Trong cơn thịnh nộ Kim Tại Trung lén lút login vào trò chơi. Đương nhiên trước đó cậu cũng đã quan sát tình hình một chút, từ bàn làm việc của cậu tới bàn làm việc của tổng giám đốc cách nhau một khoảng không dài cũng không ngắn, tầm năm đến sáu mét, hơn nữa đối phương ngồi sau bàn làm việc cơ bản không thể nhìn thấy được cậu đang làm gì…
Vì thế, kể cả trong tình huống cậu không kiềm chế được mà chìm đắm vào trò chơi thì trước khi bị tổng giám đốc phát hiện cậu vẫn còn đủ thời gian để logout. Huống hồ máy tính của cậu không có loa cũng không có tai nghe, Tại Trung cũng không cần lo lắng sẽ có âm thanh gì phát ra ngoại trừ tiếng bàn phím “cách cách”, tên tổng giám đốc kia làm sao biết cậu đang làm gì?
Còn một chi tiết rất quan trọng là 10 phút trước tên kia đã uống liền hai cốc cà phê, nếu hắn mà còn tiếp tục uống cà phê nữa… bàng quang của hắn sẽ chịu nổi sao?
(Hạ Anh: dân IT gì mà khái niệm cơ bản mạng nội bộ cũng không biết vậy -_-
Mika: hư cấu, tất cả chỉ là hư cấu:v)
Vì vậy Kim Tại Trung yên tâm login vào trò chơi đồng thời cũng bỏ qua tiếng trêu đùa của mấy người trong bang trên diễn đàn.
Khi cậu login vào trò chơi liền thấy nhân vật Trung Nguyên Nhất Điểm Kim đang đứng chính là ở trước tượng đài quốc vương, sau khi tiện tay ném vài quả trứng gà Kim Tại Trung liền điều khiển nhân vật chạy về chỗ NPC trong bản đồ của gia tộc.
*Đinh đinh đinh…!*
Kim Tại Trung vừa mới dời mắt đi trong giây lát, Trung Nguyên Nhất Điểm Kim vốn đang di chuyển đột nhiên không biết tại sao mà chết!
Cậu nhìn nhân vật của mình nằm chết trên mặt đất rồi nhìn xung quanh liền thấy hai con rùa Kim Ngô Vệ cầm bả đao đang canh xác mình.
Tại Trung tức giận! Đang chuẩn bị tại kênh Phụ cận mắng vài câu thì đối phương đã nhanh tay nhanh mắt lên tiếng trước.
[Phụ cận] [Kim Ngô Vệ] Ôn Nhu Tà Khí: Ồ! Hai chiêu 5000 điểm sát thương, tên nằm trên mặt đất không phải là cái tên rùa rụt đầu Trung Nguyên Nhất tinh tử* kia sao? Ha ha ha! Mày nằm trên mặt đất làm gì vậy? Liếm giày cho gia gia sao?(Hạ Anh: tinh tử trong QT nghĩa là t*ng trùng =-=)
[Phụ cận] [Kim Ngô Vệ] Ôn Nhu Tuyết: Đúng vậy, em cũng đánh nó ba chiêu nha, không phải nó trang bị tím sáu sao sao? Trang bị của em chỉ có màu lục sáu sao vậy mà cũng đánh nó rớt 2000 máu nha.
Cậu vừa thấy hai người kia thì trong lòng bùng nổ. Nếu nói trong trò chơi kẻ nào khiến cho cậu mỗi khi gặp mặt không thể bình tĩnh nổi chính là đôi cẩu nam nữ này! Hơn nữa, đôi cẩu nam nữ này còn là kẻ thân cận với quốc vương, được quốc vương giao cho chức vị [Kim Ngô Vệ], chính là những kẻ có thể thoải mái đi PK những người trong vương quốc mà không lo bị hồng danh.
