Editor: Toujifuu
***
Sáng sớm tám giờ, ta đúng giờ đăng nhập trò chơi. Nguyên tưởng rằng ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy khẳng định ngủ không được, không nghĩ tới vừa dính giường liền ngủ đến chết chìm chết chìm, chẳng lẽ ta thực sự là người vô tâm vô phế thần kinh thô sao?
Tiến vào trò chơi vẫn là gian phòng nguyên bản kia, Lăng Thiên đã tới, đang đút cho Ám Ảnh ăn. Theo sự xuất hiện của ta Tiểu Hắc cũng chạy ra, tiến đến bên người ta cọ. Sờ sờ đầu của nó, để cho Tiểu Bạch cùng nó đi chơi, ta kéo Lăng Thiên. “Lăng Thiên, ngày hôm qua anh có xem diễn đàn không?”
“Cậu là nói videoclip kia?”
“Anh xem là tốt rồi. Có tính toán gì không?”
Lăng Thiên không chút nào để ý mà nói:
“Biết thì biết, tôi vốn cũng không định giấu. Có thể cậu cũng đã nhìn ra, chúng ta lần này đi làm nhiệm vụ từ trước khi xuất phát đã có người biết. Pho tượng kia là tôi trước đây tìm được, chính bởi vì nó, tôi mới biết được cái gì kêu người vì tài mà chết huynh đệ phản bội, sau cùng còn bị bức xóa nhân vật luyện lại. Bọn chúng luôn luôn cho rằng tôi xóa nhân vật đồ vật cũng sẽ không còn, nhưng khi thấy vidoeclip kia, biểu tình của những kẻ đó nhất định rất đáng xem. Ha ha, vì vậy biết tôi sẽ đi làm nhiệm vụ chủng tộc cũng không chỉ có một người, chẳng qua bọn chúng không nghĩ đến nhiệm vụ này là chạy đến đại lục phương tây đi làm mà thôi. Hơn nữa nhiệm vụ chủng tộc hiện tại chỉ có thể xem như là một cái mở đầu, kiện tín vật chúng ta lấy được kia chỉ là một chiếc chìa khoá, nhiệm vụ sau này tôi cảm thấy rất có thể không phải cá nhân có thể hoàn thành. Tôi đã nghiên cứu qua tư liệu mà nhà phát hành cấp ra về việc mở ra chủng tộc, dựa theo ý tứ của nhà phát hành, nhiệm vụ chủng tộc chân chính có lẽ là một nhiệm vụ hệ thống loại lớn cần rất nhiều người chơi đến tham dự. Vì vậy cho dù bị người biết cũng không sao, bởi vì chúng ta vốn cần tìm người hợp tác. Lại nói, hai nhóc bự con này cậu cũng không có khả năng giấu được a, chúng nó vừa lộ diện cho dù muốn giấu cũng giấu không được.”
Ta nghĩ lại, hình như cũng đúng a. Hơn nữa thật muốn nói cho dù chuyện này bị giũ ra, cũng không nhất định là chuyện xấu, chí ít đặc sản địa phương ta mang về có thể quang minh chính đại mà làm quảng cáo. Bán được giá tốt.
“Lăng Thiên, anh đã nghĩ như vậy. Tôi đây cảm thấy chúng ta cũng có thể thử chủ động xuất kích xem. Cho dù nhiệm vụ tiếp sau này thực sự cần tìm người hợp tác, chúng ta cũng có thể nắm giữ quyền chủ động. Chí ít người tham dự vào chúng ta có thể tự mình lựa chọn nha.”
“Cậu muốn làm gì?”
Lăng Thiên kỳ quái mà nhìn nhìn ta. Ta cười mà không nói.
“Tích —- ”
Thiên lý truyền âm. Mở ra vừa nhìn ta liền vui vẻ, hai cái tên đồng thời đang chớp: Thu Thủy Trường Thiên, Ám Dạ Vô Thanh. Không chút suy nghĩ, ta chọn Ám Dạ trước.
