Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 10: Tiết 10

Tác giả: Thanh Ca

Editor: Toujifuu

***

Rời khỏi trò chơi, bên ngoài trời đã tối. Ta tắm rửa qua loa một chút, lục lọi ra mì gói trong tủ lạnh. Lấy nơi tay lại do dự một chút, nhớ tới lời Tiểu Lộ nói ngày đó, tựa hồ bỏ bê bản thân như thế đích xác có chút không thích hợp. Khó có được ngày hôm nay có tâm tình làm cơm, liền ăn ngon một chút đi. Thức ăn ngày đó Tiểu Lộ mang đến còn một chút, tìm ra mấy củ khoai tây, củ cải cùng cà rốt, ta chuẩn bị nấu một nồi cà ri. Thứ này ăn ngon lại thuận tiện, không bao lâu sau trong phòng liền bốc lên hương vị.

Đinh ——

Ta đang ăn cao hứng, điện thoại đột nhiên vang lên. Người sẽ tìm ta không nhiều, từ sau khi tốt nghiệp đại học, ngoại trừ hai người bạn cơ bản không ai sẽ tìm ta. Mà hai người bọn họ cũng bởi vì công tác đã rất lâu chưa gọi điện thoại tới. Hiện tại người sẽ gọi điện thoại cho ta, ta không cần đoán cũng biết là ai.

“Tiểu Lộ, các em đã chuẩn bị xong?”

“Ca, anh thật lợi hại, không cần nghe cũng biết là em. Hoặc là em nên nói bằng hữu của anh quá ít?”

“Tiểu nha đầu, nếu như em tiếp tục chê cười anh, vào trò chơi các em liền tự mình chơi đi.”

“Được được được, là em không đúng, được rồi chưa? Ca, anh thật nhỏ mọn, chỉ đùa một chút cũng không được. Được rồi, mũ giáp của chúng em đều đã chuẩn bị xong, sáng mai chúng em liền vào trò chơi. Ca anh có kiến nghị gì hay không?”

Ta không tiếng động mà cười cười, biết ngay mấy nhóc gà mờ này không có khái niệm gì, may mắn ta sớm đã có chuẩn bị.

“Anh lát nữa truyền một phần tư liệu cho em, trước khi các em vào trò chơi xem trước một chút. Bên trong có phương pháp thao tác cơ bản cùng giới thiệu trò chơi, còn có một ít kinh nghiệm của anh. Xem rõ trước đối với các em khi vào trò chơi có chỗ rất tốt. Đặc biệt đoạn thêm điểm cùng chọn chức nghiệp, nhất định phải nghiêm túc xem, đây là cơ sở để các em ở trong trò chơi có thể chơi vui vẻ hay không.”


“Em biết ngay, ca anh cẩn thận tỉ mỉ nhất. Cảm tạ ca ca. ^^ ”

Thanh âm ngọt mĩ của Tiểu Lộ khiến cho tâm tình của ta cũng sáng sủa hơn. Tốt a, mấy nhóc gà mờ muốn vào trò chơi, ta người giám hộ này xem ra phải nắm chắc mới được.

Ăn xong cơm tối, ta từ bỏ dự định lên giường ngủ một giấc, lần nữa tiến vào trò chơi.

Lần này đăng nhập, ta xuất hiện tại địa phương logout. Nơi này là một hẻm nhỏ bên cạnh công hội dong binh của Hải Duyên Thành (dong binh = lính đánh thuê), ta đi ra vài bước, liền đi vào trong công hội. Hiện tại có chút muộn, người ở đây rõ ràng so với trước ít hơn một chút. Ta vui vẻ không ai chen chúc với ta, chậm rãi xem lướt qua bảng nhiệm vụ.

Vừa mới nhậm chức, nhiệm vụ thích hợp ta làm không nhiều. Tìm nửa ngày, ta phát hiện một nhiệm vụ thu thập vỏ cua, vừa vặn cùng mục tiêu ta nguyên bản định ra tương hợp, tuy rằng thù lao thực sự không nhiều, ta cũng dứt khoát nhận. Kiểm kê một chút đồ trong vòng tay, còn có hơn một ngân tệ, đây là toàn bộ gia tài của ta. Tính toán một chút, chút tiền ấy còn đủ cho ta mua vài bó tiễn, như vậy có thể ở bên ngoài lâu hơn (mà ko cần phải chạy về mua tiễn bổ sung do hết tiễn). Đang tính toán, ngẩng đầu liền nhìn thấy “người quen”. Cười khổ, đây thật đúng là quá không khéo, thế nào ta đi đến đâu cũng đều sẽ gặp phải vị Nga Mi Nguyệt tiểu thư kia đây? Nhìn bên người cô lại nhiều thêm vài người, trong đó một người đạo sĩ mặc đạo bào cao cấp tao nhã hơn phân nửa chính là ca ca cô Thu Thủy Trường Thiên đi. Ta cúi đầu, dự định thừa lúc bọn họ còn chưa chú ý tới ta, nhanh nhanh chuồn đi, miễn gây phiền phức. Đáng tiếc vận khí thực sự không tốt, còn chưa đi ra khỏi đại sảnh, đã bị người nhận ra.

“A, là ngươi!”

Ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Nga Mi Nguyệt kia đang ở trước mắt, hai vị sứ giả hộ hoa A cùng B kia còn đi theo phía sau cô, trừng ta.

“Nguyệt Nguyệt, em quen biết tiểu huynh đệ này?”

