Thời điểm Tại Trung trở lại phòng bệnh cũng gần đến giữa trưa, Tuấn Tú đang nghịch điện thoại, thoạt nhìn tâm tình cũng không quá tệ.
“Ăn sáng chưa?”
Tuấn Tú nghe được tiếng Tại Trung lập tức ngẩng đầu, có phần oán trách nói: “Anh cũng thật là, đi ra ngoài cũng không nói với em một tiếng, cũng không mang theo di động, làm hại em nghĩ anh bỏ em đi không trở lại nữa!”
Tại Trung cười cười: “Sao có thể chứ.”
“Vâng, đồng nghiệp anh gọi điện thoại nói tìm anh, em đã nói anh đang bận việc không có ở đây, đợi lát nữa về sẽ gọi lại.” Tuấn Tú đưa điện thoại cho Tại Trung, “Đúng rồi anh, anh nghỉ mà không xin phép cấp trên sao? Nghe giọng điệu đồng nghiệp anh có vẻ rất gấp gáp, nói cái gì mà tổng tài đang rất tức giận…”
Tại Trung tay cầm điện thoại, không được tự nhiên nói: “Xin, xin nghỉ…”
“Dạ?”
“Không có gì… Trưa nay em muốn ăn gì anh mua cho.” Tại Trung vừa nói vừa xem lại danh sách cuộc gọi, thấy có tận sáu cuộc gọi nhỡ.
Ôi chao? Sao anh ta lại gọi tới?
“Bác sĩ vừa mới kiểm tra nói của tình trạng của em khá hơn nhiều rồi, giữa trưa là có thể xuất viện.”
Tại Trung ngẩng đầu: “Nhanh vậy? Có cần uống thuốc không? Có chú ý cái gì thêm không?”
“Ừm… Bác sĩ nói mỗi ngày nằm một chỗ có người hầu hạ là tốt nhất!”
Tại Trung: “… Mày lừa anh mày hả tiểu tử thúi!”
“Ha ha ha!” Tuấn Tú cười vài tiếng rồi dừng lại, do dự một chút vẫn là hỏi một câu, “Anh đi tìm cậu ấy sao?”
Tại Trung sửng sốt, nghĩ dù sao cũng phải nói đành gật đầu: “Buổi sáng anh ra ngoài nói với nó mấy câu.”
“… Vậy hắn… nói gì?” Tuấn Tú thanh âm có chút run rẩy, “Là cự tuyệt… đúng không?”
Nhìn vào mắt Tuấn Tú, Tại Trung có hơi khó nói, tuy rằng em trai vì tình yêu mà vô cùng khổ sở, nếu không phải của mình thì có cầu thế nào cũng không thuộc về mình… Nhất là chuyện phát sinh trên người Tuấn Tú, Tại Trung thà rằng bản thân tàn nhẫn cắt đứt ý niệm trong đầu nó cũng không muốn nó nghe thấy những lời khó nghe từ Hữu Thiên.
“Tuấn Tú, em nghe anh nói, đừng trông mong cậu ấy nữa… Xem cậu ấy như người xa lạ, được không?” Nói ra lời như vậy, trong lòng Tại Trung cũng không khá hơn tí nào, nhưng cậu phải tìm mọi cách đem những thương tổn giảm đến mức thấp nhất, dù sao đây cũng là em trai duy nhất của cậu, cậu muốn dùng tất cả những gì mình có để bảo hộ nó.
Cho nên nghe xong lời này rõ ràng Tuấn Tú có hơi sửng sốt, sau đó lại hỏi: “Cái này, là những gì cậu ta nói?”
Tại Trung gật gật đầu nói: “Cậu ấy đối với em cho tới bây giờ đều không có loại cảm giác đó, tương lai cũng sẽ không có… Tuấn Tú, chúng ta không đáng buộc mình một chỗ như vậy, trên đời vẫn còn nhiều người tốt hơn, không chừng qua thời gian này em sẽ phát hiện chính mình căn bản không thích cậu ấy nhiều như em vẫn nghĩ…”
Tuấn Tú ngơ ngác ngồi dựa vào thành giường, những lời Tại Trung nói sau đó nó chẳng nghe được câu nào nữa, câu nói “Cậu ấy đối với em cho tới bây giờ đều không có loại cảm giác đó, tương lai cũng sẽ không có…” như một đòn sét hung hăng đánh vào trái tim nó, khiến nó chưa kịp đề phòng bảo hộ bản thân, khiến cho tất cả những mong đợi nhỏ bé của nó trong nháy mắt vỡ tan thành bọt biển.
