Người đàn ông trước mặt, bộ dáng câu nệ.
Anh ta ngồi trên ghế, chà xát đôi tay đặt trên đầu gối.
Nam, cỡ 30 tuổi, sắc mặt trắng bệt, đeo kính đen, tóc cắt ngắn, thoạt nhìn có vẻ văn nhã lễ phép.
Hồng Tuyến đứng cách đó 5m, ôm gấu Winnie, vẻ mặt khủng hoảng, khiếp sợ nhìn anh ta.
Tôi là ma.
Đó là câu đầu tiên anh ta nói với cô, 3 chữ đơn giản mà tựa như sét đánh giữa trời quang.
Trong đầu Hồng Tuyến hiện lên vô số ý niệm, ăn trộm? Lừa đảo? Bán hàng đa cấp? Nếu không phải nhà cô ở lầu 6, cửa sổ đóng kín mít, người đàn ông này sáng sớm yên tĩnh đã ngồi ở phòng khách nhà cô, có đánh chết cô cũng không dám tin!!
Cô thế nhưng ban ngày ban mặt lại gặp ma? Không đúng không đúng, rõ ràng là con ma này chủ động tìm đến cô!
Hồng Tuyến nhìn nam nhân đang cúi đầu trước mặt mình, ôm chặt gấu bông bước tới một bước, vươn tay ra...
Nhìn tay mình cứ thế xuyên qua cơ thể nam nhân kia, cô hét lên Má ơi! một tiếng rồi ngã sõng xoài ra đất.
Nam nhân kia có vẻ tự trách, bối rối đứng lên, không ngừng cúi người xin lỗi: Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi...
Anh ta tựa hồ muốn đỡ Hồng Tuyến dậy, nhưng không chạm được vào người cô, chỉ có thể vội vã đi quanh người cô.
Hồng Tuyến cảm thấy mình thực sự gặp ma, nằm trên sàn nhà, nhìn hồn ma kia vòng quanh người cô, bộ dạng sốt ruột, cô giật giật mí mắt, trước mặt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh...
Hồng Tuyến nghĩ tới nghĩ lui, chuyện mình gặp ma ắt hẳn có liên hệ với sự việc một tháng trước.
Ngày đó, cô tan làm, xách theo cơm tối, vừa đi vừa chửi sếp đằng đằng sát khí, không biết từ đâu một trận gió âm thổi tới (bây giờ nghĩ lại Hồng Tuyến chắc chắn rằng cơn gió kia chính là gió âm).
Cô vừa muốn dụi hạt cát trong mắt, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai lướt qua đỉnh đầu cô.
Ai nhảy lầu? Trong đầu cô nhanh chóng nhảy ra ý niệm này, theo bản năng cô ngẩng đầu lên, không thấy có ai nhảy lầu, chỉ thấy một chậu hoa, chính xác là một chậu xương rồng, bay thẳng vào đầu cô...
Sau đó xảy ra cái gì cô cũng không biết, tóm lại khi cô tỉnh dậy đã qua mất 2 tuần.
Mẹ cô ở bệnh viện được một phen nước mắt nước mũi sướt mướt, thấy Hồng Tuyến tỉnh, mắt bà liền phát sáng, phản ứng chẳng khác gì khi Columbus khám phá ra lục địa mới.
Lại nói sau đó, Hồng Tuyến bị đẩy đi kiểm tra 7749 vấn đề sức khỏe, lên đủ loại thiết bị máy móc, kết quả chính là báo cáo khám bệnh với chữ viết rồng bay phượng múa của bác sĩ: Hoàn toàn bình thường, lưu viện theo dõi thêm 1 tuần.
Lại nghe mẹ cô nói, thời điểm cô mới được đưa tới bệnh viện, trên mặt đầy máu, sau gáy có một lỗ nhỏ bị đập bởi chậu hoa.
Bác sĩ căng mặt nói rằng cô có thể trở thành người thực vật, không nghĩ tới Hồng Tuyến thế nhưng tỉnh lại, còn hoàn toàn bình thường.
Hồng Tuyến nghĩ tới đó liền thấy tức giận.
Cô thế này là bình thường sao? Cô là nhìn thấy ma quỷ đó được chưa!
Hồng Tuyến tỉnh lại liền lấy một lon bia ra từ tủ lạnh để ổn định tinh thần, thuận tiện đưa cho đồ vật kia một lon.
Tôi tên Lục Minh.
