Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 63: Tiết 63

Editor: Toujifuu

***

“A, thực no, Tiểu Du, nếu như tôi no chết đều là cậu làm hại.”

Cái người cao to kêu Lâm Dương kia nằm sải lai bên cạnh bàn, trải tay trải chân khiến cho không gian phòng ăn nho nhỏ nhà ta rút lại không ít.

Chén đĩa la liệt trên mặt bàn, ta đang chỉnh lý, người đối diện sáp qua:

“Tiểu Du, về sau nếu như tôi lấy cậu, thực sự là quá hạnh phúc.”

Nhếch nhếch mi, ta nói:

“Vì sao không thể là tôi lấy anh a? Hơn nữa tôi còn chưa đáp ứng đấy.”

“Hắc, tôi khẳng định sẽ theo đuổi được cậu.”

“Vậy tốt a, hiện tại anh lập tức đi biểu hiện một chút đi.”

Ta cười meo meo mà đem bát đũa đặt lên trên tay anh ta, chỉ chỉ phòng bếp:

“Rửa sạch một chút.”

Lâm Dương sửng sốt, nói:

“Aiz, ai biểu tôi muốn theo đuổi cậu làm chi? Rửa thì rửa, đừng cho là tôi không biết.”

Người cao to nhanh tay nhanh chân đem hết thảy bát đĩa thu vào bếp, bên trong rất nhanh truyền đến tiếng nước ào ào.

Ta pha chén trà ngồi vào trong phòng khách, mới mở TV, chuông cửa vang lên.

“Ai?”

Bên ngoài không có thanh âm, chỉ có chuông cửa cố chấp vang lên. Tay của ta cầm lấy tay nắm cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái tên khách không mời mà đến mấy ngày hôm trước kia, mở cửa ra, bên ngoài quả nhiên là một nam nhân chói mắt tựa như minh tinh điện ảnh đang đứng.

“Tiểu Lam, buổi tối tốt lành.”


“... Anh thế nào lại tới nữa?”

“Tôi nói sẽ trở lại a.”

Không nhìn đến thân thể nửa che ở cửa của ta, Hàn tiến dần từng bước đến huyền quan (khoảng không gian nhỏ trong nhà, nơi đặt giầy dép trước cửa), thấy giày của Lâm Dương ở cửa.

“Có khách?”

“Đúng, vì vậy có thể xin anh rời khỏi hay không? Để người ta thấy chúng ta ở cùng nhau không tốt.”

“Cậu đang sợ cái gì? Vì sao chúng ta không thể cùng nhau tụ họp? Cậu có bằng hữu đến không phải vừa vặn sao, mọi người quen biết nhau một chút.”

Hàn liếc nghiêng ta một cái, ta đau đầu một trận. Thế nào chưa bao giờ biết cái người này lại có một mặt vô lại như vậy? Mắt thấy hắn chuẩn bị cởi giày vào nhà, Lâm Dương chạy ra:

“Tiểu Du, ai tới?”

Ta ai thán dưới đáy lòng. Lúc này hay rồi, hai người kia đụng nhau. Chỉnh lý thế nào đây? Bất quá ta lại không làm chuyện gì xấu, vì sao phải chột dạ như thế? Cổ động cho chính mình, ta đang chuẩn bị nói chút gì đó để phá tan bầu không khí đột nhiên đọng lại này, Hàn giành nói trước:

“Anh là Lăng Thiên? Nguyên lai các cậu cũng đã gặp mặt, cảm tình rất tốt a.”

Biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười. Đảo mắt lại nói với ta:

“Ngày hôm nay tôi mới biết được cậu chính là Du Nhiên, vội vàng tới tìm cậu, không nghĩ tới ngay cả Lăng Thiên cũng gặp được.”

Lâm Dương cười lạnh:

“Vậy thật đúng là hạnh ngộ a, thành chủ Diệu Dương. Anh quý nhân bận chuyện, chúng tôi làm sao không biết xấu hổ để cho anh chạy đến loại địa phương nhỏ bé này?”

“Lăng Thiên đại hiệp, tôi đương nhiên là ngượng ngùng quấy rầy, thế nhưng bận bịu thế nào tôi cũng phải đến thăm phó thành chủ của tôi một chút không phải sao?”

