Chị, sao chị lại nói với Ariel...!em với chị....!em với chị...!Thời điểm lái xe đưa Hồng Tuyến về, Tô Dã tức giận mở miệng, từ sống chung khiến cậu đỏ mặt, kẹt ở cổ họng, thật lâu cũng không nói ra được.
Hồng Tuyến lục lọi sổ ghi chú điều tra của Tô Dã, cũng không ngẩng mặt lên mà trả lời: Thế nào, chị nói sai hả?
Cậu nghiêng đầu, xấu hổ nói: Tuy đúng là vậy...!Nhưng mà...!Như vậy sẽ khiến người ta nghĩ đến nghĩa khác.
Cô liếc mắt lên nhìn Tô Dã, góc nghiêng của tiểu bao tử vô cùng mỹ miều, đường cong sắc cạnh, nhìn có vẻ rất điển trai hấp dẫn, cô không khỏi nhướn người qua, mập mờ buông một câu: Vậy cậu...!Có muốn loại nghĩ khác đó không?
Tay nắm tay lái của Tô Dã hơi run lên, mặt đỏ như uống say, khiến Hồng Tuyến không khỏi nghĩ tới lúc cô luộc cua chín, nhịp tim cậu đập bùm bùm nhảy dựng, ánh mắt láo liên không ngừng.
Mẹ nó, thế thì cậu lái xe thế quái nào được! Hơn nữa...!Cái này tính là câu dẫn đi?
Tô Dã giẫm phanh chân, bất thình lình khiến đồ vật trong tay Hồng Tuyến đều rơi xuống.
Cậu đỏ mặt, không dám nhìn cô, sau đó bĩu môi tháo đai an toàn, đi ra mở cửa cửa xe bên phía cô, tránh ánh mắt của cô, ấp a ấp úng rồi lại tức giận mở miệng: Chị...chị....!Mau qua lái xe!
Hồng Tuyến xoa chỗ đầu bị đụng vào kính xe, khóe miệng không giấu được tươi cười.
Tô Dã lần nữa dời mắt nhìn thẳng, trái tim vẫn đập loạn xạ...!Chỉ không hiểu vì sao....!Cậu lại có chút tức giận....
Hồng Tuyến, dừng show ân ái với cậu ta lại đi, có được không? Vụ án của tôi chừng nào chị mới giải quyết chứ! Dương Nhất Bác ngồi ở ghế sau nhìn hành động của hai người, da gà da vịt sởn đầy lên.
Hồi còn sống cậu là một cẩu độc thân, ngày thường bị bạn cùng phòng show ân ái mà tổn thương không dứt, không nghĩ tới lúc chết đi cũng tránh không khỏi vận mệnh.
Có Tô Dã ở đây, Hồng Tuyến đem câu Không nhìn được thì lên nóc xe mà ngồi nuốt ngược vào trong bụng.
Tô Dã, án này cậu quyết định xử lý như một vụ tự sát? Cô bắt đầu nói chuyện chính sự.
Tô Dã thở phào khi thấy cô rốt cuộc cũng trở lại bình thường, vội trả lời: Đúng vậy.
Cô nhớ tới những đồ vật ghi chú trong sổ điều tra của cậu.
Chị cảm thấy đội trưởng Trương cũng thật coi trọng mấy người trẻ tuổi các cậu rồi.
Đem vụ án quan trọng như vậy giao cho hai thực tập sinh.
Cô trịnh trọng nói một câu kỳ lạ.
Cậu bĩu môi: Chị, đây là châm chọc em sao?
Để chị nhắc nhở cậu một chút, tiểu tử.
Hồng Tuyến một bên đánh tay lái, một bên mở miệng: Hiện trường vụ án có gì?
Tô Dã nhặt sổ điều tra dưới chân lên, lật lật: Một cái dù mở căng, một di động vỡ nát, một hộp thuốc lá rỗng, một cái ví tiền...!Còn có, giấy ăn cùng một chuỗi chìa khóa....!Vô cùng bình thường mà.