Người đàn ông kia nhìn qua lon bia Cáp Nhĩ Tân trên bàn, ánh mắt hiện lên tia xấu hổ.
Hồng Tuyến híp híp mắt mở lon bia, nghiêng đầu nhìn Lục Minh.
Lục Minh càng thêm vẻ khẩn trương: Tôi không phải tới để hại cô.
Anh ta cúi đầu giải thích.
Hồng Tuyến một bên cẩn thận nhìn anh chằm chằm, một bên ừng ực uống bia.
Vậy đại ca nói mình là ma tốt đấy à? Một con ma tìm tới cửa không muốn hại người chẳng lẽ muốn cùng tôi uống trà ôn chuyện hả?
Lục Minh thấy Hồng Tuyến trước sau không nói lời nào liền đứng lên, hướng cô chuẩn xác một góc 90 độ, cúi người: Làm ơn, xin cô hãy giúp tôi bắt được hung thủ.
Hồng Tuyến kéo ghế ra, ngồi xuống, dùng tay ấn lên huyệt thái dương, không biết có phải ảo giác của cô không, chỗ này từ sáng nay cứ ẩn ẩn đau.
Bắt người? Vậy hẳn là anh nên đi tìm cảnh sát đi, tôi chỉ là một phóng viên nho nhỏ thôi, có thể giúp anh được gì chứ?
Mặt Lục Minh đỏ lên, Hồng Tuyến giật mình, không nghĩ người chết thế nhưng cũng đỏ mặt.
Đó là bởi vì, chỉ có cô mới thấy được tôi...
Hồng Tuyến nhìn biểu tình bất đắc dĩ trên mặt anh ta, trong lòng có chút rối rắm lựa lời, rốt cuộc cô nên uyển chuyển từ chối thế nào để không làm tổn thương trái tim của một hồn ma đây?
Cái đó, hồn ma đại ca.
Hồng Tuyến lắc lắc lon bia rỗng trên tay, trên mặt lộ vẻ khó xử: Không phải tôi không muốn giúp anh đâu, mà do tôi không phải cảnh sát, anh cũng biết mà, không phải cảnh sát sao có thể bắt người được, khó khăn lắm.
Biểu tình của Lục Minh quả nhiên liền thất vọng, anh mất mát mở miệng: Tôi cũng biết quấy rầy cô như vậy là không tốt, dù sao người cùng ma quỷ có khác biệt, nhưng hiện tại cảnh sát đã quy vụ này thành án giết người cướp của bình thường, hơn nữa lúc tôi bị giết cũng không có nhân chứng, cho nên căn bản không tra ra được ai là hung thủ.
Hồng Tuyến càng thêm đau đầu, cô duỗi tay lấy một lon bia khác trên bàn: Làm ơn đi, hồn ma đại ca, cảnh sát cũng không biết, làm sao tôi biết được.
Tôi biết!! Lục Minh đột nhiên kích động nói.
Hồng Tuyến bị âm điệu tăng đột ngột của anh ta dọa không nhẹ, càng vì lời anh nói mà giật mình, ngụm bia trong miệng cứ thế mà phun ra ngoài.
Lục Minh ghét bỏ nhắm mắt, mới phát hiện trên người chẳng dính giọt bia nào, anh hơi hơi sửng sốt.
Thực xin lỗi thực xin lỗi...!Hồng Tuyến nói, tay muốn đưa khăn giấy cho Lục Minh, lại phát hiện anh xua xua tay với cô.
Làm sao một u hồn có thể dính trần thế dơ bẩn được? Nghĩ cũng thật đáng thương.
Tay cầm giấy của Hồng Tuyến dừng giữa không trung, thật lâu sau cô mới quay về ghế ngồi, nhìn thẳng vào Lục Minh, mở miệng: Nói một chút đi, anh trải qua cái gì rồi.
Trong mắt Lục Minh lóe lên một nỗi buồn không thể diễn tả, anh cung kính ngồi xuống đối diện cô, bắt đầu nhớ lại...
Lục Minh là một nhân viên ngân hàng, trong thời buổi khó khăn này, nhân sinh Lục Minh thật giống như bật hack: thuận lợi tốt nghiệp đại học hạng nhất, tiến vào làm việc ở một đơn vị không tệ, kết hôn với bạn gái lâu năm, nếu không phải anh ta đã chết biến thành quỷ, Hồng Tuyến thực sự ghen tị với anh.
