Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 5 - Chương 25: Tiết 25

Editor: Toujifuu

“Mau nhìn, bọn họ ra khỏi thành rồi.”

Sâm chỉ vào đối diện hô. Chúng ta nhất tề quay đầu, thấy trên tường thành cổ được buông xuống vài cọng dây thừng, một số người trượt xuống từ phía trên.

“Bọn họ thế nào không đi cửa?”

Nhạc Thiên Phái lầm bầm, Lão Đạo sờ sờ cằm, nghi ngờ nói:

“Đại khái bọn họ cũng không mở ra được đi, không phải không có nghe thấy thông cáo thành này bị chiếm lĩnh sao?”

“Tôi cảm thấy mặc kệ vì sao bọn họ không đi từ cửa chính, quan trọng là bọn họ đi ra muốn làm gì.”

Ta nhíu mày.

“Chi Ảnh, cậu có thể từ bên này công kích đến bên kia không?”

Chi Ảnh lật cái bạch nhãn:

“Cậu nói mớ cái gì đó, một mũi tiễn bắn ra xa như vậy sớm đã không còn uy lực, nhiều nhất hù dọa người mà thôi, căn bản không có khả năng tiến hành công kích hữu hiệu. Chẳng lẽ cậu có thể?”

“Vậy là được rồi, ngay cả cung tiễn thủ tầm bắn xa nhất của chúng ta đều không thể từ bên kia đánh tới bên này, vậy bọn họ xuống làm gì? Chẳng lẽ là đến hạ cầu treo giúp chúng ta? Không có lòng tốt như vậy chứ.”

Lăng Thiên hắc hắc hai tiếng, tiến đến bên tai ta nhỏ giọng nói:

“Tiểu ngu ngốc, những cung thủ đó căn bản không xuống, vẫn còn ở bên trên đề phòng chúng ta kìa, người ta không phải tới tìm cậu.”

“Vậy bọn họ tới làm gì?”

Ta trừng mắt đối diện, Lăng Thiên nhếch nhếch mi, lại biến trở về một tấm mặt người chết không biểu cảm.


Chúng ta lẳng lặng quan tâm những người đối diện kia, bọn họ sau khi ra khỏi thành tuyệt không có hướng phía chúng ta, mà là đi thẳng đến chỗ cầu treo.

“Ha, thực sự là đến hạ cầu treo giúp chúng ta?”

Nhạc Thiên Phái kêu, tất cả chúng ta đều không hiểu ra sao, không rõ dụng ý của đối phương. Chờ bọn họ bày ra trận thế ở trước cầu treo, ta mới phát hiện bản thân đã quên mất một tên nhóc:

“Bọn họ là tới giết nó!”

Ta chỉ vào cái bóng đỏ treo ở trên đỉnh cầu treo kia, nhớ tới bản thân ban nãy không phải là muốn đón người qua giúp ta đối phó con quái đỏ đó sao, hóa ra mấy tên đối diện cũng đang đánh chủ ý đến nó. Thế nhưng con quái này lại không có trở ngại chuyện của bọn họ, vì sao phải phí công sức lớn như vậy ra khỏi thành tới giết nó chứ?

Từng nghi vấn không thể lấy được giải đáp. Chiến đấu đối diện đã bắt đầu. Thực lực của thú đỏ phi thường mạnh, không kém hơn so với bất kỳ một con quái nào mà chúng ta gặp phải dọc đường, thậm chí còn mạnh hơn. Mà những người chơi tới từ phương tây đối diện kia hoàn toàn ỷ vào ưu thế nhân số, đánh tiến thoái có trật tự, phân công rõ ràng, đích thật là bộ dáng được huấn luyện nghiêm ngặt. Đôi bên ngươi tới ta đi, công kích của người chơi sắc bén đáng tiếc do nguyên nhân vị trí địa lý không thể tiến hành vây công đối với thú đỏ. Mà thú đỏ thế đơn lực cô, cũng không có năng lực đột phá trận tuyến của người chơi. Đánh tới sau cùng. Hơn phân nửa con thú đỏ đó vẫn sẽ là vật trong tay của bọn họ.

Ta nghĩ đến mục đích của đối phương sắp đạt thành, trong lòng liền không thoải mái, cho dù không thể kết thành đồng minh với địch nhân của địch nhân, thế nhưng thêm dầu cho người ta vẫn có thể được chứ.

“Tiểu Hắc, kêu tên nhóc ngu ngốc đó chạy mau.”

Ta sai Tiểu Hắc nhà ta rống to vài tiếng hướng về phía đối diện. Cũng không biết thú đỏ kia nghe hiểu hay là không nghe hiểu, bỗng nhiên thấy nó lui ra phía sau vài bước, xoay người nhảy xuống từ trên cầu treo kéo nghiêng nghiêng.

Dưới cầu là hố sâu không thấy đáy, thú đỏ chợt lóe trong bóng đêm, biến mất không còn thấy. Ta khẽ nhếch miệng. Trừng mắt nhìn nó biểu hiện “anh dũng” như thế, chẳng lẽ nó thực sự nghe hiểu?

“Hay nga, chạy rồi.”

Nhạc Thiên Phái cười ha hả trên nỗi đau của người khác. Người đầu lĩnh ở đối diện nổi giận đùng đùng hô cái gì đó, chúng ta cũng chẳng có tâm nghe, rời khỏi một khoảng cách bên hố. Mê Lộ mở ra địa đồ, sau khi thận trọng so sánh đối chiếu rồi nói với chúng ta:

“Có lẽ chúng ta có biện pháp khác có thể đi đến đối diện.”

