Giang Phong Nguyệt bị tiếng gào của gã làm cho sửng sốt, sau đó nhíu nhíu mày.
Hắn biết em trai không thích hắn, hắn cũng từng có suy nghĩ kéo quan hệ giữa hai người gần lại, nhưng dưới con mắt của em trai xem ra chỉ là chồn cáo tới chúc tết gà, trên người của hắn đã bị đánh dấu hiệu “người xấu”.
Vô luận Giang Phong Nguyệt nói cái gì làm cái gì, trong mắt Giang Lâm Nguyệt đều sai.
“Vì sao ngươi còn phải trở về?” Giang Lâm Nguyệt gắt gao trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt không giống như nhìn anh trai của mình, mà như nhìn kẻ thù giết cha.
Giang Lâm Nguyệt không thích Giang Phong Nguyệt quay về, nhưng quan hệ huyết thống trên người họ sao có thể gạt bỏ đi được? Bị em trai mình oán hận như thế, hắn cũng không biết nên dùng loại thái độ nào để ứng đối.
“Ta khi nào thì trở về?” Giang Phong Nguyệt thu liễm cảm xúc nói, “Nguyên nhân lúc trước ra rời khỏi gia đình sinh sống một mình ta biết ngươi biết, có điều, ta vẫn nên nhắc nhở ngươi, ta tuy không ở trong nhà, nhưng ta cũng họ Giang, cha mẹ ngươi cũng là cha mẹ ta, khi nào ta quay về ngươi không có tư cách hỏi đến.”
Sắc mặt Giang Lâm Nguyệt nhất thời càng khó nhìn, “Ta không muốn gặp lại ngươi, liếc mắt một cái cũng không muốn.”
“Ngươi cho rằng ta muốn gặp ngươi?” Giang Phong Nguyệt cười lạnh, “Có thằng em trai như ngươi, bản thân đều cảm thấy mình đầu thai nhầm.”
“Ngươi…” Giang Lâm Nguyệt vươn tay lên.
“Như thế nào, ba câu chưa nói xong đã muốn động thủ?” Giang Phong Nguyệt nhìn tay gã châm chọc nói, “Giang Lâm Nguyệt, hôm nay chúng ta xem như nói thẳng ra hết, ngươi không tìm phiền toái với ta và Văn Tỉnh, ta cũng sẽ không động tới ngươi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông.”
Giang Lâm Nguyệt trầm mặc, gã cũng biết bọn họ nên nước giếng không phạm nước sông, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy Giang Phong Nguyệt, gã sẽ nhớ đến quá khứ bị đám bạn cùng lứa cười nhạo, cười gã rõ ràng là anh em ruột nhưng bộ dạng không hề giống nhau, một cái là thiên nga, một cái là vịt xấu xí; cười gã một người biết ăn nói, một người như như hũ nút; mỗi lần nhắc tới gã đều mang theo cái danh em trai của Giang Phong Nguyệt, mà ba chữ Giang Lâm Nguyệt đã bị người ta quên đi…
Gã chịu đủ rồi, gã chán ghét những người nói luyên thuyên sau lưng gã, chén ghét những người so sánh gã với Giang Phong Nguyệt, chán ghét tất cả về Giang Phong Nguyệt. Vô luận gã cố gắng gắng sức như thế nào, người nọ vẫn luôn đứng ở địa phương gã không theo kịp, cho dù gã cố gắng thêm như thế nào cũng không thể đuổi theo.
Đây là thói quen đã dưỡng thành từ nhỏ, chỉ cần thứ Giang Phong Nguyệt thích, Giang Lâm Nguyệt gã nhất định sẽ chán ghét, bất kì lúc nào chỗ nào, gã đều chỉ nghĩ đối địch với người đó, thậm chí đã ảo tưởng qua vô số lần, nếu trên thế giới này không có Giang Phong Nguyệt thì thật tốt biết bao.
“Ta chán ghét ngươi, Giang Phong Nguyệt.” Giang Lâm Nguyệt nói.
“Những lời này ta đã nghe hai mươi năm.” Giang Phong Nguyệt mặt không đổi sắc trả lời.
