Sự tình đáng sợ nhất trên đời, vĩnh viễn là lúc gặp cha vợ mẹ vợ tương lai, hơn nữa khi cha vợ mẹ vợ chờ gặp mặt hắn. A đương nhiên, ở đây chỉ có mẹ vợ.
Văn Tỉnh ban đầu muốn cùng đi với Giang Phong Nguyệt gặp mẹ, bất quá Giang Phong Nguyệt từ chối, dù sao thì mẹ vợ tự mời, nếu hắn còn muốn Văn Tỉnh đi cùng, không khỏi có vẻ rất yếu đuối.
Hơn nữa, hắn càng muốn để Văn Tỉnh vui vẻ, kết hôn của bọn họ cần có sự chúc phúc của cha mẹ. Cho dù bây giờ thầy Tiếu là người nhà của Văn Tỉnh, nhưng chung quy không thể thay thế được vị trí của Văn mẹ.
Giang Phong Nguyệt muốn Văn Tỉnh hạnh phúc hơn…
Địa phương Văn mẹ hẹn gặp hắn là một khu nghỉ ngơi dạng hoa viên, địa phương thanh tĩnh u nhã, là khu vực những người già thích tản bộ.
Giang Phong Nguyệt đến sớm hơn nửa tiếng so với thời gian ước định, cũng không phải do hắn khẩn trương đến sớm để chuẩn bị tâm lý, mà cho rằng đi sớm một chút thì tốt hơn, hắn từ trước đến nay không thích vội vội vàng vàng hoặc đúng giờ trình diện. Chờ người khác, dễ chịu hơn nhiều so với để người khác chờ phải không?
Bất quá cũng may mắn hắn tới sớm nửa tiếng, bằng không người bị chờ sẽ thành hắn —— Văn mẹ tới trễ hơn hắn 2 phút.
Nhìn bề ngoài Văn mẹ, đó là một nữ nhân tao nhã, bà thuộc dạng kiêu ngạo và cao quý, giơ tay nhấc chân đều lộ phong cách quý tộc. Nhưng Giang Phong Nguyệt nhớ rỡ thái độ của Văn mẹ ngày hôm qua, bà rất khinh thường và căm hận đối với tình cảm giữa nam nhân cùng nam nhân…
“Không muốn gặp tôi?” Văn mẹ mở miệng trước.
“Không…” Giang Phong Nguyệt thốt ra, nhưng vừa ra khỏi miệng, hắn liền có chút xấu hổ.
Văn mẹ thấy rõ hắn xấu hổ, không tiếp tục nói, tìm một địa phương yên tĩnh ngồi xuống, Giang Phong Nguyệt nhắm mắt đi theo.
Ngồi vào chỗ của mình, Văn mẹ cùng Giang Phong Nguyệt không mở miệng, Văn mẹ híp mắt suy nghĩ, tựa hồ đang đánh giá Giang Phong Nguyệt, mà Giang Phong Nguyệt không làm gì, đối với vẻ ngoài, hắn rất tin tưởng bản thân (tự kỉ)
Một lát sau, Văn mẹ mới nói: “Cậu thích Tiểu Tỉnh ở chỗ nào? Gia thế nhà nó, hay là, tài hoa?”
Giang Phong Nguyệt bị câu hỏi thẳng thắn như thế của bà làm cho sửng sốt, sau đó sờ sờ chóp mũi nói: “Cũng không phải… Kỳ thật con thích nhất là tính cách của y.”
“Tính cách?”
“Con quen biết y trong trò chơi…” Giang Phong Nguyệt nói đơn giản quá trình ban đầu nhận thức Văn Tỉnh, còn nói: “Kỳ thật y là một người rất dễ thẹn thùng, hơi chút thì nóng nảy…”
Đoạn thời gian ban đầu ở chung với Văn Tỉnh, kỳ thật đã cho rằng người nọ là thuộc tính phúc hắc, sau này liền phát hiện, kỳ thật mỹ nhân cũng là một người bình thường, hơn nữa còn là một trạch nam rất ít trao đổi với người khác.