“Đi như thế nào?”

Mọi người xúm qua, Mê Lộ chỉ vào một điểm trên bản đồ, đường vẽ thẳng tắp:

“Chúng ta có thể thử đi phía dưới.”


“Phía dưới?”

“Đúng. Dựa theo tôi đoán, dưới khe nứt kia hẳn không phải là nước, có lẽ là một thông đạo dưới đất. Mà nó thông tới rất có thể là nơi đây.”

Tay hắn gõ gõ trên địa đồ, ta thấy một điểm đó trông thập phần quen mắt. Bỗng nhiên nhớ ra, đó không phải là tòa thành dưới đất sao?

“Mê Lộ, anh là nói tòa thành dưới đất đó rất có thể sẽ thông đến trong thành cổ?”

“Tôi chỉ là suy đoán, bất quá tính khả năng rất lớn. Lần trước trở lại tôi đã suy nghĩ, thông thường trong một khu vực sẽ không xây hai tòa thành thị. Như vậy rất nhiều công trình đều có hiềm nghi trọng điệp. Nếu như nói bản thân tòa thành dưới đất kia chính là một bộ phận của thành cổ, là có thể nói thông được. Mà ban nãy con thú đỏ kia nhảy xuống. Càng chứng thực được tính khả năng suy đoán của tôi. Con thú đó chắc chắn thập phần quen thuộc đối với vùng này, nếu như phía dưới không có thông lộ, tôi nghĩ nó sẽ không nhảy dứt khoát như thế đâu.”

Ta khắc sâu cảm nhận được, chuyên gia chính là chuyên gia, đây mới là tố chất chuyên nghiệp a! Lăng Thiên vung tay lên:

“Đi thành dưới đất.”

Cửa vào đã tới một lần kia vẫn là nhỏ hẹp như vậy, ẩn tàng tại sâu bên trong rừng cây không người biết. Chúng ta ngồi cầu tuột xuống dưới nền đất. Thông đạo đồng dạng không có sinh khí gì chỉ có những quan khẩu nhỏ hẹp kia ngăn trở bước chân của chúng ta. Rất nhanh, chúng ta đã đi tới trước cánh cửa sắt kia.

“Nga, cái này thực khiến người ta kinh thán.”

Hai mắt Lão Đạo phát sáng nhìn cửa kia, Sâm khẩn cấp đi lên vuốt đầu của đám quái thú. Phần miệng của Quạ Hàn cùng Thanh Ngao nuốt vào Thú Kết Tinh lần trước vẫn đóng chặt, để cho ta buông tâm, bởi vì trong tay ta duy độc không có kết tinh của chúng nó có thể dùng.

Chiến Ca đập đầu thú, hỏi:

“Thứ này mở thế nào?”

“Các anh đứng ra một chút, tôi đến mở cửa.”

Ta cầm lấy một nắm bảo thạch đứng đến trước cửa, điền từng viên kết tinh vào trong miệng thú tương ứng. Khi viên bảo thạch cuối cùng bị nuốt vào, cửa sắt rung rung một chút, một số bụi “lã chã” rơi xuống.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, cánh cửa không biết bị trầm đóng bao lâu này im hơi lặng tiếng trượt mở, lộ ra một giao lộ không lớn không nhỏ cùng không gian hắc ám rộng rãi bên ngoài, dường như một con cự thú, chiếm cứ trong bóng đêm chờ một ngụm nuốt chúng ta vào.

Đối mặt khu vực không biết, chúng ta không có nửa điểm sợ hãi trái lại hưng phấn không thôi, Sâm cắm đầu đâm vào, nhoáng lên cái đã không thấy bóng dáng. Lăng Thiên cùng Nhạc Thiên Phái đi ở phía trước, Lão Đạo cùng Trầm Mặc đi theo phía sau bọn họ, ta thì rơi phía sau đội ngũ cùng Tiểu Hắc theo bên người, bảo hộ Tâm Khúc, Chiến Ca cùng Mê Lộ ở chính giữa. Đội ngũ đi tới không nhanh, bởi vì ai cũng không biết trong không gian tầm nhìn rất thấp này có vật thể nguy hiểm bất minh gì không.

Tiếng bước chân ở trong tràng địa trống trải mang theo hồi âm, chúng ta cẩn thận lại thận trọng. Không đi hết bao lâu, Sâm hiện ra thân ảnh ở trước mặt chúng ta:

“Phía trước không có dị thường, mãi cho đến tòa thành dưới đất kia đều rất yên bình. Hắc, thành đó thật không tồi.”

“Toàn lực đi tới.”

Lăng Thiên ra lệnh một tiếng, chúng ta mạnh đề thăng tốc độ, chạy băng băng về phía trước.

Thành dưới đất ở trong tầm mắt càng ngày càng gần, bóng đen đan nhau từ từ rõ ràng hơn, thành từng căn phòng xá. Chúng ta dừng lại bước chân ở trước thành thị, tòa thành dưới đất trước mặt nửa điểm cũng không bố trí phòng vệ, không có tường thành cũng không có chiến hào càng không có tiễn tháp, ngay cả hàng rào cũng không có, hoàn toàn trần trụi ở trước mặt mọi người. Hai bên mấy con đường nhỏ lát đá phiến nhỏ hẹp có xây phòng ốc thấp bé, sắp hàng lung tung, thoạt nhìn lộn xộn. Đường nhỏ thông thẳng đến bên trong tòa thành dưới đất, mọi người cẩn cẩn thận thận bước vào.