“Ta còn một câu, Giang gia có ngươi không có ta, có ta không có ngươi.”
“Ta không có hứng thú tranh giành với ngươi, có điều, ngươi tốt nhất giả vờ trước mặt cha mẹ hảo một chút, ta không muốn để họ biết quan hệ không thoải mái giữa ta với ngươi.” Giang Phong Nguyệt có chút không kiên nhẫn, “Mặt khác, ngươi bớt ngáng chân vào giữa ta và Văn Tỉnh đi, một lần kia trong trò chơi ta có thể tha thứ, nhưng nếu có lần sau, ta tuyệt đối không cho ngươi sống dễ chịu.”
“Ngươi không cho ta sống dễ chịu? Dựa vào cái gì?” Giang Lâm Nguyệt câu môi cười cợt.
“Ngươi đừng quên, ta tuy không lớn lên dưới bàn tay cha mẹ, nhưng ta cũng là con trai ruột của họ, cho dù không kế thừa Giang gia, cổ phần của ông bà ngoại tại công ty Giang thị là của ta. Ta có thời gian dây dưa với ngươi.” Giang Phong Nguyệt nói lời này không nóng không lạnh, ngữ khí cũng không phập phồng, nhưng phối với biểu tình cười tà trên mặt khiến người không rét mà run.
“Ngươi điên rồi? Ngươi định lấy tiền đồ Giang thị đùa giỡn?!” Giang Lâm Nguyệt lần thứ hai nhịn không được đề cao âm lượng.
“Cho nên, nếu ngươi biết điều, nên hiểu rõ tính tình của ta, có chuyện có thể nói, có chuyện không thể nói; có một số việc, không thể làm.” Bỏ lại câu nói kia, Giang Phong Nguyệt xoay người rời đi.
Mỹ nhân hẳn đã thay đổi quần áo xong rồi.
…
Quần áo Tiếu Khinh Trần thay rất đẹp, bất quá y bây giờ đang ngồi trên giường ngẩn người với cái di động. Đương nhiên, dưới góc độ Giang Phong Nguyệt, hắn dường như gặp được Tiếu Khinh Trần trong trò chơi, chẳng qua trong trò chơi mang vẻ yêu mị, trong hiện thực thành phụ nam nhà lành một ít.
Giang Phong Nguyệt bước qua hôn một hơi lên mặt y, hôn đầy nước miếng.
“Mỹ nhân, ngươi phát ngốc gì thế?” Giang Phong Nguyệt cầm di động của y nhìn một chút, không phát hiện có cái gì đặc biệt.
Văn Tỉnh lấy lại di động của mình, nói: “Cha ta cùng thầy Tiếu bây giờ đang trên đường trở về, ngươi nên chuẩn bị tốt gặp cha mẹ chồng.”
“Cái gì?!” Giang Phong Nguyệt thiếu chút bóp nát di động, trợn to mắt nhìn y.
Văn Tỉnh lấy lại di động, vỗ vỗ quần áo, cảm ơn trò chơi ban tặng, y không có nửa điểm không thích ứng với bộ quần áo này.
“Bọn họ nhanh nhất buổi tối mới đến đây, ngươi gấp cái gì, thay quần áo trước.” Văn Tỉnh buồn cười nhìn vẻ mặt hắn.
“… Ta có thể không sốt ruột sao?” Giang Phong Nguyệt mặt mày khổ sở, chuyển qua chuyển lại hai vòng quanh giường, hỏi: “Bọn họ có nói chuyến bay ở sân bay mấy giờ nào không?”
“Ngươi còn muốn đi đón?” Văn Tỉnh liếc mắt xem thường, “Được rồi ngươi đừng chuyển động, thay quần áo, chuyến du lịch sẽ kết thúc hôm nay, khi quay về có thể gặp phải.”
Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Văn Tỉnh rất để ý. Cha y lúc gọi điện cho y ngữ khí rất nghiêm túc, hơn nữa nói xong liền cúp điện thoại… Ban ngày gọi điện, buổi tối bọn họ liền tính toán trở về, hiện nhiên là vì chuyện Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt không thấy bất kì biểu tình gì của Văn Tỉnh, vì thế thay đổi hảo quần áo liền bước ra ngoài, hắn tìm một chỗ gọi cho anh trai hắn, cầu cứu.
