Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 5 - Chương 40: Tiết 40

Editor: Toujifuu

Thành Iro náo nhiệt hơn rất nhiều so với lần trước chúng ta tới. Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ thủ thành, Đông Long cũng lấy ra rất nhiều thứ tốt để dẫn tới một nhóm minh hữu, khiến cho người chơi cao cấp nơi đây càng tụ càng nhiều, nghiễm nhiên thành nơi người chơi đẳng cấp cao hoạt động nhiều nhất của Đông đại lục trước mắt.

Đi trên đường có thể thấy người chơi ma tộc, nhân tộc, yêu tộc rộn ràng nhốn nháo mỗi người đi làm chuyện mỗi người, mấy cửa hàng hai bên con đường chính khai trương gần đây, cung cấp bổ cấp tất yếu. Xung quanh quảng trường truyền tống trận mà lúc trước chúng ta liều chết với người phương Tây lại càng náo nhiệt hơn, phòng nhỏ ẩn thân lúc đó cũng được chỉnh lý ra biến thành nơi giao dịch tạm thời của mỗi một người chơi. Cả tòa thành thị chỉ có khu vực phụ cận thần miếu bị người chơi Đông Long giới nghiêm, tòa bảo tọa hoàng kim cao cao tại thượng kia dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.

“Nhanh, nhanh, người phương Tây lại chuẩn bị tiến công!”

Không biết ai rống lớn một tiếng ở trên đường, người đầy đường phần phật tuôn qua hơn phân nửa. Một số còn lại tựa hồ tập mãi thành quen đối với điều này, nên làm gì thì làm đó, không thấy một chút hoang mang. Ám Ảnh dựa sát vài bước qua chỗ ta, nhường đường cho một đội người chơi xông qua trên đường, Lăng Thiên nhân cơ hội hỏi:

“Có đi xem xem không?”

“Không đi.”

“Cậu không hiếu kỳ?”

“Có gì phải hiếu kỳ, cũng không phải chưa từng đánh qua với bọn họ. Hơn nữa thành chiến a, còn không phải là mấy thứ kia, cho dù là người phía tây tới cũng không có khả năng biến ra thứ mới mẻ đa dạng gì. Thế nào, anh muốn đi xem?”

Lòng ta nghĩ người này không phải ngứa tay đấy chứ?

“Nếu như anh muốn đi thì đi, dù sao tôi ở trong thành không đi, anh xem xong thì gọi tôi là được.”

Biểu tình Lăng Thiên dường như giãy dụa một chút, gật đầu nói:

“Tôi đi xem, chính cậu phải cẩn thận.”

“Tôi cũng không phải đứa con nít. Đi đi đi đi, nếu như ngứa tay thì đi xuống chơi chơi cũng không tồi, căn cứ tình báo của Tiểu Lộ thì có lẽ những người phương Tây đó bất quá cũng chỉ là tới thăm dò một chút mà thôi.”

Ám Ảnh chở Lăng Thiên chạy vội hướng đầu tường. Ta sau khi nhìn bóng lưng anh ta biến mất, móc ra một quyển giấy từ trong lòng. Trên quyển giấy chỉ viết một câu nói:

“Thiên Hòa năm một nghìn bảy trăm tám mươi sáu, trưởng lão Vọng Tiên Tu Chân Minh cùng dị tộc phương tây chiến đấu ở ngoại ô Iro, lưỡng bại câu thương không ai sống sót. Tiên bảo bị đánh mất trong chiến dịch đó. Không biết tung tích.”

Đầu mối khiến người ta bất đắc dĩ này theo như Thư lão đầu nói là do lão tốn vô số tinh lực mới khảo chứng ra được. Về phần bảo bối kia rớt đến nơi nào, lại tra không ra được nữa. Kết quả là, người chơi số khổ xui xẻo bị lão bắt như ta đây cũng chỉ đành chạy đến nơi đây mò kim đáy biển.


Thu hồi quyển giấy, ta quyết định không làm con ruồi không đầu, vẫn là trước tiên nghiên cứu một chút địa phương nào có khả năng rồi hẵng hành động đi. Về phần đối tượng nghiên cứu, đương nhiên là bản 《Truyện ký thành Iro》trong bao của ta.