Lục Minh bị giết vào đêm mùng 5 tháng này.
Theo anh nhớ lại, ngày đó ngân hàng có một đồng nghiệp từ chức, mời mọi người đi ăn bữa cơm giải thể, Lục Minh cũng có tên trong danh sách được mời.
Qua ba lần rượu, vợ Lục Minh là Trình Lan gọi điện thúc giục anh về, Lục Minh là người yêu gia đình, lúc đó cũng đã sắp 12h, anh vội nói mấy câu đồng nghiệp rồi chạy về nhà.
Nhà Lục Minh cách hơi xa trung tâm thành phố, bởi vì uống rượu, đêm đó anh gọi taxi về nhà.
Dừng cách nhà khoảng 1000m, anh xuống xe đi bộ.
Này cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là mạch nước ngầm nhà anh đang trùng tu lại, xe khó đi vào.
Lục Minh cũng chính là bị giết trên đoạn đường đó.
Theo Lục Minh nói, khi đó đêm đã khuya, anh mới đi được mấy bước, liền cảm thấy phía sau có người.
Tôi còn không kịp quay đầu nhìn, đã bị dây thừng đằng sau siết chặt cổ.
Trong mắt Lục Minh hiện lên tia hoảng sợ, thoạt nhìn, cho dù anh ta đã chết, nghĩ tới thời khắc đó vẫn cảm thấy sợ hãi.
Khi Hồng Tuyến nghe xong toàn bộ câu chuyện, giọt bia cuối cùng vừa vặn hết.
Cô theo bản năng nhìn cổ Lục Minh, tựa hồ muốn tìm chút dấu vết dây thừng còn lưu lại.
Lục Minh ngượng ngùng cúi thấp đầu, mở miệng: Sự việc sau đó tôi không biết nữa, lúc tỉnh dậy, liền phát hiện mình...!đã...!thành như vậy.
Hồng Tuyến gật đầu, tỏ ý cô biết rồi: Vậy hung thủ mà anh nhìn thấy là?
Lục Minh dùng sức mà gật đầu, trong mắt còn có ý hận: Là...!bạn học của vợ tôi.
Hồng Tuyến hơi hơi nhướng mày, trong lòng vui sướng huýt sáo.
Cô là một phóng viên, đối với mấy tin đồn thất thiệt này luôn có hứng thú, còn tự thêm thắt chi tiết chính mình tưởng tượng, tỷ như vợ vượt rào, tình nhân giết chồng abcxyz...
Cái kia...!Cô có thể giúp tôi bắt hung thủ không? Lục Minh một lần nữa cẩn thận đưa ra thỉnh cầu.
Ánh mắt Hồng Tuyến lóe lên, lộ vẻ khó xử.
Biết nói sao đây nhỉ...!Tuy rằng đã biết hung thủ là ai, cô cũng đâu thể chạy tới đồn cảnh sát nói là Chú cảnh sát ơi có một con ma nói rằng hung thủ là XX...!Này dùng ngón chân để nghĩ cũng thấy phi lý.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai mà tin là có loại đồ vật này tồn tại chứ.
Tôi sẽ đưa tiền cho cô! Nhìn vẻ mặt khó xử của Hồng Tuyến, Lục Minh liền thề son thề sắt.
Cô quay về phía Lục Minh gượng cười hai tiếng.
Đưa tiền? Excuse me? Người chết cũng có thể đưa tiền cho cô sao? Tiền âm phủ hay gì?
Xin cô giúp tôi đi mà, tôi không muốn cứ vậy mà chết đâu.
Lục Minh đứng lên, hướng Hồng Tuyến cúi người cái nữa.
Hồng Tuyền ngửa mặt lên trời gào một tiếng, thôi thì giúp người ta vậy, tiễn vị ca ca này một đoạn đường, cũng coi như tích chút phúc đức cho mình.
Đại ca, tôi giúp anh bắt hung thủ, phiền anh lúc đầu thai nói với Diêm Vương một tiếng, Mục Hồng Tuyến tôi làm việc thiện tích đức, cầu ông ấy đừng tới tìm tôi sớm quá.
Nhìn Hồng Tuyến xoa xoa tay vẻ mặt mong chờ, khóe miệng Lục Minh không tự chủ được co giật mấy cái.
P/s: Bạn nào thấy tên nữ chính lạ lạ thì có nghĩa là dây tơ hồng á nha.