Trong nhà có thằng em trai ngay cả anh mình cũng tính kế, Giang ca chỉ có thể nhận mệnh.
Kỳ thật Giang Phong Nguyệt chỉ cần mở miệng bảo Giang ca hỗ trợ thăng cấp, Giang ca tuyệt đối không nói hai lời đáp ứng ngay. Nhưng từ khi có em dâu, Giang Phong Nguyệt từ nịnh họt anh em chuyển sang quy tắc tính sổ, hắn muốn cho vợ mình biết, hắn có đầu óc, hơn nữa rất độc lập.
Nếu Tiếu Khinh Trần biết Giang Phong Nguyệt quanh co lòng vòng tính kế Giang ca là muốn tỏ vẻ hắn thông minh và độc lập, không biết có thể nhìn hắn như quái vật hay không.
Đương nhiên, “điều kiện giao dịch” giữa Giang Phong Nguyệt và Giang ca Giang ca hoàn toàn không thèm để ý, cho dù em trai anh không đập ra Hắc Mộc hạp cũng không sao. Nhưng là “tình địch” Giang Phong Nguyệt, Hoàng Thái Tử tuyệt không nghĩ lãng phí thời gian trên người hắn, gã cũng không tin Giang Phong Nguyệt có thể đánh ra Hắc Mộc hạp.
Giang Phong Nguyệt như thế nào không hiểu ý Hoàng Thái Tử, cho nên, hắn thực thông minh xuất ra một cái Hắc Nộc hạp làm “tiền đặt cọc”, còn nói thêm một câu làm Hoàng Thái Tử nổi cơn tam bành.
Hắn nói: “Hoàng bang chủ cứ vội chuyện của mình, chuyện thăng cắp, người nhà ta là được.”
Giang ca là ca ca Giang Phong Nguyệt, là “người trong nhà” thứ nhất, nhưng Tiếu Khinh Trần? Tiếu Khinh Trần nhiều nhất chỉ là “bằng hữu” Giang Phong Nguyệt quen biết trong trò chơi, nhưng Giang Phong Nguyệt nói câu kia cũng là gộp Tiếu Khinh Trần vào danh sách người một nhà, này chứng tỏ cái gì?
Tiếu Khinh Trần cố tình không có ý tứ phản bác nào, tựa hồ y đã chấp nhận quan hệ với Giang Phong Nguyệt.
Mặt Hoàng Thái Tử thoáng chốc càng khó nhìn, Giang ca tiếp theo cũng nói một câu làm gã càng bốc hỏa.
Giang ca nói: “Hoàng bang chủ cũng là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên của em dâu, trong cuộc sống hiện thực cũng là “bạn tốt” của anh trai em, Tiểu Phong em cũng nên xem Hoàng bang chủ là người một nhà mới phải.”
Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần đều muốn dựng thẳng ngón tay cái tặng Giang ca, không thấy mặt Hoàng Thái Tử như thuốc màu sao? Giang Phong Nguyệt lúc ấy ngay trong lòng chậc chậc vài tiếng, trước kia chỉ thấy câu miêu tả này trên sách, không nghĩ tới hắn cư nhiên có thể gặp được, thật sự quá khó khăn!
Bất quá mặc kệ Hoàng Thái Tử có bao nhiêu căm tức, gã cuối cùng vẫn dằn xuống bụng, không làm gì khác, chỉ “nhìn” Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt.
Nhưng ngày kế tiếp, Hoàng Thái Tử nhìn thấy một màn kia, quả thực so nuốt ruồi bọ còn khó chịu hơn, sóng lớn nội tâm dâng lên, dường như có hơi nóng núi lửa phun trào đến quay cuồng, đốt khắp người gã thật khó chịu.
…
“Thái tử gia, ngươi sao phải tự ngược như thế?” Thời gian nghỉ ngơi phó bản, Giang ca đặt mông ngồi cạnh Hoàng Thái Tử, ý vị thâm trường hỏi.
Mặt Hoàng Thái Tử nhất thời trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia âm lệ, lạnh lùng phun ra vài chữ: “Không quan hệ tới ngươi.”
Ánh mắt Hoàng Thái Tử phức tạp nhìn một màn hai người ngươi uy ta ăn trình diễn cách đó không xa, nếu lấy góc độ người ngoài mà nhìn, đó là một hình ảnh cực kỳ đáng chú ý lại khiến người cực kỳ hâm mộ.
