Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 5 - Chương 27: Tiết 27

Editor: Toujifuu

“Kế hoạch của tôi, kỳ thực...”

Lăng Thiên quay đầu đi, mang chút ngữ khí không cam lòng nói:

“Tiểu Du, cậu thông tri Diệu Dương dẫn người lại đây đi.”

“Cái gì?”

Ta cho rằng bản thân nghe lầm.

“Hiện tại chỉ có Đông Long là bang hội loại lớn cách nơi đây gần nhất, cũng có thực lực quyết tranh hơn thua với những người phương Tây đó nhất. Người của chúng ta vẫn quá ít.”

Lăng Thiên khi nói lời này sắc mặt thối thối, thực sự là làm khó anh ta trong lòng không thoải mái, mà vẫn đề xuất ý kiến này.

“Lăng Thiên...”

Ta không biết nói cái gì cho phải, chần chừ, hít ngụm khí cười nói:

“Anh từ trước đến nay không phải không hợp với Diệu Dương sao? Hắn tới anh không lo lắng?”

Lăng Thiên trừng mắt:

“Lo lắng cái gì? Nếu hắn dám động suy nghĩ lệch lạc gì, xem tôi còn không chém hắn!”

Ta vùi đầu cười không thành tiếng, không ngờ cái tên này cũng sẽ có vẻ mặt đáng yêu như thế. Lăng Thiên thấy ta cười, bỗng nhiên lại cao hứng lên, đắc ý nói:

“Hơn nữa khẳng định hắn không có can đảm làm loại chuyện đó.”

“Chuyện gì?”

Ta cười đến mức có chút dừng không được, muốn nghe một chút anh ta còn có luận điệu hoang đường gì nữa, Lăng Thiên nhếch khóe miệng, đột nhiên thấp thân xuống tiếp cận qua. Ta chỉ cảm thấy trên môi có một xúc cảm mềm nhẹ như lông chim thoáng lướt qua, tại chỗ ngây ra như phỗng. Tên tiểu nhân đánh lén kia chép chép miệng, càn rỡ nói:


“Loại chuyện này.”

Máu toàn thân ta đều đang xông lên trên mặt, da mặt nóng hừng hực chưa từng có cảm thụ qua, khẳng định đỏ đến mức không còn ra bộ dáng gì nữa.

“Lăng...”

Hít sâu một hơi, ta vừa muốn kêu to ra tiếng, Lăng Thiên nhanh tay lẹ mắt che lại miệng ta:

“Xuỵt —— Nhỏ giọng chút, đừng dẫn địch nhân lại đây, chúng ta hiện đang ở chiến khu của địch.”

Ta lấy mắt hung hăng trừng qua, Lăng Thiên nửa điểm cũng không có ý ăn năn, trái lại hơi có chút xuân phong đắc ý.

“Tiểu Du, chúng ta phải nắm chặt thời gian. Đi mau đi mau.”

Cái tên da mặt dày không để ý đến sự tức giận của ta, túm tay ta liền chuồn đi, một đường chạy đến dưới vách núi kẽ nứt. Ta nhịn nhịn, hiện tại đích xác không phải thời điểm tính toán sổ sách với anh ta, tuy rằng nhớ tới khiến ta vẫn cảm thấy bản thân bị chiếm tiện nghi lớn (Ta ngay cả nữ nhân cũng chưa từng hôn qua a!).

“Này, hiện tại đi như thế nào?”

Ta tức giận hỏi, Lăng Thiên làm dạng lấy lòng:

“Tôi tìm xem. Đừng nóng vội.”

Chúng ta mò mẫm về phía trước theo vách núi, không bao lâu sau quả nhiên tìm được một con đường hướng lên. Đường rất rộng, lại được xây phi thường thô ráp, không dễ đi lắm. Chúng ta dọc theo đường mà lên, không bao lâu sau liền đi tới cửa ra. Đó là một tòa thạch điện tương đối hẻo lánh. Chỗ cửa ra có xây hàng rào kiên cố, cửa nửa mở ra, bên ngoài là một quảng trường hình nửa cung tròn.

Ta cùng Lăng Thiên cẩn thận lẻn đến cạnh cửa, bên ngoài gió êm sóng lặng, không có tiếng người.

“Tòa thành thị này không nhỏ. Khẳng định nhân thủ của bọn họ không có khả năng khống chế được hết thảy địa phương, chúng ta cẩn thận một chút hẳn là sẽ không bị phát hiện.”

Lăng Thiên từ trước đến nay rất có lòng tin đối với vận khí của bản thân. Ta sờ sờ đầu Tiểu Bạch, một đường này phải dựa vào nó giúp chúng ta phòng bị địch nhân rồi. Tiểu Bạch toét miệng vung vẩy nắm tay nhỏ hai cái. Vẻ mặt dũng khí mười phần.

“Tiểu Hắc, nhóc cũng phải cẩn thận, theo sát bọn anh.”

Tiểu Hắc im hơi lặng tiếng đi theo phía sau ta, giấu bản thân ở trong bóng tối, gật gật cái đầu to với ta. Lăng Thiên thấy chúng ta đều chuẩn bị xong, thoáng cong thân lủi ra trước. Trước mắt quan trọng nhất với chúng ta chính là tìm được tòa truyền tống trận kia, nếu có thể, ta sẽ thông tri người của Đông Long trực tiếp truyền tới từ truyền tống trận. Biện pháp này là Lăng Thiên lập. Anh ta ngược lại nửa điểm cũng không suy nghĩ đến việc chúng ta có thể cướp được truyền tống trận từ trong mấy chục nhân thủ của đối phương hay không, không biết điều này nên tính là càn rỡ hay là tự tin?