Nói về chuyện thù hận của Kim Tại Trung với cặp cẩu nam cẩu nữ này phải nhắc tới từ khi cậu mới bắt đầu chơi game, bang phái của cậu khi đó cũng rất có thực lực, có thể sánh ngang với bang phái của quốc vương, tuy nhiên bang của cậu không có ý định gia nhập bang của quốc vương, mà đồng thời lại dụ dỗ được nhiều người tài từ bang quốc vương sang bang mình, cho nên khi làm nhiệm vụ quốc gia quốc vương cũng không cho bọn họ mặt mũi không bảo vệ bọn họ. Cũng vì chuyện này mà khiến cho hai bang phái thường xuyên xảy ra tranh chấp cãi vã, tiếng mắng chửi cha chửi mẹ chửi ông nội, bà nội vang lên không ngừng kèm theo hình ảnh vũ khí bay ngập trời, mà kết cục sau những trận chiến này chính là quốc vương ngầm đồng ý cho hai [Kim Ngô Vệ] bất cứ khi nào gặp người trong bang của Nhạn Bình đều có thể tự do chém giết.
Nói thật trong một trò chơi, một bang phái muốn kiếm tiền đương nhiên chiêu dụ người chơi nhân dân tệ gia nhập, mà bản thân những người chơi nhân dân tệ này càng có tiền thì trang bị cũng càng lợi hại, đi ra ngoài PK lại càng suất. Mà đồng thời, thực lực của người chơi tăng lên, bang phái sẽ phát cho một khoản tiền coi như tiền lương hàng ngày, bang phái của quốc vương chính là một bang phái như vậy, không nói bọn họ giàu có như thế nào, chỉ cần nói đến thực lực thì một gia tộc của bọn họ cũng đủ gây sức ép cho cả một bang phái.
Đoạn thời gian đó Kim Tại Trung bị giết thảm vô cùng, nhiều lúc đứng ở khu vực của bang phái uống rượu cũng có thể bị chém chết. Cuối cùng, cậu bị đẩy đến nước đường cùng, vô cùng tức giận kéo đám người trong bang đi khảm đại kỳ. Chém quốc kỳ của quốc gia khác có thể giảm tỷ lệ trở thành nước yếu của quốc gia mình, mà những quốc gia kia cũng sẽ không nguyện ý bỏ ra nhiều tiền để chuyển tới Giang Châu. Đám người giúp đỡ quốc vương chèn ép Tại Trung cũng biết cứ tiếp tục như vậy sẽ có thể khiến cho mấy quốc gia kia tức giận mà liên hiệp đàn áp quốc gia của bọn họ, cuối cùng đám người đó đành lên YY mời Kim Tại Trung tới thương thảo, đồng ý dừng việc đuổi giết người trong bang Nhạn Bình đồng thời cũng muốn người bang cậu không tiếp tục đi khảm đại kỳ nữa.
Người trong bang Nhạn Bình cũng đã sớm mệt mỏi vì mỗi ngày bị đuổi giết, Kim Tại Trung sau một hồi cân nhắc cũng đã đồng ý thỏa hiệp nhưng cũng yêu cầu quốc vương ở kênh quốc gia công khai giải thích chuyện này, thù hận của hai bên cũng coi như bỏ qua. Chỉ là hai tên [Kim Ngô Vệ] này vẫn còn ghi hận mà gây khó dễ cho cậu,cậu hận bọn chúng đến nghiến răng nhưng cũng không thể trực tiếp một mình giải quyết.
Hiện tại hai con rùa này lại giương nanh múa vuốt đối với mình, Kim Tại Trung phỏng đoán có thể là do chuyện bọn họ hôm qua đi khảm đại kỳ mà thành, vì vậy ở phụ cận đánh vài chữ.
