồng Tuyến, cùng một bé ma nhỏ.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, cô đương nhiên sẽ không ngây ngốc ngồi đây chờ nửa tiếng để Trình Trung Văn tới vạch trần thân phận giả mạo này, dù sao cô cũng không quen thuộc HongKong, chưa chắc đã chạy thoát thành công.
Cô cẩn thận nhìn phía cửa rồi chậm rãi di chuyển tới bàn làm việc của Trình Trung Văn.
Ngón tay nhẹ nhàng nhấp chuột, sau đó đẩy nó về chỗ ban đầu.
Máy tính không có mật khẩu, theo lẽ thường hẳn không có bí mật gì.
Nhưng bí mật mà người ta muốn biết, cũng sẽ không nằm trong máy tính.
Nếu không những người như Chu Dương sẽ không có giá trị tồn tại.
Hồng Tuyến kéo ngăn tủ, cong khóe miệng cười hài lòng.
Ngăn kéo bị khóa, rất khó để mở bằng tay không.
Tuy nhiên cũng không thể làm khó được Hồng Tuyến, ba cô chính là thợ sửa khóa.
Năm 15 tuổi, bằng các mánh nghề từ ba mình, cô cạy khóa tủ nhỏ của Triển Vũ Hàng.
Sau đó, chuyện Triển Vũ Hàng xem văn hóa phẩm đồi trụy lan khắp cả trường.
Từ đó về sau, đối với các đồ vật bị khóa, Hồng Tuyến đều sinh ra một loại xúc động khó mà khắc chế.
Tháo vòng kim loại mảnh trên tay ra, uốn thành thanh thẳng, nhẹ nhàng đút vào ổ khóa mà vặn.
Ước chừng 5 phút sau, tiếng rắc vang lên, Hồng Tuyến thở phào nhẹ nhõm, bẻ vòng tay lại như cũ, đeo vào.
Kéo ngăn tủ ra, bên trong có một ít văn kiện, cô lật mấy trang, tất cả đều là các giao dịch kinh doanh, không nhìn thấy gì khác thường.
Cho tới khi cô thấy một mảnh giấy.
Trên đó có ghi ngày tháng, thời gian.
Hơi lộn xộn, nhưng cô vẫn nhìn được những gì cô đang tìm.
Tối mùng 8, 10h54.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra chụp, sau đó đóng ngăn tủ lại, bước ra khỏi văn phòng.
Còn ở lại đây, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện....
Cao tiểu thư? Thư ký ngoài cửa khó hiểu nhìn cô.
Hồng Tuyến không để ý cô ta, trực tiếp đi xuống lầu, mới bước ra ngoài cổng, liền nhìn thấy bộ dạng nôn nóng của Tô Dã.
Chị! Đem Hồng Tuyến nhét vào taxi, Tô Dã lặng thinh không lên tiếng.
Lúc trước cậu kích động quá mức nên hơi mất khống chế, tự trách khổ sở muốn chết, hiện tại như thế nào một câu xin lỗi nói cũng không nổi.
Hồng Tuyến hít một hơi thật sâu, trong lòng có tia áy náy.
Tô Dã! Thực xin lỗi, có một số chuyện hiện tại chị không thể nói với cậu.
Tô Dã trầm mặc một lúc.
Chị có thể nhìn thấy gì? Cậu đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
Đồng tử Hồng Tuyến hơi phóng đại, nhìn cậu một lúc lâu vẫn chưa thể phản ứng lại.
**
Thời điểm Trình Văn Trung về văn phòng, liền cảm thấy không thích hợp.
Có người vào văn phòng của hắn, nơi này có một mùi hương khác với mùi nước hoa của Christina.
Đây là mùi của phụ nữ, một người phụ nữ xa lạ.
Cao tiểu thư? Trình Văn Trung nhìn thư ký, ngây ra một lúc.
Đúng vậy, cô ấy nói có hẹn trước với anh, nhưng chỉ đợi một lát liền vội vàng rời đi.
Trình Văn Trung ngồi trước máy tính, tầm mắt quét tới ngăn tủ nửa đóng nửa mở.
Hắn đem toàn bộ tài liệu trong đó lấy ra, tờ giấy trên cùng khiến hắn cứng đờ.
Cuộc hẹn cùng Cao tiểu thư đã hủy bỏ, hắn vội vã mở họp, cho nên quên báo với thư ký, sao còn có thể xuất hiện một Cao tiểu thư nào nữa?
Hắn bật máy tính lên, gọi bên giám sát video.
Trong video là một nữ nhân thần bí.
Dáng người nhỏ gầy, mặc áo khoác đen, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, thủ pháp thành thạo khiến hắn hoài nghi rằng có phải đây là một tên trộm lành nghề hay không.
Nhưng hắn không mất gì cả.
Người phụ nữ này thậm chí còn phớt lờ mấy chiếc bình cổ đắt tiền trên bàn.
Mục tiêu của cô rất rõ ràng.
Cạy khóa ngăn tủ, chụp lại nội dung trên giấy.
Sau khi chụp xong liền vội vàng chạy thoát.
Cô ta là ai? Cô ta sẽ có thể là ai?
Hắn đã làm việc yên ổn trong 5 năm, tuyệt đối không thể thất bại ngay lúc này.
Trình Văn Trung cả kinh, nhấc điện thoại lên gọi cho một dãy số.
Tiểu Trương, hàng hóa tối ngày mốt hủy bỏ đi.
Cúp điện thoại, Trình Văn Trung cầm bút bi vẽ một cây xiên lên ngày giờ trên mảnh giấy.
**
Chị có thể nhìn thấy gì?Tô Dã lẳng lặng nhìn Hồng Tuyến, rút điếu thuốc sắp tàn trong miệng cô ra.
Chị có thể nhìn thấy gì? Cậu lặp lại: Chị, em đã thấy rồi, chị hay nhìn chằm chằm vào một khoảng không, như thể đang nhìn một con người, loại ánh mắt đó thực khiến người khác sợ hãi.
Chị, em còn chưa đủ để chị tin tưởng ư?
Hồng Tuyến cười nhẹ nhàng, đem tầm mắt dừng lại trên người Miki.
Chị...!Nhìn theo ánh mắt của cô, Tô Dã lẩm bẩm.