Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 40

Mặt Mộ Dung Bất Lưu Hạ nhất thời đen thui.

Hắn gặp qua Tiểu Bạch Lang Cam Sắc không chỉ một lần, ngoại trừ lần trước cùng Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đi tìm phiền toái với Quân Lâm Thiên Hạ, gặp y chính diện một lần, sau đó tại dã ngoại đánh một trận thì không gặp nhau nữa.

Hiện tại ở tân thủ trấn đến Hắc Phong trại thì gặp mặt, là oan gia ngõ hẹp đây sao?

“Đêm nay có rảnh không?” Đi theo Mộ Dung Bất Lưu Hạ còn có Âm Thư.

Âm Thư vẫn duy trì phẩm chất trầm tĩnh tốt đẹp, nói khó nghe chính là y là một hũ nút. Mộ Dung Bất Lưu Hạ rất hiểu biết Âm Thư, luôn nghe y nói không vượt quá hai mươi câu, hôm nay thấy y mở miệng thật ngoài ý muốn.

Không đúng, vấn đề ở đây không phải Âm Thư mở miệng, mà là lời y nói với Quân Lâm Thiên Hạ… Đêm nay có…rảnh không?

Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc liếc nhau, thấy được dị sắc trong mắt nhau.

“Không biết.” Giang Phong Nguyệt đáp, nếu mỹ nhân thượng tuyến, hắn nhất định không rảnh; nếu mỹ nhân không lên, mà hắn không muốn đi xoát kinh nghiệm, có lẽ rảnh.

Âm Thư gật gật đầu, không nói gì nữa.

“Âm Thư, ngươi cư nhiên nói chuyện!!!” Còn có một ngoạn gia trung niên đi theo Âm Thư và Mộ Dung Bất Lưu Hạ, chức nghiệm kiếm khách. Âm Thư vừa lên tiếng làm hắn ta khiếp sợ vô cùng.

Âm Thư không mặn không nhạt nhìn hắn ta một cái.

Người nọ hắc hắc mỉm cười, chọt chọt mặt y, nói: “Đừng cứ như vậy, suốt ngày mặt nghiêm không nói gì ai mà thích được, thúc thúc luôn chờ ngày uống rượu mừng của ngươi nha!”

Nếu lúc hắn ta nói không nhìn Giang Phong Nguyệt, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tuyệt đối sẽ không hiểu lầm, mấu chốt là hắn ta không chỉ có nhìn, mà còn quan sát không chút che dấu.

“Tiểu huynh đệ gọi là gì?” Thúc thúc Âm Thư tới trước mặt Giang Phong Nguyệt, hữu hảo vươn tay, “ID ta là Sở Đại Ca, ngươi có thể gọi ta Sở Đại Ca, có điều có thể như Âm Thư gọi ta thúc thúc cũng được.”

Giang Phong Nguyệt nhìn nhìn tay hắn ta, lại nhìn Âm Thư, vươn tay ra bắt tay Sở Đại Ca, đáp: “Quân Lâm Thiên Hạ.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Ta không quen y.”

Ta không quen Âm Thư, cho nên, không cần phải gọi ngươi là thúc thúc.

Giang Phong Nguyệt tỏ rõ ý tứ, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc thở phào một hơi, may mắn, Quân Lâm Thiên Hạ cùng Âm Thư không có JQ, nếu không bọn họ nhất định sẽ tìm Tiếu Khinh Trầm cáo trạng.

Sở Đại Ca ngược lại bộ dáng hoàn toàn nghe không hiểu, “Các ngươi chắc cũng đang làm nhiệm vụ sơn tặc đi, muốn hợp tác hay không? Nhiều người lực lượng mạnh, làm nhiệm vụ càng mau.”

Dự Chiến Thiên Hạ cùng Hoàng Triều tổ đội làm nhiệm vụ…

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đã đánh lộn với Mộ Dung Bất Lưu Hạ được không?