Ta bảo chứng, giờ khắc này ta rõ ràng thấy được hoa lửa lốp bốp tuôn ra từ trong mắt bọn họ.

“Tiểu Du, mời thành chủ Diệu Dương tiến vào ngồi đi, tôi đi pha trà.” Lâm Dương nhìn ta nói. Ta nhìn thấy sắc mặt Hàn rõ ràng trầm xuống. Hắn nói:

“Ngày hôm nay Lăng Thiên tiên sinh có mặt, tôi vẫn là không nên quấy rầy. Tiểu Lam, lần sau tôi lại đến. Chai rượu này cũng không tệ lắm. Tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ thích. Tặng cho cậu.”


Ta rất muốn nói với hắn không cần đến nữa, Hàn lại không cho ta cơ hội đó. Đem rượu đặt trên cái kệ thấp bên huyền quan. Mở cửa đi. Ta nhìn nhìn cánh cửa đóng, lại nhìn sang chai rượu đỏ thoạt nhìn đã biết là giá trị xa xỉ kia. Hoàn toàn choáng váng. Thẳng đến khi Lâm Dương kéo ta trở lại phòng khách, đem chén trà nhét vào trong tay ta, mới hồi phục tinh thần lại.

“Hắn thế nào biết chuyện của cậu?”

Lâm Dương thoạt nhìn có chút buồn bực. Ta lắc đầu:

“Không biết. Mấy ngày hôm trước hắn đột nhiên tìm tới cửa, khi đó chỉ biết tôi là Mạc Ly. Về phần chuyện tôi là Du Nhiên, ai biết hắn tra được thế nào. Có thể là bắt tay từ bên muội muội tôi, cũng có thể là phát hiện từ chỗ khác. Dù sao thoạt nhìn hắn chính là cái loại công tử có tiền, tốn chút tiền, những dân chúng nhỏ nhoi như chúng ta đây có cái gì mà bọn họ tra không được.”

“Hừ, tốn công phu lớn như vậy tìm ra cậu, tôi thấy hắn còn chưa biết an cái tâm nào đó. Tiểu Du, cậu nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Tôi biết, sẽ cẩn thận. Đã muộn rồi, nếu anh không đi thì chuyến xe sau cùng sẽ đi mất.”

Trong lòng ta có chút phiền, thời gian xác thực cũng đã muộn, ra lệnh đuổi khách. Lâm Dương có chút không tình nguyện, lầm bầm nói:

“Nếu không ngày hôm nay tôi ở chỗ này đi, vạn nhất cái tên kia lại tới phiền cậu thì làm sao?”

“Tôi cũng không phải tiểu hài tử, tự mình có thể ứng phó. Hơn nữa anh còn chưa theo đuổi được tôi đấy, đừng có cái chủ ý xấu xa nào đó.”

Lâm Dương nhìn ta một cái, bất đắc dĩ nói:

“Tôi làm gì có chủ ý xấu. Vậy cậu tự cẩn thận, nếu như có chuyện gì, liền gọi điện cho tôi. Số điện thoại di động của tôi ban nãy đã cho cậu, nhất định nhớ kỹ. Còn có, thời điểm một mình đừng để cho cái tên kia vào, nhất định phải cẩn thận.”

“Biết biết, anh thế nào giống như một bà mẹ già.”

Lâm Dương muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ đành thở dài, xoay người đi. Ta tựa ở cửa nhìn anh ta đi xa, trong lòng không biết là tư vị gì.

“Thôi đi, vào trò chơi đi.”

Phiền não cắt không đứt, đơn giản không nghĩ tới nó nữa. Ta rất nhanh trở lại trong trò chơi.

Lâm Thủy Cư tĩnh lặng, Lăng Thiên còn chưa đến, mấy nhỏ Tiểu Lộ cũng không có mặt. Ta mờ mịt mà đứng một hồi, rốt cục nhớ tới mấy thứ có thể làm. Lấy ra viên đá Dung Hợp xám xịt kia niết niết, ta mang lên Phong Lê lấy ra Thanh Linh thẳng đến tiệm của Thiết lão. Vận khí của ta không tồi, Thiết lão mới từ bên ngoài trở về. Thấy đá Dung Hợp hai mắt lão tỏa ánh sáng, ngay tắp lự đáp ứng dung hợp hai thanh cung cho ta.