Lầu sáu lầu bảy khách sạn đều được bao đủ, lầu sáu dùng cơm, lầu bảy là tiệc tối sau cùng.
Khi Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh lên lầu sáu, đã bị cảnh tượng cổ kính trong đại sảnh làm cho hắc tuyến —— khỉ gió nó bọn họ là xuyên qua hay sao thế này, trận cảnh này nhìn kiểu nào cũng giống như bố trí ở Kinh Hồng lâu đâu?
Không chỉ hai người Văn Tỉnh và Giang Phong Nguyệt bị trận này làm cho kinh sợ, các ngoạn gia khác cũng chả tốt lành gì hơn, có điều tất cả đều nhất trí hâm mộ cực kỳ. Cảnh tượng quen thuộc này, còn có quần áo hoa lệ trên người này, thật tốt có phải hay không?
Nhìn cả sảnh đường cổ trang, Giang Phong Nguyệt cảm thấy vô cùng không hài hòa, trong trò chơi tốt xấu gì ai ai cũng tóc dài, lúc đó mới phù hợp với trang phục cổ nhân, nhưng bây giờ, nữ nhân còn đỡ, nam nhân còn có tên đầu bóng lưỡng, tìm kiếm cái lạ chắc?
Văn Tỉnh cũng có xúc động quay đầu bước đi, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng xúc động, cùng Giang Phong Nguyệt ngồi xuống một bàn trống.
Nơi này tổng cộng có khoảng bốn mươi bàn, đều là bàn vuông màu đỏ, trên bàn chạm khắc đủ loại kiểu dáng hoa văn, trên bàn trải ra vải đỏ, mang theo không khí vui mừng lại nghiêm túc.
Phần lớn các ngoạn gia Giang Hồ không xa lạ gì với Kinh Hồng lâu, Văn Tỉnh có phòng riêng tại Kinh Hồng lâu càng hơn thế nữa, Giang Phong Nguyệt lăn lộn theo y có không ít chỗ tốt.
Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh ngồi dựa vào bàn trước, từ bên cánh trái bọn họ có không ít người, nhưng cơ hồ mọi người đều hội họp với những người khác, không có ai ngồi chung bàn với bọn họ.
“Mỹ nhân, chúng ta đây là bị ghét bỏ sao?” Giang Phong Nguyệt nhìn mấy người lui tới, mấy cái bàn phụ cận đều bị ngồi đầy hết, nhưng không ai ngồi chỗ bọn họ, yếu ớt nói.
Văn Tỉnh khóe miệng co rút, chỉ có hai người còn không tốt sao? “Ngươi muốn ngồi cùng với người khác?”
“Ta vẫn tương đối thích chỉ hai người chúng ta.” Giang Phong Nguyệt thành thành thực thực thú nhận.
Vừa mới nói xong, liền có một người ngồi kế bên cạnh Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh đồng thời không vui vẻ nhìn về phía vị khách không mời mà tới, kết quả vừa nhìn khuôn mặt lãnh đạm của người nọ liền kinh ngạc, đây không phải là…
“Mạnh Kinh Hồng?!” Giang Phong Nguyệt hô lên.
Tên thật của Mạnh Kinh Hồng có phải là Mạnh Kinh Hồng không bọn họ không biết, nhưng khuôn mặt trước mặt so với khuôn mặt của Mạnh Kinh Hồng trong trò chơi đích thực là y như đúc, yêu nguyệt, gương mặt yêu nghiệt chân chính. Ngoài ra, tóc của Mạnh Kinh Hồng giống như Văn Tỉnh, đều là tóc dài.
Mạnh Kinh Hồng là NPC người thật? Khó trách tên này có tính cách như thế trong trò chơi. Giang Phong Nguyệt yên lặng nghĩ.
Mạnh Kinh Hồng trong hiện thực hiển nhiên đồng dạng trong trò chơi, đặc biệt là cái loại ánh mắt khó chịu cực kì khi nhìn Văn Tỉnh.