Cô cười cười: Còn có gì nữa?
Cậu nhíu mày: Ý chị là trên tầng thượng ấy à? À, đúng rồi, tàn thuốc lá, ở trên tầng thượng, có tàn thuốc của 2 điếu hút xong.
Cậu nhìn thoáng qua Hồng Tuyến, bất đắc dĩ lắc đầu: Em biết chị muốn nói gì, tỷ, chị nhất định nghĩ rằng biết đâu có một điếu là của người khác.
Nhưng mà, thực đáng tiếc, theo căn cứ điều tra, bởi vì trường đang trong dịp nghỉ, hai ngày trước dì lao công đã lên tổng dọn vệ sinh một lần, sau đó, căn bản là không còn sinh viên nào học ở khu thực nhiệm nữa, cho nên hai dấu tàn thuốc trên tầng thượng kia, trải qua xét nghiệm, chỉ có thể là của người chết thôi.
Hồng Tuyến nhướng mày, khóe miệng nhếch lên.
Chỉ là, cậu không cảm thấy hiện trường vụ án thiếu thiếu gì sao?
Tô Dã ngây ra một lúc, rồi thành thật lắc đầu.
A, tiểu tử này! Chị cảm thấy cậu theo học tâm lý tội phạm chính là một sai lầm! Cô than một tiếng, ấn còi, phía trước có một đại thúc cưỡi xe ba bánh chắn đường vô cùng khó chịu.
Là thuốc lá đó.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu: Hiện trường có 2 dấu tàn thuốc, đều là của người chết, vậy chứng tỏ Dương Nhất Bác ở trên tầng thượng ít nhất đã bật lửa một lần, nói cách khác Dương Nhất Bác đã từng sử dụng qua bật lửa, nhưng không phải bọn cậu không tìm được sao? Trừ phi cậu ta để sẵn bật lửa trên tầng thượng, hoặc triệu hồi Phổ La Mễ Tư Tu(*), chị không biết làm sao cậu ta có thể châm điếu thuốc thứ hai được!
Prometheus: theo thần thoại Hy Lạp, ông là Titan, ông đã đánh cắp lửa từ những vị thần để mang tới cho nhân loại.
Ánh mắt Tô Dã sáng lên, hiển nhiên trong lòng đã rõ, kích động không nói nên lời.
Hồng Tuyến vừa đỗ xe vừa nói tiếp: Hiện tại có 3 khả năng.
Một, bật lửa để trên người nạn nhân, thời điểm nhảy xuống đã văng xa ra chỗ khác.
Bất quá loại khả năng này tương đối thấp, bởi vì ngã từ nơi cao như vậy, dù cho chủ thể có lăn ra chỗ khác đi nữa, vẫn sẽ có mảnh vỡ vụn lưu lại tại hiện trường.
Hai, đêm đó trên tầng thượng có người, Dương Nhất Bác phát hiện mình không mang theo bật lửa, cho nên đã mượn người khác.
Ba, Dương Nhất Bác cho người khác mượn bật lửa.
Cho dù là khả năng thứ hai hay thứ ba đi nữa, hiện trường vụ án tuyệt đối tồn tại một người khác.
Cá nhân chị thiên về khả năng thứ ba, có người mượn bật lửa của Dương Nhất Bác, nhưng trong lúc vội vàng đã quên đưa lại cho cậu ta.
Hửm? Tô Dã nhìn cô đứng dậy rời đi, khó hiểu: Tại sao?
Hồng Tuyến nhìn cậu cười xán lạn, nực cười, làm sao cô biết ấy à? Đương nhiên là vì Dương Nhất Bác nói cho cô rồi.
Tưởng Khâm hỏi mượn bật lửa của tôi, hiện tại nghĩ lại có lẽ để phân tán sự chú ý của tôi.
