“Mặc kệ thị phi đúng sai… Tuân theo quy tắc…
Hàng nghìn năm sau… Ai còn nhớ rõ ai…
…
Nhất thế phồn hoa… Tan thành mây khói…”
“Sai rồi.” Tiếu Khinh Trần vừa thượng tuyến chợt nghe thấy người nào đó ngâm nga bài ca không thành giai điệu, nghe xong vài câu thật sự nhịn không được đánh gãy hắn ngừng lại.
Giang Phong Nguyệt đang nghiên cứu quả “trứng đà điểu”, miệng vô ý thức ngâm ra, so với việc Tiếu Khinh Trần sửa đúng hắn, hắn càng cao hứng khi thấy Tiếu Khinh Trần thượng tuyến.
“Mỹ nhân, hôm nay ngươi lên sớm nửa tiếng.” Giang Phong Nguyệt ném trứng sủng vật vào trong túi, như một tân phụ chờ trượng phu trở về, cười vô cùng ngọt ngào.
Tiếu Khinh Trần bị nụ cười hắn làm túa ra mồ hôi lạnh, nhịn không được tát qua một phát, “Đi thôi.”
Mặc dù tát một cái, Giang Phong Nguyệt không có nửa điểm oán niệm, tựa hồ như một tiểu tức phụ theo sau Tiếu Khinh Trần, không nhắc nhớ y y có tọa ky.
“Mỹ nhân, ngươi cũng thích nghe Văn Cảnh ( không phải Trùng) hát?” Giang Phong Nguyệt tìm được đề tài mới.
“Không thích.” Tiếu Khinh Trần đạm mạc trả lời.
“Sao không thích? Hắn ta chính là ca sĩ trẻ được hoan nghênh nhất trong vòng hai năm gần đây, giọng ca của hắn được vô số chuyên gia nhận định là âm thanh của tự nhiên, nghe nói toàn cầu đều đam mê bài hát của hắn.” Giang Phong Nguyệt có chút kích động khi nhắc tới vị ca sĩ này, bởi hắn cũng là một trong những người hâm mộ người đó.
“Ngươi thích?” Tiếu Khinh Trần hỏi lại.
“Ừ, rất thích.” Giang Phong Nguyệt thừa nhận, “Hắn hát nghe rất thoải mái.” Là loại khiến toàn thân người ta thả lỏng, trước đây, lúc tay hắn còn chưa có bị thương, vẽ tranh hồi lâu, khi nghỉ ngơi chợt nghe được giọng ca của Văn Cảnh, rất dễ giảm bớt mệt nhọc.
Tiếu Khinh Trần không nói tiếp, một lát sau Giang Phog Nguyệt lại nói: “Mỹ nhân, ngũ âm ta không được đầy đủ, ngươi đừng cười trộm ta trong lòng.”
Tiếu Khinh Trần nghe vậy nhíu mày, nếu không nghe ra ngũ âm hắn không được đầy đủ như bình thường, y mới lười nói chuyện.
“Ngươi ấp trứng sao rồi?” Tiếu Khinh Trần không tiếp tục thảo luận với hắn vấn đề hát hay không hát, thời gian làm việc toàn là ca hát sáng tác lời nhạc, trò chơi là nơi giúp y thả lỏng giết thời gian, y không muốn tiếp tục đàm luận ca khúc.
Giang Phong Nguyệt đã mãn cấp 20, tất nhiên, cái khối hắn từng cho là “trứng đà điểu” cũng có thể ấp rồi.
“Phải khoảng 26-30 cấp mới có thể ấp, hơn nữa còn phải đặt ở địa phương ấm áp nhưng thoáng khí, phía dưới trải bông hoặc rơm rả, cần giữ ấm.” Nói đến trứng sủng vật này, Giang Phong Nguyệt thực rốt rắm, trong lúc ấp trứng còn phải chú ý thoáng khí rồi lật tới lật lui, hắn mỗi ngày phải làm nhiệm vụ, làm gì có thời giờ đi chăm sóc cái trứng này được?
“Đơn giản như vậy?” Tiếu Khinh Trần hỏi.
“Đơn giản sao?” Giang Phong Nguyệt thực mờ mịt nhìn y.