Nhưng mà!
Trong mắt Hoàng Thái Tử, hình ảnh đó thập phần chói mắt, chói mắt đến độ gã hận không thể xông lên phía trước đem Tiếu Khinh Trần kéo đến bên cạnh mình, giết người bên cạnh y!
Giang ca nhìn biểu tình dữ tợn của Hoàng Thái Tử một lát, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: ngươi đây không phải là tìm ngược sao!
Nói, Tiểu Phong cũng hơi quá đáng, đã biết rõ Hoàng Thái Tử thích Tiếu Khinh Trần, còn cố ý cùng Tiếu Khinh Trần ân ân ái ái kích thích gã, thật sự là…
Địa bàn bên Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần.
“Ngươi được rồi!” Tiếu Khinh Trần bắt lấy tay Giang Phong Nguyệt “uy đồ ăn” cho y, có chút căm tức trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Làm sao vậy mỹ nhân?” Giang Phong Nguyệt vô tội hỏi.
Nhìn biểu tình này của hắn, Tiếu Khinh Trần nhất thời dở khóc dở cười.
“… Ta no rồi.”
Trong tay Giang Phong Nguyệt chính là đồ ăn vặt giàu năng lượng mà trò chơi mới tung ra gần đây, có chút giống hột gà KFC trong hiện thực, hương vị khá ngon, được ngoạn gia ưa thích, ngoại trừ giá cả có chút cao.
Tiếu Khinh Trần lúc đầu chỉ mua hai bọc nhỏ, cảm thấy thực phù hợp khẩu vị của y, sau đó Giang Phong Nguyệt liền mua ba bao cỡ lớn. Không chỉ chạy tới đường cái xa thật xa mua, còn lấy từng viên từng viên từ giấy dầu trong bao ra uy y, Tiếu Khinh Trần một đầu hắc tuyến.
Uy hay không uy thì tính sau, nhưng ánh mắt Hoàng Thái Tử nhìn chằm chằm sau ót của y, làm y không chỗ nào ẩn núp a!
Giang Phong Nguyệt thu hồi tay phóng vào miệng mình, “Mỹ nhân, 2 cấp nữa ta mãn cấp rồi, Hoàng Thái Tử khi nào thì đi?”
Tiếu Khinh Trần thản nhiên nhìn hắn một cái, chậm rãi mạch lạc nói: “Ngươi không muốn gặp gã như vậy thì đưa Hắc Mộc hạp cho gã đi.” Rõ ràng cùng Hoàng Thái Tử thế như nước với lửa, lại cố tình đi trêu chọc gã, Tiếu Khinh Trần chẳng hiểu trong đầu tên này đang suy nghĩ gì.
“Ta cũng không nhờ gã lưu lại, hơn nữa Hắc Mộc hạp ta chỉ cho ca ta.” Giang Phong Nguyệt lười biếng đáp.
“Ngươi có thể lên tới cấp cấp nhanh như vậy, Thái tử gia cũng có xuất lực.”
“Vẫn là câu nói kia, ta không nhờ gã giúp ta xoát kinh nghiệm.” Giang Phong Nguyệt vô thanh vô tức liếc Hoàng Thái Tử một cái, khóe miệng gợi lên độ cung khiêu khích như có như không.
“Ngươi chơi cũng chơi đủ rồi, chọc giận người khác ta không phụ trách.” Tiếu Khinh Trần hảo ý nhắc nhở.
Giang Phong Nguyệt nghe vậy cả người nhoài vào ngươi Tiếu Khinh Trần, kiêu ngạo nói: “Hừ, cấp bậc ta trước khi thăng lên ta còn không sợ gã, hiện tại ta chỉ thấp hơn gã một bậc, nếu đánh nhau thật, chưa biết ai thắng ai thua đâu!”
“Cho nên… Ngươi hiện tại trước mặt gã ôm vai bá cổ với ta, kỳ thật là tuyên chiến với gã?” Tiếu Khinh Trần thoáng nhìn cánh tay hắn khoát qua vai y, nhíu mày.