Đại khái nhớ tới ấn tượng đầu tiên Văn Tỉnh tạo ra cho người khác là loại cao cao tại thượng, cho nên có không ít người theo bản năng cách xa một khoảng cách với y.
Ngay bản thân hắn cũng không ngờ, hắn cư nhiên cứ thế lập tức nhảy vào bẫy rập Văn Tỉnh.
Văn mẹ đối diện Giang Phong Nguyệt đều thấy rõ ràng biểu tình và ánh mắt của hắn, trong lúc đề cập tới Văn Tỉnh, trong mắt hắn tràn ngập ôn nhu cùng sủng nịch. Có lẽ, người nam nhân này rất yêu Tiểu Tỉnh, nhưng dù vậy, khúc mắc trong lòng bà đối nam nhân và nam nhân không thể nào dễ dàng thanh trừ như thế
Giang Phong Nguyệt nói một hồi rồi không nói nữa, hắn nói chuyện có mức độ, nên, hắn đã nói hết. Hắn nghĩ, Văn mẹ là một người thông minh, hiểu ý tứ của hắn.
“Cậu nói, tôi đều hiểu.” Văn mẹ thản nhiên nói, “Bất quá, tôi hi vọng cậu rõ ràng, tôi không đồng ý cậu và Tiểu Tỉnh cùng một chỗ.”
Giang Phong Nguyệt nhíu mày: “Bởi vì con là nam nhân?”
“Đây là thứ nhất.” Văn mẹ đáp, “Thứ hai, hai người bây giờ vẫn còn trẻ, ái tình đối với hai đứa có lẽ là một thứ gì đó mới lạ, bảo chất được bao nhiêu năm chứ?”
“… Ngài từ đâu nhìn thấy ái tình đối với chúng con mà nói là chuyện mới lạ?” Giang Phong Nguyệt mày nhăn càng sâu, “Con và mỹ nhân rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, con tin rằng mỹ nhân cũng vậy. Bảo chất được… cả đời.”
“…” Văn mẹ cả kinh, một lát sau khóe miệng gợi lên một tia châm chọc “Cả đời? Người trẻ tuổi, cậu có biết cả đời dài bao nhiêu không, cả đời cùng một nam nhân khác một chỗ… Cậu có biết khó khăn đến bao nhiêu?”
“Người con nhận định, không bao giờ buông tay.” Giang Phong Nguyệt không tiếp tục nói lời cảm tính, “Con thích mỹ nhân, chỉ mong cùng y một chỗ, chỉ đơn giản như vậy.”
“Nếu có một ngày Tiểu Tỉnh thay lòng đổi dạ?” Văn mẹ lại hỏi.
“Thứ cho con nói thẳng, con không biết mỹ nhân có lý do gì sẽ thay lòng đổi dạ?” Giang Phong Nguyệt kiêu ngạo nâng cằm lên.
Văn mẹ giờ phút này bị vẻ mặt của hắn khiến không biết làm sao, bà căn bản không ngờ Giang Phong Nguyệt sẽ trả lời như vậy. Bà nguyên tưởng rằng, Giang Phong Nguyệt sẽ tìm lý do Văn Tĩnh thay lòng đổi dạ hoặc là nghĩ biện pháp vãn hồi gì đó, nhưng câu “Không biết mỹ nhân có lý do gì sẽ thay lòng đổi dạ” xác thực đánh vỡ quan niệm cố hữu của bà.
“Tôi không biết cậu có vốn liếng gì để kiêu ngạo.” Văn mẹ đáp.