Thu Thủy Trường Thiên đi tới, có chút kỳ quái mà nhìn về phía ta. Bởi vì sợ bị người cáo trạng, ta giành mở miệng trước:

“Nga Mi Nguyệt tiểu thư lúc ban ngày muốn mua bông tai của tôi, tôi không đồng ý. Chúng tôi cũng không thể nói có quen biết. Vị này chính là Thu Thủy Trường Thiên môn chủ đi? Thật cao hứng được gặp anh.”

Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh mà chào hỏi, Thu Thủy Trường Thiên ngược lại cũng thực có phong độ, đáp lễ nói:


“Nguyên lai là như vậy. Vậy thật đúng là hữu duyên. Nguyệt Nguyệt, em không mang đến phiền phức gì cho vị tiểu huynh đệ này chứ?”

Nga Mi Nguyệt trề môi nhỏ, liếc ngang ta một cái, nói với Thu Thủy Trường Thiên:

“Em mới không có đây. Rõ ràng là người kia quá keo kiệt.”

Thu Thủy Trường Thiên cười, hắn biết, muội muội của hắn bị làm hư, rất nhiều chuyện đều chưa rõ ràng, cô nào biết đâu rằng một đôi bông tai thuộc tính tốt ở trong trò chơi trân quý bao nhiêu. Người chơi cấp thấp này không muốn bán, hơn phân nửa cũng là bởi vì thuộc tính của đôi bông tai này rất tốt. Nói như vậy, tiểu muội nhà mình hơn phân nửa vô lễ với người khác, huống hồ còn có hai tên cho tới bây giờ đều chỉ giúp cô nói chuyện ở một bên, lại càng có khả năng. Thu Thủy Trường Thiên lập tức chân thành cười áy náy với ta:

“Vị tiểu huynh đệ này, thực sự ngượng ngùng, Nguyệt Nguyệt nhất định đã vô lễ với cậu.”

Ta xua tay:

“Cũng không có gì. Sớm đã nghe nói Trường Thiên môn chủ tao nhã hữu lễ, ngày hôm nay xem ra quả thế. Lệnh muội không làm gì đối với tôi, anh không cần nhận lỗi. Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước.”

Nói xong, ta cũng không chờ hắn trả lời, xoay thân liền đi, mấy người Thu Thủy Trường Thiên cũng không ngăn cản. Ta tự nhận không muốn có quá nhiều tiếp xúc cùng bọn họ những nhân sĩ “cao cấp” này, không nghĩ tới Thu Thủy Trường Thiên lại ở sau lưng nhắc tới ta.

“U Tuyền, nhìn ra cái gì không?”

“Cậu ta chỉ có cấp mười, xem ra đích thật là mới từ Tân Thủ Thôn đi ra.”

“Tân thủ sao? Tôi thấy không giống. Cậu ta thoạt nhìn không quá giống như tân thủ, tựa hồ đối với trò chơi này rất quen thuộc. Nhìn ánh mắt của cậu ta, tôi cảm thấy trước đây hơn phân nửa cậu ta đã thấy qua tôi. Tân thủ sẽ không đối với tôi một môn chủ nho nhỏ an phận này hiểu rõ như thế. Nói không chừng là xóa nhân vật luyện lại. Cậu ta trước đây có lẽ là người rất lợi hại cũng không chừng.”

Thu Thủy Trường Thiên nhìn bóng lưng càng chạy càng xa, nghiền ngẫm mà nói.

********************

Bọn họ ở sau lưng nói cái gì ta không biết, hiện tại ta một lòng một dạ đều đặt ở trên người những tên nhóc hoành hành không cố kỵ ở trước mắt này. Hải Duyên Thành là một tòa thành thị ven biển, ra cửa nam không xa chính là một bãi biển hẹp dài. Cát mịn vàng kim cùng nước biển xanh lam cấu thành một phong cảnh mỹ lệ, được người bầu thành một trong thập đại mỹ cảnh của 《 Thế Giới 》. Mà từ bãi cát hướng đông, ở sau một mảnh loạn thạch, còn có một khu vực rất lớn tất cả đều là khối đá tán loạn, ở đây chính là thiên hạ của những con cua này. Lớn nhỏ đủ loại. Bởi vì cái đầu của đám nhóc này quá nhỏ, vì vậy không được các kiếm sĩ yêu thích. Mà một thân vỏ cứng của chúng nó lại khiến cho cung tiễn thủ cùng đạo tặc rất khó chịu, số lượng tuy nhiều thế nhưng phân bố tương đối tản mát, đạo sĩ cũng không thích, bởi vậy ở đây liền thành nơi ít người lui tới. Ta sở dĩ chọn nơi đây, chính là nhìn trúng ít người, không ai đoạt quái với ta, có thể an tâm luyện cấp. Đương nhiên, ta còn có một tâm tư khác, không chỉ đơn giản là luyện cấp.

Có chút đắc ý bản thân có thể nghĩ ra được địa phương tốt như vậy để rèn đúc chính mình, ta một đường ngâm nga đi đến mục đích. Nguyên tưởng rằng địa phương một người cũng không có, ta lại thấy một thân ảnh xa xa đưa lưng về phía ta, đang giết đến hăng say. Đầu mi ta nhảy nhảy, cư nhiên để người ta đoạt trước. Xem trang bị của người kia, ta đoán đẳng cấp anh ta hơn phân nửa cũng không cao, cho nên mới sẽ tới nơi này. Ta thận trọng nhìn một hồi phương pháp xuất thủ cùng giết quái của anh ta, bỗng nhiên phát hiện tên này nói không chừng cũng ôm tâm tư đồng dạng với ta đây. Xem ra người thông minh không chỉ có một mình ta a.