“Ám Dạ phó thành chủ, đã lâu không gặp.”
“Du Nhiên vẫn là kêu tôi Ám Dạ đi. Chúng ta nói như thế nào cũng coi như là bằng hữu có gặp mặt một lần a.” Lời mang tiếu ý, thanh âm của Ám Dạ nghe ra vẫn là động nhân như vậy. Khó trách tiểu tử này nói cái gì đều có người tin.
“Được rồi, Ám Dạ. Tìm tôi có việc sao?”
“Lần trước không phải tôi còn thiếu cậu năm nghìn kim tệ sao? Gần đây cậu bận rộn như vậy, tôi cũng liên hệ không được. Lần này được rồi, cậu vừa trở về tôi lập tức ký gửi qua cho cậu. Chờ lát nữa cậu nhớ thu. Còn có phòng ở cậu cần, tôi trở về lưu ý cho cậu một chút, có mấy địa phương rất không tồi, ngày nào đó rảnh rỗi đến Đông Long một lần, tôi dẫn cậu đi xem xem.”
Tiểu tử này. Bắt đầu xây dựng quan hệ rồi. Chiêu thức thu mua nhân tâm này thực sự là hắn càng xài càng thuần thục.
“Được a, đến lúc đó nhất định nhờ anh tìm một địa phương tốt cho tôi. Đúng rồi, ở chỗ tôi có một nhóm đồ không tồi. Bên này rất ít kiến giải, qua mấy ngày chuẩn bị mở một hội đấu giá. Nếu như Ám Dạ anh có thời gian. Đến xem đi.”
“Vậy sao? Trang bị Du Nhiên mang về từ nơi xa xôi nhất định là thứ tốt, tôi nhất định đến. Chuẩn bị bán đấu giá ở nơi nào a? Nếu như còn chưa tìm được chỗ tốt. Phòng đấu giá của Đông Long chúng tôi cũng không tồi. Có thể ưu đãi giá cả cho cậu. Suy nghĩ một chút chứ?”
“Ha ha, nói sau đi.”
“Được, tôi ở Đông Long chờ cậu đến.”
Ngắt truyền âm, ta chớp chớp mắt với Lăng Thiên, dừng không được mà đắc ý. Lăng Thiên rất thiếu bị ăn đập mà lắc đầu than một câu:
“Cậu nha, xem ra là chuẩn bị tìm một con dê béo để giết mổ một trận?”
“Đương nhiên, tôi là người nghèo, dựa vào cái này ăn cơm nha. Anh có muốn tham gia một chân hay không, cái khác tôi không biết, trang bị anh mang về cũng không ít nha.”
Lăng Thiên cười:
“Đương nhiên muốn, khó có được có thể giết mổ người của Đông Long Thành.”
“Tôi cũng không chuẩn bị giết mổ bọn họ, đến lúc đó tự nhiên có người cho chúng ta giết mổ.”
“Vậy cậu kéo Đông Long Thành đến là…”
Lăng Thiên đột nhiên dừng lại, nghĩ thông suốt cái gì đó, nhìn ta chậm rãi mỉm cười:
“Du Nhiên, cậu là vì tôi đúng không.”
“Đương nhiên. Tôi xem anh là anh em, cái gì cũng đều phải nghĩ giúp anh chứ. Lấy thân thủ của anh, người có thể khiến anh xóa nhân vật luyện lại khẳng định là rất có thủ đoạn. Tôi ngược lại cũng không phải sợ cái gì, chẳng qua có Thành Người Chơi Đệ Nhất này làm minh hữu, muốn đối phó những người đó cũng dễ hơn chút. Cho dù chỉ là phòng tiểu nhân cũng tốt a. Hơn nữa mượn tên tuổi của Đông Long, chúng ta còn sợ dẫn không được dê béo sao? Bất quá thành thật mà nói, tôi cũng có chút tư tâm. Có thể anh cũng đã nhìn ra, tôi cùng Đông Long Thành, nói như thế nào đây, xem như là có chút quan hệ đi, vì vậy nếu như có thể tìm bọn họ hợp tác tôi cảm thấy về công về tư đều có chỗ tốt.”