“Này!” Giang Phong Nguyệt vươn tay quơ quơ trước mặt Mạnh Kinh Hồng, hắn rất bất mãn khi Mạnh Kinh Hồng cứ luôn lấy loại ánh mắt này nhìn Văn Tỉnh.
Mạnh Kinh Hồng cuối cùng chuyển dời tầm mắt sang mặt Giang Phong Nguyệt, Mạnh Kinh Hồng hừ lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới ngươi là Giang nhị thiếu, thật sự thất lễ.” Ngoài miệng nói thất lễ, nhưng biểu tình trên mặt một chút thất lễ cũng không.
“Ngươi nếu không tiếp tục nhìn chằm chằm mỹ nhân, ta liền tha thứ ngươi thất lễ.” Giang Phong Nguyệt tiến về phía trước thăm dò, chắn trước mặt Văn Tỉnh thật chặt chẽ kín đáo.
“Giang Phong Nguyệt.” Văn Tỉnh không nói gì.
“Đến đây!” Trung khuyển Giang Phong Nguyệt bật người, “Mỹ nhân, khát sao, muốn uống gì?”
“… Đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ.” Văn Tỉnh không biết nên khóc hay cười, lại chuyển hướng sang Mạnh Kinh Hồng, chậm rãi từng chữ hỏi: “Còn chưa tới một năm đâu, sao lại không mặc nữ trang nữa?”
Dưới tầm mắt vô cùng bình tĩnh của Văn Tỉnh, mặt yêu nguyệt của Mạnh Kinh Hồng… biến dạng.
“Tiếu Khinh Trần ngươi có dám không đề cập tới chuyện này hay không?!” Mặt Mạnh Kinh tái nhợt rồi, “Hơn nữa bây giờ là trong hiện thực, không phải trò chơi, đừng nói nhập làm một.”
“Bằng không thì nói chuyện gì? Ngươi ngồi ở đây là đã quấy rầy chúng ta không phải sao?” Văn Tỉnh ném sự thật ra.
Sự thật chứng minh, thái độ Văn Tỉnh đối đãi với người khác ngoài Giang Phong Nguyệt là bất đồng, à không, đối Mạnh Kinh Hồng, khí tràng nữ vương bên trong y liền xuất ra toàn bộ phải không?
Mạnh Kinh Hồng nhăn mày lại, tức giận nói: “Ta là tới nói cho các ngươi biết, một hồi ăn cơm xong trên đầu có hoạt động, các ngươi chuẩn bị biểu diễn cái gì đi.” Hắn ta trừ bỏ sắm vai NPC Mạnh Kinh Hồng, còn là một trong những người tổ chức của Giang Hồ, một phần tửu lâu này là do hắn ta bày ra.
“Vì cái gì muốn chúng ta?” Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh đồng thời đặt câu hỏi.
Mạnh Kinh Hồng nhếch môi một cái, đáp: “Tiếu Khinh Trần du hí đệ nhất xà hạt mỹ nhân Giang Hồ không sợ trời không sợ đất ngươi đừng nói với ta là ngươi không dám biểu diễn trên sân khấu.”
“Cách khích tướng này cũ rồi, đổi cái khác đi.” Giang Phong Nguyệt mặt không đổi sắc nói.
Mạnh Kinh Hồng: “…”
“Vì sao chúng ta phải lên sân khấu, nói luôn cái nguyên nhân đi?” Khi Văn Tỉnh nói lời này kỳ thật là nghĩ tới cha mẹ Giang Phong Nguyệt, nếu như là do cha mẹ Giang Phong Nguyệt an bài… còn có thể cự tuyệt sao?
“Không chỉ hai người các ngươi đi lên, các nhân vật nổi danh trong trò chơi đều đi lên cả.” Mạnh Kinh Hồng hừ hừ hai tiếng, nguyên đầu quan sát đôi kim đồng ngọc tử trước mặt, có chút chua nói: “Một cái Bạo quân một cái Yêu hậu, các ngươi không lên, còn ai có tư cách đi lên?”
——–
Đang suy nghĩ có nên đổi lại xưng hô giữa Giang Lâm Nguyệt và Giang Phong Nguyệt thành mày-tao không = =