Khi Trịnh Duẫn Hạo chạy tới KTV đã là 11 rưỡi đêm.
Vốn hắn đặt vé máy bay chuyến lúc 9h tối, ai biết chuyến bay lại bị lùi lại mất nửa tiếng, đợi đến lúc máy bay hạ cánh cùng thời gian hắn chạy tới KTV, đã là hai tiếng sau.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Trịnh Duẫn Hạo rất nhanh tìm được phòng 8820.
Trong phòng chỉ còn ánh đèn mờ mịt, cả một không gian rộng lớn chìm trong yên tĩnh, Kim Tại Trung đang nằm nghiêng ở trên ghế salon, trên người đắp một cái chăn mỏng.
Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng đi tới gần, vốn muốn đánh thức cậu dậy, thế nhưng khi tới gần lại ngửi thấy được mùi rượu nồng đậm, lại nhìn thùng rác bên cạnh chất đầy một đống chai rượu trắng.
Hắn không thể làm gì khác ngoài từ bỏ việc đánh thức cậu, Trịnh Duẫn Hạo ném chiếc chăn mỏng trên người Tại Trung cho người phục vụ, còn mình chuẩn bị ôm Tại Trung đứng lên.
Mà lúc này, người phục vụ đã nín nhịn đứng bên cạnh một lúc cũng lên tiếng.
“Quý khách, mong anh lần sau có thể nhắc bạn của mình không nên mang rượu đến chỗ của chúng tôi được không? Chúng tôi ở đây thiết bị trao đổi không khí không được tốt…Như vậy sẽ gây phiền phức cho chúng tôi…”
Trịnh Duẫn Hạo vừa mới ôm lấy Kim Tại Trung, nghe mấy lời này liền liếc mắt nhìn người phục vụ nói: “Lần sau?” Lại nhìn Tại Trung trong lòng, “Cậu còn muốn có lần sau?”
Người phục vụ vốn còn định nói gì đó, thấy ánh mắt của hắn liền lập tức im lặng.
Mẹ nó! Đầu năm nay người làm việc ở KTV cũng không ít lần bị khách hàng quát mắng, đôi khi bọn họ còn có thể quát lại khách hàng.
Nhưng mà không hiểu sao, chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt của người đàn ông này lại khiến cho cậu ta cảm thấy sợ hãi.
Người phục vụ bất đắc dĩ chỉ có thể im lặng giúp Trịnh Duẫn Hạo mở cửa xe, còn nói: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới…”
Trịnh Duẫn Hạo vừa mới đặt Tại Trung vào ghế sau của taxi, Kim Tại Trung đang ngủ say lại bỗng nhiên mở miệng lẩm bẩm.
Còn tưởng rằng cậu ta sắp tỉnh lại, không nghĩ tới Tại Trung lại đột nhiên ngồi bật dậy cúi xuống nôn ra, hai mắt vẫn còn nhắm lại.
Trong nháy mắt, hai người còn lại trên taxi đều cứng người.
Chờ cho tới sau khi Tại Trung trở lại chỗ ngồi, tài xế taxi mới miễn cưỡng lên tiếng.
“ Quý, quý khách…Tôi có thể từ chối đón khách…”
Trịnh Duẫn Hạo: “Nôn thì cũng nôn xong rồi.”
Tài xế: “…”
Vì vậy, Tại Trung cứ như vậy bình yên vô sự bị đưa tới căn hộ của Trịnh Duẫn Hạo.
Trịnh Duẫn Hạo sau khi thanh toán xong tiền xe và tiền rửa xe thì ôm Tại Trung xuống, tài xế ngay lập tức nhấn ga phóng đi thật nhanh.
Trịnh Duẫn Hạo nhìn chiếc xe dần đi xa, lại nhìn Tại Trung đang hôn mê bất tỉnh trong lòng,khẽ thở dài: “Cậu ngoài việc chỉ biết gây phiền phức cho tôi, còn có thể làm gì nữa?”
Trong phòng bếp đèn điện sáng trưng, một chiếc nồi chưa từng được sử dụng qua lại đang bốc hơi nghi ngút. Mà trong một gian phòng cách đó không xa…
Trịnh Duẫn Hạo đem khăn mặt nhúng vào nước nóng, sau đó vắt khô rồi xoa lên mặt Tại Trung.