“Du Nhiên, tôi tin tưởng lựa chọn của cậu. Bằng không trước đây cũng sẽ không tìm cậu cùng đi làm nhiệm vụ. Như vậy, hiện tại kế hoạch của cậu có phải muốn trước tiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người một chút hay không đây?”
“Đúng, chúng ta tất nhiên giấu không được, vậy dứt khoát lên giọng một chút đi. Thoải mái mà ở trong thành khoe khoang một vòng, một đường khoe đến Đông Long Thành, lần này tôi muốn kiếm một món lớn!”
Lăng Thiên hắc hắc cười, cũng không bày cái khuôn mặt cool của anh ta, thoạt nhìn như là một tiểu tử hư hỏng muốn ra ngoài chọc phá.
Ta tắt đi truyền âm, tên Thu Thủy Trường Thiên kia ta hiện tại không dự định để ý đến hắn, chờ ta tới Đông Long Thành rồi lại nói. Cái tên tài chủ địa phương ven biển này, đến lúc đó ta nhất định phải hung hăng giết mổ một trận.
Ta cùng Lăng Thiên cũng không đặc biệt chuẩn bị gì, mang theo Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Bích trên tóc cùng Ám Ảnh cứ như thế thoải mái mà đi ra ngoài. Không ngoài sở liệu, hấp dẫn một đống lớn ánh mắt. Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh hai con thú uy vũ, nguyên đường phố tìm không ra thứ có thể so sánh được. Huống hồ ta cùng Lăng Thiên hai người từ đầu đến chân toàn thân trang bị ngoại trừ vài món trang sức hữu hạn tất cả đều là xuất phẩm từ tinh linh. Phong tình nước khác hoa lệ ưu nhã, trang sức tinh điêu tế khắc hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Đặc biệt Lăng Thiên, vốn ngày thường đã anh tuấn, khi đi lại theo thói quen mà bày ra khuôn mặt cool, lại phối thêm một thân y giáp xinh đẹp tinh xảo, khí thế thon dài cao ngất bất phàm, đứng ở nơi đó cái gì cũng không làm, cũng đã là một nguồn sáng nhân vật cấp cao đặc biệt, hỏa lực mười phần. Đại tiểu cô nương nguyên một đường phố đều bị ‘giết’ sạch, ngay cả nam nhân cũng liên tiếp quay đầu lại, không biết là đố kị hay là hâm mộ. Ta quét nhìn anh ta vài lần, cúi đầu cười trộm. Tiểu tử này mang vẻ mặt khó chịu, khoảng chừng cho tới bây giờ chưa từng làm qua chuyện lên giọng như thế đi.
“Rất buồn cười?”
Thanh âm của Lăng Thiên nghe ra như là đang mài răng. Ta nhanh chóng đoan chính sắc mặt nghiêm túc nói:
“Chúng ta cưỡi bọn Tiểu Hắc đi thôi, tôi sợ chờ lát nữa bị người chặn ở trong thành.”
Lăng Thiên hừ một tiếng, bước lên Ám Ảnh, chạy thẳng hướng truyền tống trận. Ta thúc Tiểu Hắc song song cùng anh ta, lại dẫn tới một chuỗi kinh thán.
Lực chân của hai thú đều không phải tọa kỵ bình thường có thể so sánh, sau vài phút chúng ta đã đứng trên truyền tống trận. Nhìn lướt qua những ánh mắt xung quanh hoặc sáng hoặc tối nhìn qua, ta cố ý lớn tiếng báo ra địa điểm truyền tống:
“Đi Đông Long Thành.”
Có thể dự kiến, sau khi chúng ta đi ở đây nhất định một mảnh ồ lên. Mà điều này, cũng chính là hiệu quả ta muốn. Giấu không được, chúng ta liền đơn giản đặt ra bên ngoài, miễn cho có người ở phía sau động thủ động cước. Ta không muốn làm kẻ ngu nghìn ngày phòng cướp đâu.