Từ sau khi Thư lão đầu tìm được đầu mối thăng tiên trên《Vọng Tiên Thành chí》cho ta xem, ta mới phát hiện hóa ra ghi chép trong những quyển sách này tuyệt không phải chuyện xưa. Mà là lịch sử chân chính của trò chơi. Lúc này đây đến thành Iro tìm đồ vật, trong sách này sẽ cho ta được đầu mối gì đó cũng nói không chừng. Ta tìm được quán rượu duy nhất ở Iro, tìm một vị trí sát cửa sổ ngồi xuống, kêu một hũ trà chuẩn bị hưởng thụ một chút lạc thú “trà thơm nhàn đọc sách”.

“Thiên Hòa, lịch Thiên Hòa là năm bao nhiêu.”

Ta mở sách ra mới phát hiện lịch pháp mà Iro dùng tuyệt không giống với Đông đại lục. Dự định ban đầu muốn căn cứ vào niên đại tìm đến đầu mối của ta còn chưa có bắt đầu, đã rơi vào cục diện bế tắc. Gãi gãi đầu, quyết định tìm người xin giúp đỡ. Trong tất cả người quen biết hiểu rõ nhất đối với mấy thứ này sợ vẫn là Mê Lộ. Trong khoảng thời gian gần đây càng ngày càng cảm thấy tuy rằng người này đánh nhau không được, thế nhưng ở phương diện khác thật đúng là một bách khoa toàn thư dùng tốt a.

“Này, Mê Lộ. Có việc hỏi anh.”

Truyền âm vừa nối được, ta vội vã hỏi. Mê Lộ ở đầu kia cười, nói:

“Lại có chuyện gì? Sẽ không phải là còn muốn tìm tôi đi tìm bảo tàng đấy chứ. Tôi gần đây cũng không có thời gian.”

“Biến, lấy từ đâu ra nhiều bảo tàng như vậy cho anh tìm. Tôi chỉ muốn hỏi một chút anh có quen thuộc đối với lịch pháp trong trò chơi hay không?”

“Cũng biết một chút. Cậu thế nào quan tâm đến cái này?”

“Tra chút chuyện. Tôi muốn biết lịch Thiên Hòa cách hiện tại bao nhiêu năm?”

“Thiên Hòa? Lịch pháp rất cổ xưa a. Cậu chờ một lát tôi đi tra một chút.”

Đối diện truyền đến thanh âm lục lọi. Đợi một hồi, Mê Lộ một lần nữa tiếp nối trò chuyện:

“Du Nhiên, tôi tìm được rồi. Nghe, lịch Thiên Hòa là lịch pháp được sử dụng trước lịch Thái Nguyên trải qua tổng cộng hai nghìn một trăm sáu mươi hai năm, lịch Thái Nguyên tiếp nối chín trăm ba mươi bốn năm, sau đó quá độ đến lịch Đại Đồng hiện tại. Năm nay là năm một nghìn không trăm bốn mươi bảy lịch Đại Đồng, cộng thêm số năm của lịch Thái Nguyên. Chính là thời gian lịch Thiên Hòa cách thời nay. Bất quá tôi không biết cậu muốn tra là năm bao nhiêu của Thiên Hòa, nếu như muốn tính một năm nào đó cụ thể mà nói còn phải dùng tổng số năm của lịch Thiên Hòa trừ đi năm lúc đó cộng thêm lịch Thái Nguyên cùng lịch Đại Đồng, có thể cho ra năm cậu muốn biết cách hiện tại bao lâu. Rất đơn giản.”

Đơn giản? Ta thế nào nghe thấy mà choáng đầu a? Đặc biệt là Mê Lộ nói rất nhanh, một xâu chuỗi chữ số kia ta thực không có nghe rõ.

“Nếu không anh giúp tôi tính đi. Tôi muốn tra năm một nghìn bảy trăm tám mươi sáu Thiên Hòa.”

Mê Lộ rất nhanh báo ra chữ số:

“Cách hiện tại là hai nghìn ba trăm năm mươi bảy năm.”


“Hai nghìn ba trăm năm mươi bảy...”

Ta đọc chữ số này mở ra《Truyện ký thành Iro》trong tay, phát hiện lại thêm vấn đề mới nữa.

“Mê Lộ. Anh biết lịch pháp của địa phương khác không?”

“Địa phương khác? Nơi nào?”