Nhiệm vụ phó bản Hắc Phong trại là nhiệm vụ cấp 19, hạn chế nhân số tổ đội là 6 người, có cao thủ theo thì ba người là có thể qua. Cho nên, Giang Phong Nguyệt và bọn Sở Đại Ca lúc đi vào vẫn là hai đội tách biệt như cũ.

Về phần BOSS… cướp thôi.

Xoát tân phó bản nhiệm vụ đều có hạn định, đó cũng là để ngoạn gia khác có thể trong phó bản kiếm kinh nghiệm, đương nhiên, loại cấp bậc cao như Âm Thư, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối ở trong phó bản cấp 19 này muốn kiếm kinh nghiệm cũng không có.

Hai tổ đội Giang Phong Nguyệt đồng thời tiến vào phó bản, lúc này nếu không kết thành liên minh tạm thời, BOSS chết vào tay ai thì người đó mới được tính là nhiệm vụ hoàn thành.

Hắc Phong trại trừ bỏ trại chủ còn có trên 100 tên tiểu sơn tặc, tiểu sơn tặc đều là cấp 19, ở tình huống bình thường phải quét dọn hết đám tiểu quái mới có thể gặp BOSS, nhưng mà Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối đã đánh chủ ý lên ngọc bội trên người trại chủ, hiện tại có thêm người đoạt BOSS, bọn họ càng thêm ra sức.

“Huynh đệ, chút nữa ngươi đi theo lộ tuyến ta đã nói, trên đường có khả năng gặp phải một hai tên sơn tặc, lấy cấp bậc của ngươi chém vài phát là giải quyết được rồi. Mặt khác, BOSS là cấp 25, nếu ngươi đánh thức hắn cũng không sao, dùng sức sử dụng thuật Hồi Huyết cho bản thân, chúng ta giải quyết xong đám tiểu quái sẽ tới giúp ngươi.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối an bài chu đáo.

Sơn tặc hơn mười cấp không tạo thành uy hiếp với bọn họ được, nhưng hiện tại có thêm hai người, kinh nghiệm Quân Lâm Thiên Hạ nhất định sẽ bị giảm bớt, ngoài ra, ngàn vạn lần không thể để cho Âm Thư và Mộ Dung Bất Lưu Hạ giết chết BOSS trước, nếu không bọn họ phải chờ thêm một tiếng.

Giang Phong Nguyệt gật gật đầu, chuẩn bị tốt hồng dược, chuẩn bị thừa dịp loạn chiến chạy đi.

Bất quá…

“Tiểu Quân, ngươi nói ngươi là tân thủ, ta cũng là tân thủ, nhưng sao ta lại kém hơn ngươi nhiều như vậy?” Sở Đại Ca không biết từ lúc nào đứng sau lưng Giang Phong Nguyệt.

Không riêng gì Giang Phong Nguyệt bị người xuất hiện sau lưng làm hoảng sợ, ngay cả Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đều kinh hãi, người này khi nào đến gần Quân Lâm Thiên Hạ vậy?

“Tiểu tử lông mọc chưa xong cũng dám xông vào Hắc Phong trại, chán sống rồi sao?” Tiểu sơn tặc phi thường chuyên nghiệp chạy ra, ngón tay chỉ mấy người họ, bàn tay lớn vung lên, một đám sơn tặc bao vây bọn họ.

“Huynh đệ, chúng ta yểm hộ, ngươi vứt hắn chạy đi.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nói xong rút kiếm ra mở đường cho Giang Phong Nguyệt.

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc theo sát, đánh phó bản cấp thấp không cần nói nhảm nhiều, đánh mới là đạo lý cứng rắn.

Thanh kinh nghiệm Giang Phong Nguyệt bắt đầu tăng, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc cùng Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối chỉ được chia một ít kinh nghiệm, đương nhiên, bọn họ không thiếu chút kinh nghiệm đó. Nhưng một điểm kinh nghiệm nhỏ đó rất cần thiết với Giang Phong Nguyệt.