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Ôi ta nói a ~ sao lại có 2 con rùa nằm úp sấp ở đây
[Phụ cận] Ôn Nhu Tà Khí: Tinh tử, mày nhìn lầm rồi, hiện tại nằm úp sấp trên đất cũng chỉ có mày thôi
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Có kẻ dù đứng cũng chỉ là kẻ hạ nhân ti tiện, có người dù nằm vẫn uy vũ như mãnh hổ
[Phụ cận] Ôn Nhu Tà Khí: Thật là buồn cười! Cái loại chó hoang mỗi ngày chỉ biết kéo bè kéo lũ ra ngoài giết tới giết lui vĩ đại lắm sao? Chó hoang mà đòi làm mãnh hổ (Hạ Anh: còn hơn cái bọn tiểu nhân chúng mày -_-)
Tại Trung tức giận đến mức muốn đập máy tính, nhưng tốt xấu gì vẫn còn vị lãnh đạo đang ngồi đối diện kia nên đành phải nén giận.
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Tao thừa nhận tao cũng chẳng phải là người cao quý gì, thế nhưng vẫn còn tốt hơn đôi cẩu nam cẩu nữ chúng mày! Full máu đi đánh tao chỉ còn nửa cây máu, hai con cẩu chúng mày thật là tận chức ha! Hừ đánh tao 5000 điểm mà cũng nói, không phải trang bị của mày là tím sáu sao sao? Sao không một đao giết tao luôn tao đi còn bày đặt? Chúng mày đi làm quản gia cho quốc vương là được rồi, chó ngay cả cắn người cũng không biết chỉ biết sủa!
Thực hiển nhiên lời này đã khiến cho hai kẻ kia tức giận rống lên.
[Phụ cận] Ôn Nhu Tuyết: Đệt! Mày bây giờ bị chúng tao cho nằm đất mà vẫn có thể nói năng bậy bạ được hả! Mày giỏi sao không đứng lên đánh với bọn tao hai chiêu? Mày là chó hoang mà!
[Phụ cận] Ôn Nhu Tà Khí: Vợ yêu đừng tức giận, đánh không lại liền mắng thì đều là chó. Chẳng qua người ta có khả năng, mỗi ngày đều chém đại kỳ thật uy phong a, ngay cả vợ cũng không trông nom được! May mắn Tố Nhan có mắt biết nhìn anh hùng nên mới chọn đô đốc của chúng ta
Tại Trung tức đến hai mắt bốc hỏa, bật người sống lại hồi đầy máu liền định thân Ôn nhu tuyết rồi một đao chém chết, lại ăn dược hồi máu rồi xoay người đánh về phía Ôn nhu tà khí, miễn cưỡng trong bốn đao tiễn hắn về Tây Thiên, sau đó còn chưa kịp hồi huyết đã bị Ôn nhu tuyết sống lại đánh ngã.
[Phụ cận] Ôn Nhu Tuyết: Chó hoang còn có thể đánh lén a!
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Con mẹ nó đừng giả vờ làm thánh nữ!
[Phụ cận] Ôn Nhu Tà Khí: Tên chết tiệt, dám mắng lão bà của tao, mày muốn chết liên tục thì cứ nói thẳng!
Cậu còn đang muốn tiếp tục chửi lại thì ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy có một người đang đứng ngay sau mình, người kia đang cầm cốc cà phê nhìn chằm chằm vào… máy tính của mình!
Tại Trung vội vàng di chuột nghĩ muốn tắt trò chơi, chỉ là…
Trịnh Duẫn Hạo đã đè tay cậu lại nói: “Không có việc gì, cậu chơi tiếp đi, nhìn rất thú vị.”
Cậu toàn thân toát mồ hôi lạnh, cái gì mà rất thú vị chứ?! Trong lúc làm việc bị ông chủ bắt quả tang đang chơi điện tử thì có gì thú vị!
Kim Tại Trung mặt đỏ tai hồng chỉ muốn lập tức đâm đầu vào máy tính, mà ở trong trò chơi hai kẻ kia vẫn đang tiếp tục phun phân, cậu cảm thấy thực hổ thẹn, không chỉ bởi vì bản thân lén chơi game trong giờ bị bắt mà chủ yếu chính là những lời dơ bẩn như vậy lại bị ông chủ nhìn thấy, cậu cảm thấy mình còn đường sống sao? Đương nhiên không còn!