Đoạn đối thoại ở cầu thang hôm trước lại hiện ra trong đầu cậu…
“Cậu để cho tôi yên tĩnh, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
“Hữu Thiên, nghe tôi nói… Tôi thật sự, thật sự từ trước tới giờ chưa hề nghĩ muốn lừa cậu… Là tôi thích cậu nên mới làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế… Thật sự đều vì tôi thích cậu…”
“Cậu im đi! Cái gì mà thích chứ, tất cả đều là lừa dối?! Hừ! Dạng đồng tính luyến ái ghê tởm như cậu dựa vào cái gì nói thích tôi?! Cậu dựa vào cái gì lại nghĩ tôi cũng sẽ thích cậu? Thức tỉnh giấc mộng xuân thu của cậu đi!!”
“… Không phải vậy Hữu Thiên… Tôi không phải đồng tính luyến ái ghê tởm như cậu nói… Tôi không phải, thật sự không phải…”
…
“Tuấn Tú! Tuấn Tú em sao vậy? Sao lại khóc? Đừng dọa anh Tuấn Tú!” Tại Trung nhìn thấy Tuấn Tú không có dấu hiệu gì bỗng nhiên bắt đầu rơi lệ, trái tim cậu như bị bóp chặt, hận không thể hét vào hai tai mình. Con mẹ nó Kim Tại Trung mày nói cái gì vậy! Rõ ràng đã nói sẽ giảm thương tổn đến mức thấp nhất, con mẹ nó mày vừa làm gì nó chứ!
Tại Trung ôm chầm lấy Tuấn Tú, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó nói: “Tuấn Tú, đau lòng thì cứ khóc lớn lên đi, không cần phải lặng lẽ khóc như vậy, khóc thành tiếng được không? Em cứ giữ đè nén trong lòng như vậy… Anh cũng rất khó chịu a…”
“… Hắn không thích Tuấn Tú của chúng ta căn bản là thiệt cho hắn… Tuấn Tú của chúng ta tốt bụng đáng yêu như vậy… Vì hắn mà suy nghĩ… như vậy…” Tại Trung nói nói một hồi cũng khóc lên. Cậu từng nói phải làm hậu thuẫn kiên cố nhất cho em trai mình nhưng lại không có cách nào tiếp tục ngụy trang được nữa.
Đúng vậy, chúng ta sống trên thế giới này khó khăn như vậy, chỉ để đổi lấy một câu khen thưởng từ người khác hoặc đơn giản chỉ là một ánh mắt vui mừng, thậm chí giống như Tuấn Tú dè dặt nỗ lực âm thầm để ý một người như vậy, nhưng kết quả nó nhận được những gì? Không cần lý do đã bị cự tuyệt, bị chán ghét, bị xem thường… Chỉ cần họ không thích, đều có thể tìm được lý do hoặc vin vào đó làm thương tổn người khác.
Hết thảy những điều đó đều không có nguyên nhân, có thể nói, đây chính là quy luật thông thường nhất của thế giới này – bất công. Địa vị của bạn thấp, sẽ khúm núm, phải chấp nhận tất cả trách cứ của những người đứng trên mình. Bạn thích người đồng tính sẽ bị xã hội này khiển trách, bị người khác nói mình “ghê tởm”…
Đây là bài học xã hội này dạy cho chúng ta, rất tàn nhẫn nhưng cũng rất chân thật…
Mùa đông lạnh giá tùy ý len lỏi tràn vào Seoul, mang theo trong mình tất cả ác ý thương tổn đến hai anh em đang ôm nhau khóc kia.
Chỉ là, dù chúng ta có cô độc đến mấy, vẫn là đang chờ đợi một tia nắng ấm áp đến nhẹ nhàng hôn lên chúng ta, không phải sao?