Giang Phong Nguyệt nghe vậy cũng không giận, mỉm cười nói: “Vì sao lại không có? Con có thể dùng hai tay mình để nuôi sống bản thân và mỹ nhân, con có thể chọc cười mỹ nhân khi y mất hứng, có thể bồi y cùng nhau cười, có thể không để y cô độc một mình chơi trò chơi…”
Càng nói, sắc mặt Văn mẹ càng trắng bệch. Nguyên nhân Văn Tỉnh khi còn bé lại sinh hoạt một mình, không phải bởi vì bà và Văn Dương ly hôn sao? Nếu khi đó bà chọn Văn Tỉnh, Văn Tỉnh cũng sẽ không một mình…
Giang Phong Nguyệt cũng biết điểm ngừng, tuy biết cố ý gợi cảm xúc áy náy của Văn mẹ là không tốt, nhưng hắn phải làm cho bà hiểu được việc hắn và Văn Tỉnh, cũng để cho bà biết con trai bà đã sống như thế nào.
Văn mẹ đại khái lý giải ý tứ của hắn, căm tức trừng mắt hắn một cái, trái lại không trách cứ gì.
“Cậu nói tới việc này, tôi cũng không nói gì, có điều, tôi đây nhắc nhở cậu hai chuyện, thứ nhất, Tiểu Tỉnh sinh sống ở Văn gia, từ nhỏ đã rất ưu tú, tôi nghe ba ba Tiểu Tỉnh nói cậu là một họa sĩ phải không?” Tâm lý Văn mẹ xẹp xuống một ít, nhưng không có nghĩa bà hoàn toàn tán thành hắn.
“… Con biết.” Giang Phong Nguyệt sờ sờ cái mũi, nghĩ hồi đó Văn Tỉnh mỗi ngày một cái nồi, hắn liền vô cùng buồn bực, “Bất quá, ngài không cần lo lắng, con kỳ thật có chút sản nghiệp.” Nói xong hắn bật di động lên, mở ra một phần văn kiện đưa tới trước mặt Văn mẹ.
Văn mẹ do dự một chút, tiếp nhận, vừa thấy liền sửng sốt.
“Cậu là con của Giang Hồ và Ti Minh Ngữ?” Biểu tình Văn mẹ nhất thời vô cùng phức tạp.
“Ngài nhận thức cha mẹ con?” Giang Phong Nguyệt tò mò, trái tim bùm bùm rạo rực, nghĩ thầm: sẽ không phải là một trong những tình nhân của lão cha năm đó đi? Nếu thật sự thế, hắn gặp trở ngại rồi.
Có điều, sự thật chứng minh, Giang Phong Nguyệt nghĩ nhiều.
“Tôi quen biết bọn họ, bất quá bọn họ không biết tôi… Nhưng, chúng ta là đồng học, năm đó, bọn họ đều là những nhân vật phong vân trong trường.” Ngữ khí Văn mẹ dịu đi không ít, khi nói tới hai người đó, trong mắt nàng tựa hồ chứa đựng niềm hâm mộ, “Mẹ của cậu rất lợi hại, năm đó Giang Hồ phong lưu như thế, thế nhưng cuối cùng lại kết hôn với mẹ cậu, mà còn ân ái như vậy…”
Giang Phong Nguyệt hiểu được, Văn mẹ hâm mộ bội phục chính là mẹ của hắn, bởi vì mẹ hắn có thể bắt được người cha lãng tử phong lưu của hắn, hơn nữa sau khi bắt vào tay, cha hắn liền “hoàn lương”, biến thành người chồng nhị thập tứ hiếu.
Tuy rằng rất muốn nói tới bản chất của người mẹ bạo lực và lão cha nhị hóa kia ở nhà hắn, nhưng do cha mẹ hắn khiến thái độ Văn mẹ khá hơn nhiều, Giang Phong Nguyệt liền bình thường trở lại. Có cái gì quan trọng hơn so với tương lai của hắn và mỹ nhân chứ?
…
Giang Phong Nguyệt nói chuyện với Văn mẹ khoảng 3 tiếng, Văn Tỉnh chờ ngay ở công viên nhỏ gần nhà đợi 3 giờ, nói y không sốt ruột tuyệt đối là gạt người.
Giang Phong Nguyệt chia tay với Văn mẹ xong lập tức chạy vội tới nhà ăn, Văn Tỉnh bị hai người vây quanh, từ góc độ của hắn nhìn lại, vừa vặn có thể nhìn thấy nụ cười tà ác trên mặt hai người đó.