Oán hận của cậu với đôi cẩu nam nữ kia cũng dần tan biến, nơm nớp lo sợ xoay người nhìn vào khuôn mặt thể hiện đang xem kịch vui kia của tổng giám đốc, ngập ngừng mở miệng: “A, cái này… Tổng giám đốc… Anh muốn phạt thì cứ phạt đi…” Nói thật, Tại Trung đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị đuổi việc. Một tiểu viên chức ngay trong ngày ông chủ mới tới lại đến muộn, còn bị quơ được đang chơi game, quan trọng hơn nữa là ở trong trò chơi nói những lời thô tục, nhân sinh thực sự bế tắc rồi!
Tục ngữ nói không sai, người cực phẩm sẽ làm việc cực phẩm, bị bắt cũng là chuyện sớm muộn!
Kim Tại Trung khẽ rơi lệ trong lòng, cũng không quản trò chơi như thế nào nữa chỉ biết run rẩy nhìn tổng giám đốc mới, chờ một quyết định cuối cùng.
Trịnh Duẫn Hạo đưa cái ly cho cậu nói: “Đi pha cà phê cho tôi.” Nói xong liền ngồi vào vị trí của Kim Tại Trung, cho Trung Nguyên Nhất Điểm Kim sống lại, sử dụng toàn bộ kỹ năng chỉ trong vòng hai giây đã giải quyết xong hai con rùa kia, sau đó thì ăn dược tăng lực tiến vào trạng thái vô địch, trong ba mươi giây chờ đợi ở bên cạnh hai con rùa kia, từ từ đánh chữ.
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Nếu năng lực của hai người chính là hai giây đã bị tôi hạ gục, vậy cũng không cần ở đây mất mặt thêm nữa
Quả nhiên hai tên kia có chút do dự.
[Phụ cận] Ôn Nhu Tà Khí: Ê, mày có thực sự là chó hoang không? Tao không tin là mày, mày đã nhờ người khác đánh hộ!
Trịnh Duẫn Hạo khí định thần nhàn.
[Phụ cận] Trung Nguyên Nhất Điểm Kim: Nghĩ sao thì tùy
Nói xong, Trịnh Duẫn Hạo liền truyền tống về Long Thành.
Mà đồng chí Kim Tại Trung đứng ở bên cạnh đã sớm hóa đá.
Trịnh Duẫn Hạo cười nhìn cậu hỏi: “Cà phê đâu?”
Tại Trung lúc này mới tỉnh mộng, vội vàng chạy đi pha cà phê.
Nói thật, trong lòng cậu lúc này rất hỗn loạn, không, không hẳn là hỗn loạn, mà là suy nghĩ của cậu cứ ùn ùn kéo tới không ngừng.
Từ từ!
Kim Tại Trung một bên vừa pha cà phê một bên thì sắp xếp lại suy nghĩ, vừa rồi là tổng giám đốc thay mình báo thù, đồng dạng kỹ năng mà dùng phương pháp khác lại có thể chỉ trong hai giây hạ gục một tên trang bị tím sáu sao và một tên trang bị lục sáu sao? Tổng giám đốc cũng chơi trò này sao?!
Cậu cảm thấy nhân sinh giống như đã bị phá vỡ, so với trong trò chơi bị đuổi giết với chuyện bị ông chủ phát hiện đang chơi game hơn nữa ông chủ còn khẳng khái ra tay hoa lệ chỉ trong hai giây đã đánh gục đối phương thì thật sự không bình thường a!
Tại Trung yên lặng nhìn cốc cà phê trong tay, cuối cùng cho ra một kết luận, tốt nhất là cứ mang cà phê vào trước đã.
Lúc cậu mang cà phê vào văn phòng, Trịnh Duẫn Hạo đã sớm trở lại chỗ ngồi của mình xem tài liệu.
Tại Trung thấy chết không sờn, đưa cà phê qua nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc… cà phê của anh…”
Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, nhận cà phê xong liền tiếp tục xem tài liệu.
Cậu cũng không biết sẽ bị nói những gì, chỉ đành đứng thẳng tắp không dám nhúc nhích nhìn tổng giám đốc.