“Cái kia, lịch Iro.”

“Iro? Phương tây hình như cũng không có lịch pháp này a. Iro... Sẽ không phải là lịch pháp thành Iro đấy chứ?”

“Đúng.”

“Hắc. Tiểu tử cậu đến tột cùng muốn làm gì? Tôi thật sự có chút muốn hỏi. Được rồi, cậu chờ tôi lập tức qua đó. Lịch pháp thành Iro, tôi thực chưa từng chú ý qua.”

“A? Nga, tôi ở quán rượu Iro chờ anh.”

Mê Lộ kích động gác truyền âm, có lẽ là đang chạy qua bên này. Nghĩ đến lập tức sẽ có chuyên gia đến hỗ trợ, ta cũng không vội, chậm rãi uống trà quan sát bốn phía. Xa xa truyền đến tiếng kêu, xem ra đánh cũng rất náo nhiệt, không biết có phải Lăng Thiên đang giết đến hứng khởi hay không đây? Ta suy nghĩ có nên phát một truyền âm đi quấy rối anh ta hay không. Đang buồn chán, ngoài lầu một đám người chơi đi ngang qua. Ta chỉ nhìn người dẫn đầu một cái thôi đã hoàn toàn không còn tâm tình tốt. Thầm than như thế nào đến nơi đây rồi còn gặp phải cô ta, đồng thời ta lùi đầu về không muốn đối mặt với đối phương. Ai biết cô ta lại đột nhiên xoay người vào quán rượu.

Lãnh nhãn nhìn nữ nhân kia mang theo một đám người đi vào, ta ngồi cách cạnh cửa không xa, đương nhiên bị cô ta liếc mắt một cái nhìn thấy. Quả nhiên đối phương cũng không ngờ tới ta sẽ ngồi ở nơi đây, bất quá cô ta cũng không biết ta là ai, rất tự nhiên liền đi tới, một bộ quen thuộc ngồi xuống ở đối diện ta.

“Du Nhiên tiên sinh, thực khéo. Tôi còn tưởng rằng những cao thủ như các anh đều đi đánh nhau trên tường thành kìa.”

“Tôi hẹn với bằng hữu chờ ở chỗ này.”

“Ha ha, tôi đây thật đúng là vận khí tốt. Hình như A Dương không biết anh đã đến rồi, anh ấy hiện tại đang trên đầu tường, anh có muốn đến xem không?”

“Thành chủ Diệu Dương đang bận bịu, tôi không nên đi quấy rầy thì tốt hơn. Ngược lại phu nhân không đi động viên cho người của Đông Long?”

Mộng Điệp phong tình vạn chủng than nhẹ:

“Tôi lại không có bản lĩnh giết địch giúp bọn họ, vẫn không nên đi thêm phiền. Đúng rồi, nghe nói thành Iro cũng là do anh cùng mấy vị bằng hữu hỗ trợ lấy được, thực sự là cảm tạ anh.”

“Làm sao. Thành chủ cũng đã cho thù lao.”

“Việc này không giống, anh giúp Đông Long nhiều chuyện như vậy, về tình về lý đều nên tạ ơn. Đúng rồi, nghe nói A Dương cho anh 20% cổ phần a? Vậy về sau chúng ta còn không phải là người một nhà.”

“Lần trước khi ký ước Phù Nham Thành không phải phu nhân cũng có mặt sao.”

Kỳ quái cô ta thế nào sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ là tiếc?

“Đúng vậy. Aiz, A Dương anh ấy, cũng chỉ đối với những huynh đệ các anh tốt nhất, như tôi, anh ấy cho tới bây giờ lại chưa bao giờ chịu cho cổ phần nhỏ tí tẹo nào. Được rồi, tôi không quấy rầy Du Nhiên tiên sinh chờ bằng hữu của anh, thời gian không còn sớm tôi cũng nên đi. Nếu như có thời gian mời anh đến chỗ chúng tôi ngồi chơi đi.”

Nữ nhân kia ra vẻ gượng ép mà đi, làm cho ta không hiểu ra sao, không biết đến tột cùng cô ta tới làm gì. Buồn bực một hồi lâu, ta quyết định không nghĩ đến nó nữa, dù sao cũng không muốn có gì liên quan với cô ta. Vừa vặn, Mê Lộ đã đến.