Thanh Linh cùng Phong Lê, hai thanh cung cái nào cũng có sở trường riêng, đều là thuộc tính ta yêu thích. Hơn nữa hai thanh cung này đều không phải là vật phàm, Thanh Linh là cực phẩm trải qua đại sư cung tiễn tinh linh cải chế, Phong Lê lại là vật phẩm cấp “Khí” đã ít lại càng ít trong các loại trang bị, vừa nghĩ đến thứ mà hai thanh cung này có thể hợp ra, trong lòng ta đều kích động không thôi.

Dung hợp vũ khí bởi tài liệu thưa thớt cơ hồ chưa có người từng làm, ta vốn tưởng rằng khẳng định phải cần rất lâu, ai biết không đến mười phút Thiết lão đã nói với ta:

“Hoàn thành. Chuôi cung mới này bảo đảm ngươi thỏa mãn.”

Trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Thiết lão cười tựa như đóa hoa, ánh mắt nhìn trường cung mới ra lò ôn nhu đến cực điểm.

“Chuôi cung này kêu Thanh Lê Nhã Vận, linh khí. Xem tay nghề của ta, ta dám nói trên đời này thanh cung có thể sánh hơn nó có thể đếm được trên đầu ngón tay.”

Thanh Lê Nhã Vận (Cung. Linh khí): 350~450, chính xác +20, nhanh nhẹn +10%, tốc độ bắn +20%, tốc độ hành động +15%, cự ly bắn +20 mét, kỹ năng tự mang: Phong Nhận (chủ động), đồng thời khi xuất tiễn phụ gia ba đạo phong nhận vô hình, cùng công kích mục tiêu, cũng có 30% tỷ lệ gây ra công kích gấp đôi, cùng đồng thời bắn ra sáu đạo phong nhận. Yêu cầu: lực lượng 30, nhanh nhẹn 80, cảm tri 30, đẳng cấp 96. Bền: 120(120). Buộc định linh hồn. Do tinh hoa của gió ngưng kết mà thành, lại phụ thêm thiết kế tinh xảo của đại sư cung tiễn tinh linh, dung hợp hai bên, mới thành cung này. Thiên địa linh khí, uy lực cường đại, là vật cung tiễn thủ tha thiết ước mơ.

Ngoại hình của Thanh Lê Nhã Vận không kém bao nhiêu so với Phong Lê, vẫn là toàn thân băng lam tựa như đôi cánh, chỉ là trên thân cung còn thêm vài đạo ám văn uốn khúc như hoa dây. Dây cung do tơ vàng sợi bạc bện thành buộc chặt thẳng tắp, so với dây cung bình thường cứng hơn rất nhiều, khó trách sẽ ngoài ý muốn cộng thêm 20 mét cự ly bắn. Bảo bối a, ta ‘soạt’ mở ra bảng xếp hạng trang bị, không bất ngờ khi nhìn thấy Thanh Lê Nhã Vận mới ra lò treo cao cao ở vị trí thứ mười. Hiện tại phiền não gì cũng không còn nữa, ta chỉ biết nhìn thanh cung này cười ngu. Dưới nhắc nhở của Thiết lão ta mới nhớ tới nhanh chóng trích máu nhận chủ, bằng không để người ta đoạt đi, ta muốn khóc cũng không kịp.

Hạn chế đẳng cấp cấp 96 hiện tại với ta mà nói không tính là gì. Ăn sạch bao kinh nghiệm kia, ta cũng chỉ nghe thấy thanh âm gợi ý đề thăng đẳng cấp càng không ngừng vang lên. Vang đến sau cùng ta nhìn lại, bản thân đã cấp 97 còn có thừa. Mang lên Thanh Lê Nhã Vận, ta cảm thấy tinh thần cả người đều không giống như trước. Ngửa mặt lên trời cười to, từ giờ trở đi, ta cuối cùng cũng đã chân chính được coi là trở lại hàng “cao thủ”. Vô luận là đẳng cấp hay là trang bị, ta không còn cần sợ ai nữa. Kế tiếp, chính là chuẩn bị phòng cụ đổi một thân y giáp, sau đó sải bước thẳng tiến hướng về trăm cấp!