Năm phút đồng hồ sau, khi Tại Trung đã tưởng tượng đến kiểu chết thứ 49 thì Trịnh Duẫn Hạo mới buông chén, tựa vào ghế xoay người lại nhìn Tại Trung, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Ánh mắt này không khỏi khiến cậu da gà da vịt nổi lên ào ào.
Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi mở miệng: “Đi làm còn chơi game, thực là mới mẻ độc đáo nha.”
Cậu không dám động đậy cũng không biết nên mở miệng như thế nào
Trịnh Duẫn Hạo nhướn mày, tiếp tục nói: “Trên game thấy cậu nói chuyện rất vui vẻ mà, sao giờ lại câm như hến vậy?”
Trong lòng Kim Tại Trung tiếp tục rơi lệ, không nói không chết, càng nói càng sai, nguyên tắc này luôn luôn đúng vì ai biết được trong lòng tổng giám đốc đang nghĩ gì, vì thế cậu có chết cũng không chịu lên tiếng.
Huống hồ xưa nay luôn tồn tại một quy luật, càng là người hay chửi mắng người trong trò chơi thì ở ngoài đời thực chất lại là người nhút nhát thường hay phải chịu uất ức.
“Được rồi, về viết một bản kiểm điểm 3000 chữ sáng mai nộp cho tôi… Mặt khác, tôi hy vọng cậu lần sau muốn chơi cũng không cần phải tiếp tục lén lút, tôi gần đây đang suy nghĩ làm một dự án về game online, về sau cậu có hai tiếng buổi chiều có thể lên game, nhưng thứ Hai hàng tuần đều phải nộp báo cáo cho tôi, tôi cần cậu nghiên cứu và quan sát về trò chơi mà cậu đang chơi rồi đưa ra tổng kết, nếu làm tốt sẽ có thưởng.”
Sau khi nghe xong những lời này mắt của Tại Trung liền trợn to như chuông đồng, cậu có chút không tin tưởng lỗ tai của mình, liệu nó có phải có vấn đề hay không? Ai đó tới đánh cậu một cái đi, không đánh tổng giám đốc cũng được, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung bộ dạng ngu ngơ khẽ cười thầm, sau đó ánh mắt liền tối sầm lại: “Còn không mau đi làm việc? Mỗi phút mỗi giây đáng giá trăm vạn đó.”
Cậu rùng mình tỉnh lại, đang muốn xoay người trở lại chỗ làm việc, lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, xoay người lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Tổng giám đốc, tôi có thể hỏi một chuyện được không… Anh nếu không muốn thì có thể không cần trả lời, coi như là tôi chưa hỏi.”
Trịnh Duẫn Hạo gật đầu.
Tại Trung liếm liếm môi hỏi: “Anh đã từng chơi Cửu Châu Chí bao giờ chưa?”
Trịnh Duẫn Hạo nhún nhún vai: “Trước kia đã từng chơi, hiện tại thì không. Làm sao vậy? Muốn tìm tôi PK?”
Cậu vội xua tay: “Không không… Bởi vì tôi cảm thấy anh PK rất lợi hại, phương pháp cũng rất đặc biệt, cho nên…”
“Tôi trước đây đã từng nghiên cứu qua tất cả các chức nghiệp (T/N: class, môn phái), thời gian làm lạnh, khi nào đánh chiêu nào thì có thể mang đến hiệu quả sát thương cao nhất, còn có cả sự tương khắc giữa các chức nghiệp, cho nên hôm nay cậu có thể nhanh chóng hạ gục bọn họ cũng coi như là cậu may mắn.”
Tại Trung có chút đăm chiêu gật đầu, nói cám ơn xong liền đi về vị trí của mình. Đương nhiên cho đến hiện tại, cậu vẫn cảm thấy thế giới này có điểm không thực.
Trịnh Duẫn Hạo nhìn người đối diện lại nhìn vào máy tính của mình, login vào MSN, gửi cho Vương Tử Trầm Tiểu Bính một tin.
Hạo Thủy Chi Thương: Tối nay anh sẽ tham gia vào gia tộc của em.