Tim Giang Phong Nguyệt thình thịch nhảy dựng, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Khinh Trần mang theo vài phần nhu tình, “Người không phạm ta ta không phạm người, gã nếu không chủ động khiêu khích, ta sẽ không gây khó dễ gã. Bất quá… Mỹ nhân, Hoàng Thái Tử dù gì cũng là tình địch của ta, chẳng lẽ ngươi không cho ta ăn dấm sao?”
Có người nói chuyện ăn dấm quang minh chính đại như vậy sao? Hơn nữa còn là trước bạn trai của mình, nói như kiểu chỉ cao khí ngang [1].
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ có chút ngây thơ nói câu này, Tiếu Khinh Trần đột nhiên nở nụ cười.
Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc. [2]
Giang Phong Nguyệt thực không có khí tiết… đỏ mặt ngượng ngùng.
Tiếu Khinh Trần dường như phát hiện được đại lục mới cười càng thêm tùy ý, ngay sau đó trong đầu linh quang chợt lóe, bật người dậy chụp hình. Giang Phong Nguyệt vừa thấy ánh mắt y liền hiểu y muốn làm cái gì, cho nên lập tức bổ nhào tới ——
“Không cho chụp!” Tuy rằng đã có rất nhiều lần bị chụp ảnh xấu hổ, nhưng bộ dáng đỏ mặt hiện tại là điểm mấu chốt của hắn, hắn tuyệt không nghĩ sau này bị mỹ nhân giễu cợt.
Tiếu Khinh Trần bị động tác đột ngột của hắn làm tay run, nút bấm chụp một cái, nhưng hình ảnh như thế nào, y tạm thời không có cách nào để thấy.
Hoàng Thái Tử mắt mở trừng trừng nhìn Giang Phong Nguyệt trực tiếp ôm Tiếu Khinh Trần từ sườn núi nhỏ lăn xuống, bí mật hôn nhẹ thành một đoàn, thẳng đến khi thân thể hai người nhạt khỏi tầm mắt, móng tay gã đã ấn sâu vào lòng bàn tay.
“Ngươi sao phải khổ vậy chứ?” Giang ca như ông già rung đùi đắc ý nói một câu.
Một câu như châm u buồn đọng lại trong lòng Hoàng Thái Tử, gã không để ý tới Giang ca, xoay người bước đi.
“Nha, ngươi đi đâu?” Giang ca nhảy dựng lên vỗ vỗ mông không chút cỏ, đuổi theo.
Cước bộ Hoàng Thái Tử đột nhiên dừng lại, Giang ca thiếu chút nữa ngã vào người gã.
Ánh mắt Hoàng Thái Tử đạm mạc nhìn Giang ca, Giang ca cực kỳ ung dung nhìn thẳng gã.
“Giang thiếu, có hứng thú uống một chén không?”
…
… …
Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần lăn một vòng lăn đến trong nhà Tiếu Khinh Trần tại Phong Châu thành, bởi hạn chế trong du hý rất nhiều, cho nên Giang Phong Nguyệt mỗi lần không thể như ý nguyện, đừng nói như nguyện, muốn lấy hết của Tiếu Khinh Trần cũng làm không được.
Hắn chỉ có thể sờ sờ người Tiếu Khinh Trần một hồi cho đã ghiền.
“Ta hận thiết lập trò chơi.” Giang Phong Nguyệt căm giận cắn răng.
Tiếu Khinh Trần nghe vậy khẽ cười một tiếng, dùng sức xoay người một cái, vị trí hai người nháy mắt tráo đổi.
Tay trái Tiếu Khinh Trần chống tại bên tai Giang Phong Nguyệt, tay phải lại nhẹ nhàng chọt chọt lên mắt hắn, hơi thở phun vào mặt Tiếu Khinh Trần… Giang Phong Nguyệt lại tâm viên ý mã.
“Ngươi có thể đi ý kiến với công ty trò chơi.” Tiếu Khinh Trần cúi người xuống, chạm nhẹ môi Giang Phong Nguyệt một hơi, lại hôn không sâu thêm nhiều lần.
Giang Phong Nguyệt không an phận xoay xoay thân thể, loại phương thức dục cự hoàn nghênh [3] này lại phá lệ câu dẫn người.