Tiếu Khinh Trần không nói gì nhìn hắn một cái, theo hiểu biết của y, trứng sủng vật trong Giang Hồ đều nghiêm khắc áp dụng đủ loại các quá trình ấp trứng trong hiện thực, chỉ cần thời gian, đặt ở địa phương ấm áp thoáng khí không phải rất đơn giản sao? Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
… Đó là do Giang Phong Nguyệt bỏ qua không nói tới việc cách hai giờ lật qua lật lại một lần.
Cuối cùng, trứng sủng vật này được Tiếu Khinh Trần gửi tới tiêu cục, thỉnh người áp tải hộ tống tới nhà y trong Phong Châu thành, quản gia thông minh trí năng cao sẽ xử lý tốt hết thảy. Được rồi, cũng miễn cho Giang Phong Nguyệt cứ chỉ lo “ấp trứng” đại đà điểu.
Sau khi lên cấp 20, Giang Phong Nguyệt nhận được một bộ y phục do hệ thống đưa tặng, thêm một bao vũ khí mới —— ngân châm.
Có điều, trừ bỏ y phục phòng ngự cao hệ thống tặng cho, vẻ ngoài không có gì đáng nói, so với Tiếu Khinh Trần nhạc công một thân bạch y cứ như đậu hủ cùng bạch ngọc, khác biệt như ngày khác đêm, khỏi bàn tới công kích.
Hai người từ Phong Đô thành đến Long Khê thôn mất khoảng năm ngày, đương nhiên, đi mất thời gian như vậy là do trên đường xuất hiện hai ba việc —— giết người.
Từ 11 cấp đến 30 cấp cơ hồ đều bị Giang Phong Nguyệt tàn phá một phen, tân nhân thì không nói, bọn họ không có hậu phương, giận mà không dám lên tiếng, bị giết tranh thủ đi đường vòng; mà người có hậu phương cứ luôn quăng ra câu nói, ngươi sẽ biết tay ta.
Lại nói, dược sư cấp 20 có thể xử lý kiếm khách thích khách hơn hắn 10 cấp, ngoạn gia cấp 30 còn mặt mũi gì mà nói báo thù? Tài nghệ không bằng người thì đòi trách ai?
Nói tóm lại, hạng mục kéo giá trị cừu hận Tiếu Khinh Trần hạn định cho hắn vẫn cón kéo dài, hiện tại mục tiêu của hắn là 30 cấp, chờ hắn cấp bậc cao, sẽ khuếch trương tới mục tiêu cấp 40, 50.
Tiếu Khinh Trần không hỏi hắn vì sao lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Giang Phong Nguyệt cũng không định chủ động nói nguyên nhân cho y biết, việc bây giờ hắn muốn làm chỉ là thăng cấp kiếm tiền.
…
Đại thúc đại thẩm ở Long Khê thôn còn nhớ rõ Giang Phong Nguyệt, thôn trang nhỏ này vẫn như trước khi hắn rời khi, yên tĩnh tốt lành, thôn dân sinh hoạt vẫn vô ưu vô lo tự cấp tự túc, không cần sợ người tới quấy rối.
Từ thôn khẩu tới nhà Long Bá, trên đường Giang Phong Nguyệt bị hơn mười người ngăn cản, trong đó có Phương đại tẩu và Phương đại ca, hơn nữa làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Phương Nhị Ngưu thành thân, tức phụ là một tiểu mỹ nhân rất dịu dàng, cười rộ lên rất ngượng ngùng.
Mấy điều này hắn không để ý nhiều, Tiếu Khinh Trần ngược lại rất bất ngờ khi thấy Giang Phong Nguyệt được nhiều NPC quan tâm như vậy.
Giang Phong Nguyệt dẫn Tiếu Khinh Trần tới nhà Long Bá, bắt gặp Long Bá đang một mình cố gắng phơi nắng thảo dược, động tác chậm chạp hơn lúc trước, nhưng nhìn đống thảo dược chất đầy trong dược tràng mà xem, lão nhân vẫn như cũ cố chấp nghiêm túc như vậy.
“Sư phụ, ta đến rồi” Giang Phong Nguyệt nhanh chân đến bên cạnh Long Bá, tiếp nhận việc trong tay lão.
Nếu ngoại nhân giúp lão làm việc này, Long Bá nhất định không chút do dự đẩy hắn ra, nhưng thanh âm này… Không phải là đồ đệ không có chút thành tựu nào của lão hay sao?