Không có địa đồ của thành cổ, ta cùng Lăng Thiên chỉ có thể dựa vào cảm giác xông loạn, hoàn toàn dựa vào Tiểu Bạch, chúng ta mỗi lần gặp phải địch nhân đều sẽ tránh ra xa xa. Cho tới bây giờ còn chưa có phát sinh “xung đột đổ máu”. Mượn vận khí siêu cấp tốt cường hãn đến mức khiến người ta trợn mắt há hốc mồm của Lăng Thiên, chúng ta vậy mà thuận thuận lợi lợi mò đến quảng trường trung tâm thành cổ. Liếc mắt một cái thấy một đài cao khổng lồ hình vuông được dựng tại trung gian nhất, mấy người chơi phương tây canh giữ ở bên đài, trên đài còn có bốn người đứng. Ta liếc mắt một cái nhận ra một người trong đó là Ger, một nữ pháp sư khác là Lucy, nam nhân tóc vàng ôm cô hơn phân nửa chính là vị lão đại dã tâm bừng bừng kia rồi.

“Lăng Thiên, bên trên kia khẳng định là truyền tống trận.”

Ta cùng Lăng Thiên kề tai nói nhỏ, lại đẩy cái tay không thành thật của anh ta từ trên thắt lưng xuống. Chúng ta hiện tại đang làm tổ ở lầu hai của một gian nhà cũ bên quảng trường, cửa sổ của gian nhà đối diện đài cao, thuận tiện cho chúng ta nhìn rõ. Lăng Thiên sau khi bị ta lấy ánh mắt đe dọa phẫn nộ thu hồi móng vuốt sói, bắt bẻ một phen đối người phương Tây bên ngoài, sau cùng cho ra kết luận:

“Tiểu Du, thông tri người của Đông Long chuẩn bị đi, tôi kêu Sâm bọn họ lại đây chuẩn bị đoạt truyền tống trận.”

Chuyện liên quan lợi ích của toàn bộ đại lục, ta nửa điểm cũng không dám qua loa, lập tức lôi ra bảng hảo hữu. Vốn theo thói quen muốn chọn tên Ám Dạ, không biết vì sao thấy một cái tên khác kề bên hắn lại bắt đầu chần chừ.

“Loại đại sự này, vẫn là nên tìm lão đại đi...”

Do dự, ma xui quỷ khiến ta liền nhấn chọn cái tên kia.

“Tiểu Lam? Thật hiếm thấy cậu sẽ tìm tôi.”

Thanh âm của Diệu Dương nghe ra có vài phần vị đạo kinh hỉ, hoàn toàn bất đồng với lần trước khi gặp mặt ở Phù Nham. Ta thầm than dưới lòng, người này, sợ là ta vĩnh viễn cũng không có khả năng phân rõ được trong lòng hắn đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

“Tiểu Lam thế nào không nói lời nào, cậu gặp phải phiền phức? Có phải cần tôi làm gì đó hay không?”

Diệu Dương hỏi, ta tận lực dùng ngữ khí thản nhiên nói:

“Diệu Dương, tôi hiện đang ở trung bộ thông đạo đại lục, chúng tôi phát hiện một tòa thành cổ, có người của một bang hội Tây đại lục đang ở chỗ này, bọn họ chuẩn bị chiếm lĩnh tòa thành thị này, thế nhưng cho tới bây giờ còn chưa có thành công. Chỗ anh có thể phái ra người được không?”

“Bọn họ có bao nhiêu người?”

“Hẳn là mấy chục người, đều là qua trăm.”

“Tôi lập tức triệu tập nhân mã. Chúng tôi đi qua thế nào?”

“Tôi truyền một phần bản đồ lộ tuyến cho anh. Bất quá rất xa, sợ là đợi không được các anh chạy tới. Nơi này có tòa truyền tống trận, chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp đoạt lấy nó, nếu có thể thành các anh có thể trực tiếp truyền tống đến.”

“Được, tôi chờ tin tức của cậu. Tiểu Lam, cảm tạ cậu.”

Ta yên lặng gác truyền âm, gật đầu với Lăng Thiên vẫn luôn nhìn ta. Lăng Thiên phức tạp mà nhìn ta một cái, quay đầu lại liên hệ mấy người còn dưới mặt đất kia. Ta tựa ở bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, suất ca tóc vàng trên đài cao đang đắc ý nói giỡn với nữ pháp sư, Ger trầm mặc đứng ở bên cạnh bọn họ.

“Được rồi, Sâm bọn họ nói người của đối phương đang đánh với thú đỏ, mấy người bọn họ chuẩn bị tùy thời xuất thủ nhặt tiện nghi. Tôi kêu bọn họ lấy được đồ thì lập tức lại đây.”

“Cho dù bọn họ tới, khẳng định đối phương cũng sớm đã có chuẩn bị, đồ vừa mất bọn họ không có khả năng không có phương sách ứng đối. Đến lúc đó anh chuẩn bị đoạt truyền tống trận thế nào?”

Lăng Thiên than nhẹ:

“Loại thời điểm này còn có thể làm sao, nói không được cũng chỉ có thể cường đoạt, chung quy không thể mắt nhìn đối phương mở truyền tống, đến lúc đó chúng ta mới thực sự xong rồi.”

Cũng như ta nghĩ. Ta lấy ra Thanh Lê Nhã Vận, chờ trận chiến tranh đoạt truyền tống trận lát nữa tất sẽ là một phen khổ chiến.