Đi tới gần, Giang Phong Nguyệt mới nghe được bọn họ nói cái gì.
“Ngươi thật dám xuất môn, không sợ làm giao thông bế tắc sao?” Thanh âm trào phúng.
“Em họ à, em phải mặc nữ trang, khẳng định còn đẹp hơn cả nam nhân. Em nói xem, hảo hảo là một nam nhân, bộ dáng bất nam bất nữ như thế để… Làm gì?” Người này vừa nói một nửa, đã bị một lực đạo thật lớn kéo ra.
Mặt Văn Tỉnh vô cùng âm trầm, nhưng nhìn thấy người thình lình xuất hiện, liền khá hơn không ít.
“Ngươi cản đường ta.” Giang Phong Nguyệt mặt không đổi sắc liếc nhìn hai người.
Hai người kia khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc theo trào lưu, bộ dáng không tồi, nhưng phối với cặp mắt cao hơn đầu kia, đặc biệt khiến người người khó chịu. Hơn nữa còn dám nói Văn Tỉnh mặc nữ trang!!!
“Đờ mờ ngươi là cái cọng hành gì…” Người kia bị Giang Phong Nguyệt kéo ra mặt mày nổi giận, muốn nhào tới đánh Giang Phong Nguyệt.
Văn Tỉnh đứng lên, người bên cạnh cũng kéo lại người nọ, chiến tranh không thuốc súng? Dĩ nhiên không có khả năng.
“Xem ra ngươi chính là Bạo quân Giang Hồ OL, “bạn trai” của em họ thân mến của ta …” Anh họ A âm dương quái khí nói, biểu tình kia nhìn kiểu nào cũng thấy quỷ dị.
“Ta đã sớm nói, em họ này của chúng ta nhất định sẽ tìm một “lão công” mà…” Anh họ B càng âm dương quái khí, vẫn giống như trước, gã ta không có cơ hội nói xong.
Giang Phong Nguyệt thu hồi cái chân vừa đạp ra, đứng vững, anh họ A bị động tác đột ngột này của hắn làm sửng sốt, quẳng lại một câu thô tục rồi nắm chặt tay xông tới…
Nhà ăn rất nhanh náo nhiệt hẳn lên, không, đánh nhau nổi lên.
Hai đối hai, Văn Tỉnh & Giang Phong Nguyệt VS hai vị anh họ, Văn Tỉnh cùng Giang Phong Nguyệt không thắng, bởi vì bảo an nhanh chóng tiến lên kéo bọn họ ra, nếu bọn họ lại tiếp thêm một kích, chắc phải đi ngồi xổm hai ngày.
Đây là một thế giới hòa bình a…
“Ngươi với mẹ ta sao rồi? Mẹ nói như thế nào?” Văn Tỉnh không để ý đến anh họ A B, y quan tâm là mẹ y có nói lời gì khó nghe với Giang Phong Nguyệt hay không
“Ừm, ý của bà là không đồng ý, nhưng không phản đối.” Giang Phong Nguyệt không vòng vo, lại bổ sung: “Có lẽ do ta biểu hiện quá tốt, cho nên bà có tin tưởng với ta.”
Văn Tỉnh khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Ngươi có thể không tự kỷ như vậy không?”
“Ta nói là sự thật mà?” Giang Phong Nguyệt bĩu môi, “Mỹ nhân, ta lại lặng lẽ nói cho ngươi biết, khi chúng ta kết hôn thì mẹ ngươi sẽ tới.”
“Làm sao ngươi biết?” Văn Tỉnh rõ ràng có chút tâm động.
“Hôn ta một chút ta sẽ nói cho ngươi biết.” Giang Phong Nguyệt kéo mặt tới gần.
Đáp lại hắn chính là một quyền không chút lưu tình của Văn Tỉnh, thật sự là cho hắn ba phần nhan sắc lại còn muốn khai phường nhuộm!!!
Chú thích
[1] Nhị thập tứ hiếu: đọc thêm ở đây