Long Bá đem việc giao cho hắn làm, mâu quang lợi hại đảo qua người Tiếu Khinh Trần, nhìn y như một kẻ trộm từ bên ngoài tới, cái loại cảnh giác này thật khiến người khó chịu.
Bất quá Tiếu Khinh Trần là ai? Y trong trò chơi dạng NPC gì đều đã gặp qua, Long Bá trước mắt này bất quá đối y cảnh giác nghiêm một chút mà thôi, không thể nói là có làm chuyện gì.
“Y là ai vậy?” Tầm mắt Long Bá như trước dừng trên người Tiếu Khinh Trần nhưng đặt câu hỏi với Giang Phong Nguyệt. Lão sống ở Long Khê thôn đã nhiều năm, trong thôn có ai lão đều nhất thanh nhị sở, tuyệt đối không có người trước mắt này.
(nhất thanh nhị sở: một rõ hai ràng)
“Sư phụ, y là … bằng hữu ta.” Giang Phong Nguyệt dừng lại một chút mới nói ra hai chữ “bằng hữu”, không nhìn đến biểu tình Tiếu Khinh Trần mà nói Long Bá: “Sư phụ, ta có thể thăng lên cấp 20 nhanh như vậy là do y giúp ta.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc giúp hắn nửa ngày tự động xem nhẹ.
“Giang hồ hiểm ác, ngươi như thế nào lại kết giao với kiểu người này?” Long Bá lời này là nhìn mặt Tiếu Khinh Trần nói.
Tiếu Khinh Trần nguy hiểm híp híp mắt, xem ra tên sư phụ của Quân Lâm Thiên Hạ không phải đối y đơn giản cảnh giác như vậy, mà là không quen nhìn y a?
“Ngạch, sư phụ, y có vấn đề gì sao?” Giang Phong Nguyệt nghi hoặc hỏi, lại nhìn sang Tiếu Khinh Trần, y phục 100%, khuôn mặt… 120%.
Từ từ, lúc trước sư phụ hắn cũng do nhìn thấy khuôn mặt của hắn mà sinh ra nghi ngờ với năng lực hắn. Cho nên nói…
Mặc kệ như thế nào, Long Bá không nói đuổi Tiếu Khinh Trần ra khỏi nhà gì đó, cho dù lão muốn đuổi cũng phải hỏi đồ đệ là hắn một chút có chịu hay không.
Giang Phong Nguyệt lại đạt thêm được một đống kinh nghiệm, tiến lên cấp 21. Đống kinh nghiệm này làm Tiếu Khinh Trần có chút ghen tị. Nhớ khi xưa, bọn họ là nhóm người thăng cấp đầu tiên trong trò chơi, bị lừa gạt đến đản đau.
“Ngươi đã hơn cấp 20, còn có một cao thủ theo giúp đỡ, ngươi nên đi Mê Thất Sơn Cốc tìm về Châm Cứu Kinh thôi.” Long Bá giao nhiệm vụ kế tiếp, “Nhớ lấy, trước mặt trời lặn phải rời khỏi sơn cốc, với thực lực bây giờ của ngươi mà ở lại sơn cốc chính là đi tìm chết.”
“Vâng, sư phụ, ta nhớ kỹ.” Giang Phong Nguyệt nhìn kinh nghiệm nhiệm vụ thưởng cho, nở nụ cười.
Tiếu Khinh Trần tất nhiên cùng hắn đi Mê Thất Sơn Cốc, giai đoạn sau của nhiệm vụ chủ tuyến có một nhiệm vụ cần phải tới Mê Thất Sơn Cốc tìm đồ vật, đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất y tới Mê Thất Sơn Cốc, có điều thật bất hạnh… lạc đường mất.
Nếu không phải y có cái nhìn xa, khi tiến vào Mê Thất Sơn Cốc bắt đầu chụp hình lại, phỏng chừng bị nhốt trong sơn cốc rồi. Y còn nhớ, khi trước Hoàng Thái Tử và Hoàng Triều bang chủ Cửu Triều Phong Hoa làm nhiệm vụ này đều lạc đường, trừ lần đó ra, các ngoạn gia cấp cao khác cơ hồ gặp phải tình huống giống nhau, càng ít người lạc đường bởi nhiệm vụ Mê Thất Sơn Cốc.
Long Bá đưa địa chỉ Châm Cứu Kinh cho Giang Phong Nguyệt, Giang Phong Nguyệt liền cầm bản đồ tiến nhập vào bên trong.