Thời điểm hắn chạy ra sau lưng tôi, nói là để chắn gió cho dễ châm lửa, sau đó tôi liền bị hắn đẩy xuống...!Vẻ mặt Dương Nhất Bác buồn bã.
Hồng Tuyến nhìn Tô Dã lái xe vội vã rời đi, trong lòng suy tư về lời của Dương Nhất Bác, cô cảm thấy có một số việc không đơn giản như mình tưởng tượng.
Cửa còn chưa mở, đã truyền tới tiếng tivi, trong lòng Hồng Tuyến lạnh xuống, không cần nghĩ cũng biết ai công khai mở cửa độc chiếm nhà cô, còn cùng Tô Dã lập mưu đem bia của cô đi.
Nghĩ đến chuyện đó cô liền thấy dạ dày mình trào sôi.
A, Hồng Tuyến, cô về rồi.
Thẩm Nhược ngồi trên sofa, giơ tay lên một cái, coi như đã chào hỏi xong.
Anh như vậy có được tính là lẻn xông vào nhà dân không? Cô cầm túi đánh tới, anh nhanh nhẹn tránh né.
Sao có thể là lẻn được? Hồng Tuyến, tôi có chìa khóa nhà cô mà, không nhớ sao? Vẻ mặt Thẩm Nhược đầy đắc ý, trên mặt hiện lên rành rành mấy chữ Ông đây là quang minh chính đại bước vào.
Cô phớt lờ anh, ngồi xuống sofa, dọn dẹp mớ tạp chí lộn xộn.
Vụ án của Dương Nhất Bác cô định tra thế nào? Thẩm Nhược nhìn cô, hỏi.
Hồng Tuyến thấy một trận phiền toái trong lòng, ngã lên sofa: Sáng nay chạy lên xem hiện trường, cuối cùng làm rõ với Bánh Bao rằng không phải án tự sát, hiện tại phỏng chừng tiểu tử đó đang cùng tiểu sư muội điều tra lại lần nữa.
Anh nhíu mày nhìn thoáng qua Dương Nhất Bác: Cô thực sự tính toán để tên tiểu tử ngốc kia ở lại nơi này?
Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái: Thì sao? Không được mắng cậu ấy.
Anh cong cong khóe miệng: Sao vậy, bao che con trai hả? Hồng Tuyến, thật ra, tôi muốn nói là tôi có thể hỗ trợ tìm phòng...
Hồng Tuyến ngồi ngay ngắn: Anh giống như rất có ý kiến chuyện Bánh Bao ở lại nhà tôi nhỉ.
Thẩm Nhược sửng sốt một chút, nói: Tựa như vụ án của Lục Minh vậy, về sau, cô có khả năng sẽ dùng phương pháp không bình thường nào đó để đạt được mục đích.
Tôi nhắc nhở cô, Hồng Tuyến, mặc kệ biểu hiện bên ngoài của tiểu tử kia như thế nào, cậu ta vẫn là người có liên hệ với cảnh sát, một khi bị cậu ta phát hiện, rất có khả năng cô....
Tôi biết.
Hồng Tuyến đứng dậy, đi tới tủ lạnh, nhìn hàng sữa lên men lợi khuẩn xếp chỉnh tề, trong lòng không khỏi mềm mại, cô duỗi tay lấy một chai, nắm ở lòng bàn tay: Điều anh nói tôi đều rõ.
Bất quá có Tô Dã, tôi sẽ có được nhiều tiện ích.
Vì chút tiện ích này, tôi tình nguyện mạo hiểm.
Đem đồ uống trong tay vứt qua cho Thẩm Nhược, cô thở dài một hơi.
Cô tạm thời cần đến lực lượng của Tô Dã, cho nên cô sẽ lựa chọn lưu lại cậu, nhưng nếu Thẩm Nhược đã nhắc nhở cô, mặc kệ cậu trước mặt cô là bộ dạng gì, cô xác thực không thể lơ là cảnh giác...