“Mỹ nhân, ta biết, kỳ thật ngươi cũng muốn.” Tay Giang Phong Nguyệt đã hạnh kiểm xấu tìm tới ngực Tiếu Khinh Trần, nhưng mà, cái địa phương kia… gần như chỉ để trang sức mà thôi, căn bản không để cho người ta có suy nghĩ và xúc động thực chất.
Đơn giản mà nói, trò chơi sẽ căn cứ vào tình huống thân thể mà điều chỉnh độ chân thật, mà độ chân thực này lại không bao quát dục vọng.
Trò chơi lừa đảo nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, không còn cái nào nữa.
Tiếu Khinh Trần bắt hai tay hắn lại, đặt tại hai bên đầu hắn, thân thể gắt gao dán vào người Giang Phong Nguyệt, không chút khoảng cách, hai bên đều có thể cảm giác tiếng tim đập hữu lực của đối phương.
Tiếu Khinh Trần chuyên chú nhìn Giang Phong Nguyệt, Giang Phong Nguyệt cũng không chuyển mắt nhìn Tiếu Khinh Trần, không biết tại sao, Tiếu Khinh Trần đột nhiên có loại xúc động muốn khóc. Đương nhiên, gần như xúc động mà thôi, hơn nữa suy nghĩ này cũng chợt lóe mà đi.
“Mỹ nhân, chúng ta gặp mặt đi, ngươi tới nhà của ta, hay là ta đi nhà ngươi?” Thật lâu sau, Giang Phong Nguyệt khàn khàn nói.
Trải qua một đoạn thời gian, hai người lăn lăn giường trong phòng không thể tận hứng, sau hạ tuyến khẳng định sẽ xuất hiện sự tình làm người rất xấu hổ.
Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần đều là vị thành niên, trường học không giáo dục loại chuyện này, nam hài mười bốn mười lăm tuổi đối việc này cũng là vô sự tự thông (tự biết). Giang Phong Nguyệt tự nhận mình không phải là người có dục vọng cường thịnh, nhưng từ khi thích Tiếu Khinh Trần, mỗi đêm hạ tuyến ngủ say đều nằm mơ thấy cảnh tượng nào đó không hài hòa, hắn mới biết thời điểm nam nhân lý trí sẽ lý trí, nhưng ở tình huống không lý trí tuyệt đối có điều kiện xúc tác.
Điều kiện xúc tác của Giang Phong Nguyệt tất nhiên là Tiếu Khinh Trần không thể nghi ngờ.
Từ khi cùng Tiếu Khinh Trần nói thương yêu cộng thêm sau lần tiếp xúc “thân mật” lần đầu trong trò chơi sau, Giang Phong Nguyệt hoàn hoàn toàn toàn “sa đọa” rồi.
Ngay bản thân hắn cũng cảm thấy mất thể diện —— hắn đối hình ảnh chụp mỹ nhân đều sẽ cứng lên, đây không phải là ma chướng thì là cái gì?
Mà ý kiến Giang Phong Nguyệt đề xuất Tiếu Khinh Trần có cái nhìn như thế nào đâu?
Tiếu Khinh Trần tuyệt không muốn lừa dối chính mình, y biết địa chỉ Giang Phong Nguyệt, mỗi lần tâm ngứa khó nhịn đều hận không thể bay qua, nhưng mà lần nào cũng đột nhiên rút lui. Không phải không thích Giang Phong Nguyệt, cũng không phải không thích có sự tiếp xúc thân mật với hắn, mà là… Y không cách nào giải thích rõ ràng, từ internet phát triển ra hiện thực, giống như một tầng lụa mỏng, làm y không được tự nhiên.
Hồi lâu không nhận được câu trả lời Tiếu Khinh Trần, chờ Tiếu Khinh Trần mở miệng muốn đáp ứng, lại phát hiện Giang Phong Nguyệt đã zzZ rồi…
Chú thích:
[1] Chỉ cao khí ngang [趾高气昂]: miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý
[2] Nhất tiếu khuynh nhân thành, Tái tiếu khuynh nhân quốc [一笑傾人城, 再笑傾人國] (Hiếu Vũ Lí phu nhân truyện 孝武李夫人傳) Cười lần thứ nhất khiến nghiêng thành của người, Cười lần thứ hai khiến nghiêng nước của người.
Tiểu sử: đọc thêm tại đây
[3] Dục cự hoàn nghênh: Tuy trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn phục tùng, không dám phản kháng