“Mỹ nhân, không cần lo lắng, sư phụ nói chỗ này không xa với chỗ bình thường ta hay hái thuốc, sẽ không lạc đường.”
Giang Phong Nguyệt thuần túy dẫn Tiếu Khinh Trần tiến vào Mê Thất Sơn Cốc như chỗ không người.
Đại khái tựa như lời hắn nói, Tiếu Khinh Trần đi theo hắn không đi chút đường vòng nào, liền tìm được địa điểm Long Bá chỉ định—— một gian trúc ốc.
Trong sơn cốc còn có một gian trúc ốc?
Tuy niên đại thoạt nhìn cực kỳ lâu đời, nhưng quả thật là trúc ốc không thể nghi ngờ, hơn nữa sau khi hai người bước vào, nhìn thấy bài trí bên trong càng kinh ngạc: trong phòng có bàn có ghế dựa, trên bàn có ấm trà và chén trà, còn có một cái giường, tuy bốn phía đã đầy khắp mạng nhện, nhưng nơi này quả thật có dấu vết người sinh hoạt qua.
Tiếu Khinh Trần thấy trong góc có một giá sách bị sâu ăn không ra hình dáng, đó là một giá sách được làm bằng trúc mộc thơ sơ, đại khái có hơn hai mươi quyển sách, cón có thêm một cái hòm được chạm khắc hình chim đầy tro bụi.
“Này.” Tiếu Khinh Trần hô Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt xoay người, cái hòm được Tiếu Khinh Trần ném bay tới trước mặt, lúc này luống cuống tay chân chụp lại.
“Mỹ nhân, ta không gọi ‘Này’.” Giang Phong Nguyệt bất đắc dĩ nhắc nhở y tên hắn, rồi mở hòm ra.
Tiếu Khinh Trần đối với việc xưng hô với Giang Phong Nguyệt không chút để ý nào, vả lại, gọi hắn là “này” đã cho hắn mặt mũi rồi.
Trong hòm có một quyển sách, chính là Châm Cứu Kinh Long Bá đã nói, âm thanh hệ thống nhắc nhở hoàn thành, cùng lúc một âm nhắc nhở khác vang lên ——
[Hệ thống]: Chúc mừng ngài đạt được Hắc Mộc hạp.
Tên gọi: Hắc Mộc hạp (vật phẩm nhiệm vụ, đã buộc định)
Thuyết minh nhiệm vụ: tập hợp tám Hắc Mộc hạp, có thể mở ra được cánh cửa bảo tàng trong Mê Thất Sơn Cốc.
Tiếu Khinh Trần và Giang Phong Nguyệt cùng đội ngũ, Giang Phong Nguyệt nhìn thấy, y cũng nhìn thấy.
Hai người liếc nhau.
“Mỹ nhân, cái này gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu[1] đi?” Giang Phong Nguyệt lộ ra nụ cười tà ác.
“Thu hồi nụ cười của ngươi lại cho ta.” Nhìn thấy nụ cười âm hiểm của hắn, Tiếu Khinh Trần có xúc động một tát đánh bay.
“Mỹ nhân, trên tay chúng ta đã có hai cái Hắc Mộc hạp, còn thiếu sáu cái…” Giang Phong Nguyệt ngược lại thật thu lại nụ cười, “Bên Hoàng Triều có một cái, mỹ nhân, chúng ta đánh ngất xỉu bọn họ rồi cướp đi?”
Kỳ thật bản tính người này căn bản là đại từ ác liệt phải không?
“Chú ý, là ngươi, không phải chúng ta.” Tiếu Khinh Trần nhắc nhở.
“Chúng ta còn phải phân biệt lẫn nhau à?” Giang Phong Nguyệt thuận miệng trả lời.
Tiếu Khinh Trần mặt nhất thời trầm xuống, y chưa kịp động thủ chợt nghe thanh âm kinh hỉ truyền đến cách đó không xa: “Nhanh một chút, chúng ta tìm được…” Đang nói chợt nhìn thấy hai người trong phòng rồi im bặt trong cổ họng.
Chú thích:
[1] Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu [踏破铁鞋无觅处, 得来全不费工夫]: Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công hoặc tìm một cái gì đó rất phí sức nhưng lại không thấy nhưng đến khi nào đó vô tình lại tìm ra.