“Tiểu Quân, từ từ, chờ ta một chút a…” Sở Đại Ca có chút chật vật chạy theo Giang Phong Nguyệt. Hắn thăng cấp tương đối bình thường, mới được cấp 15, tựa hồ không quen cách đánh đánh giết giết kiều này, chạy trốn không có nửa điểm trôi chảy nào.

Đừng trông mong Giang Phong Nguyệt sẽ hảo tâm chạy kéo theo hắn ta, hắn đang nhớ thương ngọc bội trên người Đại trại chủ, hắn đang thiếu tiền…

“Chậm, chậm một chút a!” Sở Đại Ca ba phút trước trêu ghẹo đuổi theo Giang Phong Nguyệt, nhưng ba phút đồng hồ sau hắn ta không hứng thú nữa. Tuy bảo trong trò chơi chạy không mệt mỏi, nhưng một bên chạy một bên bị sơn tặc truy đuổi đã có thể khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn ta.

Giang Phong Nguyệt mắt điếc tai ngơ, lướt qua đám sơn tặc, hắn đã phát hiện được cái trại nhỏ.

Bốn tên sơn tặc đột nhiên xông ra, bọn họ là thủ vệ sơn trại, cấp bậc cao hơn đám tiểu sơn tặc hai cấp.

“Nạp mạng đi!” Sơn tặc 1 hét lớn một tiếng, quắc mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Giang Phong Nguyệt, ngay sau đó cầm theo thanh Phương Thiên kích [1] thật lớn đâm về phía hắn.

Giang Phong Nguyệt khóe miệng co rút, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối không có nói với hắn trước trại còn có vài tên canh cổng!

Trong lòng nghĩ vậy, hắn không ngẩn người nữa, một cái né tránh tránh được công kích tên canh cửa, thừa cơ vứt độc dược ra, có thể trong một thời gian nhất định làm cho nội lực phòng ngự vật lý và kiên nhận của địch nhân giảm xuống.

(kiên nhận: dạng như sức chống đỡ, tiếng anh là durable)

Một sơn tặc khác vọt lên, hắn phóng ra mấy cây ngân châm. Võ công hắn là kỹ năng bình thường nhưng công kích gia tăng. Vận khí hắn không tồi, tốc độ di chuyển của sơn tặc 2 giảm xuống…

Sở Đại Ca bị vứt bỏ trên đường chạy tới, phát hiện có bốn tên sơn tặc cấp cao cuốn lấy Quân Lâm Thiên Hạ, hắn ta không phúc hậu nở nụ cười.

“Tiểu Quân, ngươi chậm rãi mà đánh a.” Sở Đại Ca hai tay khoanh lại, không nhanh không chậm nói.

Giang Phong Nguyệt mới cấp 18, trong Giang Hồ có thể đánh quái vượt cấp nhưng rất khó khăn. Hiện tại có bốn tên sơn tặc 21 cấp bao vây Giang Phong Nguyệt, nếu một mình một người Giang Phong Nguyệt nắm chắc giải quyết được, nhưng một lần bốn người, máu của hắn tiêu hao rất nhanh.

Dư quang khóe mắt liếc tới tên nhàn nhã đứng kia, trong mắt Giang Phong Nguyệt hiện lên một tia bỡn cợt.

Hắn xoay người tránh đi tên sơn tặc cầm búa, hô lên: “Tên đó nói muốn cướp ngọc bội của trại chủ các ngươi, ta tới báo tin!”

Bốn sơn tặc đồng thời dừng lại công kích, nụ cười người đứng xem bên cạnh cùng lúc cứng đờ.

“Hắn sắp ra tay!” Giang Phong Nguyệt hợp thời bổ sung thêm một cậu.

“Ta, ta không…” Sở Đại Ca theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng trong tay hắn cầm kiếm, như vậy, thoạt nhìn giống không có uy hiếp gì sao?