Bởi vì trong phòng có mở điều hòa, mà đây đối với một người đang say rượu như Kim Tại Trung chính là một sự dằn vặt.
“Ưm…”
Trịnh Duẫn Hạo đang lau mặt cho Tại Trung thấy vậy liền dừng tay lại, hỏi: “Sao vậy?”
Tại Trung dường như rất khó chịu, cả khuôn mặt đều ửng đỏ.
Trịnh Duẫn Hạo sợ cậu lại giống như lần trước đột nhiên phát bệnh, vội vã ấn vào huyệt nhân trung để đánh thức Tại Trung, thủ pháp này là hắn học được từ một vài người bạn Trung Quốc.
Đương nhiên biện pháp này vô cùng hữu ích, hai con mắt còn đang nhắm chặt của Tại Trung lập tức mở ra.
Cậu không thấy rõ người trước mắt, đôi mắt vẫn còn bị một tầng sương mờ bao phủ, nhưng mà cảm giác này thật ấm áp… Giống như đôi bàn tay của mẹ trước đây, đôi mắt của mẹ, giọng nói của mẹ, khiến cho Tại Trung muốn dựa dẫm, bản thân cũng không cưỡng lại được mà ỷ vào…
Cậu cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ, ba mẹ đều đã qua đời từ lâu, một mình cậu vất vả nuôi Tuấn Tú cũng đã nhiều năm rồi, làm sao còn có thể gặp được bọn họ…
Thế nhưng giấc mơ này thật là đẹp, làm cho cậu muốn khóc, muốn được cưng chiều, tựa như lúc còn bé hay đưa ra những yêu cầu vô lý, ba mẹ cũng sẽ không từ chối…
Tại Trung không kìm nổi lòng vươn tay ra, muốn chạm đến giấc mộng thân tình, muốn giữ lại giấc mơ ấm áp này…
Lúc bàn tay Tại Trung chạm vào khuôn mặt của Trịnh Duẫn Hạo lại khiến cho hắn nhất thời sửng sốt, hắn có chút không tin được chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng bản năng của thân thể đã đi trước một bước, hắn cầm lấy hai tay của Tại Trung, nhìn vào mắt của cậu hỏi một câu: “Tôi là ai?”
Tại Trung ý thức tuy vẫn còn mơ màng, thế nhưng vẫn có thể nghe thấy được tiếng nói, vì vậy trả lời đứt quãng: “…Mẹ…mặt của mẹ…nhỏ đi a…”
[Mika: chết cười:v:v:v]
Mẹ cái đầu nhà cậu! Mặt nhỏ đi mà còn dám gọi là mẹ! Còn cười! Cười cái gì! Mắt cậu có vấn đề rồi!
Trong lòng Trịnh Duẫn Hạo không ngừng rít gào như lang sói, hắn cảm giác mình trời sinh ra là để chịu ngược! Trong trò chơi phải làm nữ thần trong lòng cho người ta còn chưa nói, cũng coi như là hắn tự nguyện. Thế nhưng bị người say gọi là mẹ?! Quả thực… không thể nào mà nhẫn nhịn được!!!
Trịnh Duẫn Hạo đẩy tay Tại Trung ra khỏi mặt, hắn muốn cái loại không khí ấm áp thiện lương này phải dừng lại đúng lúc.
“Kim Tại Trung, cậu tỉnh lại cho tôi.” Lời nói không mang theo một chút ôn nhu xuất phát từ trong miệng của Trịnh Duẫn Hạo, sau đó cấp tốc bay tới tai Tại Trung, rồi chuyển tới đại não.
Vì vậy Tại Trung vốn đang trong cơn mê man bồi hồi hưởng thụ cảm giác ấm áp ngay lập tức triệt để tỉnh lại, xoa xoa hai mắt.
Mà cho đến khi cậu nhìn rõ “người mẹ” trước mặt là ai, Kim Tại Trung ngay cả canh giải rượu cũng không cần uống đã tỉnh.
“Trịnh Duẫn Hạo?!”