Nhóm canh cửa nổi giận, cư nhiên dám đánh chủ ý lên người trại chủ bọn họ, tội không thể tha!

Sở Đại Ca mặt mũi trắng bệch, ba tên canh cửa công kích về phía hắn, tên còn lại… ngăn trở Giang Phong Nguyệt.

Đối phó một tên tuyệt đối đơn giản hơn đối phó bốn tên, Giang Phong Nguyệt đem toàn bộ sở học sử dụng, khi thanh máu tên canh cửa kia chỉ còn lại một chút, hắn trực tiếp cầm kiếm đâm tới.

“Cứu mạng a…” Sở Đại Ca dày đặc hối hận, hắn không nên đứng xem cuộc vui một bên, sớm biết vậy đi vào sơn trại cho xong, đứng xem kịch làm chi a!

Bất đắc dĩ, bây giờ hối hận cũng không kịp rồi.

Giang Phong Nguyệt lúc tiến vào sơn trại quay đầu lại nhìn, cấp hắn ta một nụ cười mị hoặc.

Ở chung với Tiếu Khinh Trần nhiều ngày như vậy, nếu ngay cả điểm bổn sự ấy học không được, về sau sao có thể đủ khả năng bồi mỹ nhân?

Trong sơn trại không có sơn tặc, Giang Phong Nguyệt từ tiền viện đi tới hậu đường. Dựa theo chiến lược tấn công trong đầu, hắn chuẩn xác tới phòng trại chủ.

Sơn trại không như khách ***, mỗi phòng có cửa linh tinh… Trừ bỏ gian phòng có đại môn bên ngoài, địa phương khác hoặc có hình dáng cửa hoặc chỉ treo bố mành, không cần lo lắng khi mở cửa sẽ có âm thành cọt kẹt.

Trại chủ đang ngủ, tiếng ngáy to đến nỗi có thể đánh bay nóc nhà.

Giang Phong Nguyệt vén rèm lên, liền thấy một con gấu chó to sóng yên biển lặng nằm trên mặt đất —— thân thể cường tráng, làn da cực đen, râu tóc cực quắn, không khác gì gấu chó.

Giang Phong Nguyệt khóe miệng co rút, cúi đầu nhìn thân thể bản thân, hắn không lùn, có điểm gầy, nhưng khổ người tên này thấy thế nào cũng bằng bốn người mình đi? Tên này ăn cái gì mới được như vậy?

Xem nhẹ dáng người cự hùng, lực chú ý của hắn dừng trên hai khối ngọc bội, kích thước lớn cỡ cái chén, khó trách Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cố ý dặn dò hắn, hẳn là giá trị không ít.

Khinh thủ khinh cước tới gần? Đương nhiên không có khả năng.

Giang Phong Nguyệt lúc còn trọ ở trường có bạn cùng phòng cũng như vậy, đương nhiên, bạn cùng phòng của hắn không mập mạp cho lắm, tiếng ngáy không nhỏ hơn trại chủ bao nhiêu. Cãi lộn không đánh thức cậu ra, ngược lại âm thanh sột soạt sột hoạt khinh thủ khinh cước tới gần mới dễ đánh thức cậu ta.

Giang Phong Nguyệt không thật sự làm ra tiếng động lớn, thanh âm bước đi của hắn là âm thanh bình thường, cũng không có thật sự làm ra rất lớn tiếng vang, tiếng bước chân của hắn là tiếng bình thường, dựa theo tư duy bình thường, nếu như hắn lén lút bước vào, trái lại sẽ làm cho người nghi ngờ.

Nhưng mà, mọi chuyện luôn luôn có sự ngoài ý muốn, như hiện tại ——

Trại chủ đột nhiên tỉnh giấc, ngồi dậy, song mâu thẳng tắp ngoắc ngoắc nhìn Giang Phong Nguyệt, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Chú thích

[1] Phương Thiên kích: