Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 27

[Hệ thống bang phái]: Người trong giang hồ, sao có thể không bị chém vài đao… Nguyên lão Âm Thư của chúng ta bị Quân Lâm Thiên Hạ giết chết tại Phục Long thành, các huynh đệ tỷ muội, hãy thay nguyên lão báo thù đi!

Thành viên bang Hoàng Triều hẳn là đã quen với việc nhận được thông báo bang phái, nhưng vấn đề là, bang chúng bình thường bị giết thì không sao, nhưng một tháng gần đây, hai trong ba lão đại của bang đã bị giết chết.

Quan trọng nhất là do cùng một người giết.

Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đứng ngồi không yên, hắn ngay lập tức ngừng đánh BOSS, xuất bồ câu đưa thư chuyển tới cho Âm Thư.

Cái gì chứ, giết hắn đoạt mất Hồng Loan kiếm thì thôi, bây giờ lại hạ sát Âm Thư, muốn nhịn cũng thể nhịn được nữa, không đem Quân Lâm Thiên Hạ róc da xẻ thịt, hắn không thể nuốt trôi được mối hận này.

BOSS ầm ầm ngã xuống, Cửu Triều Phong Hoa mặt lạnh đi tới bên cạnh Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, rống giận lên: “Ngươi tên chết tiệt đang làm gì, đang đánh BOSS một nửa ngươi lại chạy mất?”

Nguyệt Hạ Tiểu Lâu rụt cổ, ủy khuất nói: “Lão đại, ngươi không thấy sao? Âm Thư bị tên hỗn đản kia giết.”

Cửu Triều Phong Hoa thu lại cơn giận, “Quân Lâm Thiên Hạ?”

“Đúng vậy lão đại, tên hỗn đản này ngày trước đánh lén ta, hai ngày trước giết chết Nam Phong, hôm nay lại xuống tay với Âm Thư… Lão đại, quan hệ giữa tên khốn kia và Tiếu Khinh Trần bên Dự Chiến Thiên Hạ nhất định không tầm thường, tuyệt đối là Dự Chiến Thiên Hạ đang gây khó dễ cho chúng ta, Quân Lâm Thiên Hạ chính là cái đệm lưng.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi.

Hiện tại, tất cả mọi người trên giang hồ đều biết, Tiếu Khinh Trần và Quân Lâm Thiên Hạ quan hệ “đặc thù”, nếu không, với năng lực hơn mười cấp của Quân Lâm Thiên Hạ, làm sao có thể giết được Nam Phong Thụ và Âm Thư?

Cửu Triều Phong Hoa trầm tư một lát, hỏi: “Âm Thư có nói Quân Lâm Thiên Hạ ở đâu không?” Khi dễ trên đầu Hoàng Triều như vậy, sao có thể bỏ qua?

“Hắn chưa trả lời lại.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nhíu mày.

“Đợi hắn về trước đã.” Cửu Triều Phong Hoa nói xong, lấy ra bồ câu đưa thư, bắt đầu loáy hoáy viết.

“Lão đại, lần này tuyệt đối không để tên đó chạy nhởn nhơ được.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu thần tình oán giận, “Tiếu Khinh Trần thì sao chứ, bang chúng ta cũng đâu có sợ gì y.”

“Ngươi đừng làm xằng làm bậy, Tiếu Khinh Trần thực lực sâu không lường được, ngươi nếu không muốn tân tân khổ khổ đi luyện cấp lại, không nên nghĩ tới việc đánh chủ ý lên người y.” Cửu Triều Phong Hoa trêu ghẹo nói.

Nhắc tới việc này, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu liền nổi giận trong lòng, hắn bây giờ muốn thăng một cấp ít nhất cần hai tháng, cho dù rụng kinh nghiệm một nửa cũng cần phải tốn một ngày một đêm đánh quái, đi phó bản một tháng mới kiếm lại được.

Chết tiệt Quân Lâm Thiên Hạ, chết tiệt Tiếu Khinh Trần, một ngày nào đó ta sẽ hoàn lại gấp bội!

Âm Thư bị giết một lần, rớt nửa thanh kinh nghiệm, thanh kinh nghiệm nguyên bản sắp thăng mãn cấp thoáng cái mất đi không ít.

Dù vậy, Giang Phong Nguyệt không thể nhìn từ trên mặt cậu ta có chút nào đau lòng hay luyến tiếc. Không chỉ như thế, cậu ta sau khi chết cũng không trở về thành, mà lại chọn hồi sinh tại chỗ.

Nhưng mà cậu ta không tiếp tục động thủ với Giang Phong Nguyệt nữa.

Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần ngồi ăn điểm tâm uống trà, Âm Thư ngồi ở bàn khác gọi vài thứ, Mạc Tiểu Tam một người trong góc vẽ vòng tròn tự kỉ, hoàn toàn không hiểu bây giờ là tình huống gì.

Trò chơi về đêm, trừ bỏ thanh lâu, tiểu quan lâu và sòng bạc, cơ hồ không còn hoạt động giải trí nào khác.

Về phần thanh lâu và tiểu quan lâu, đúng vậy, chính là thanh lâu và tiểu quan lâu thời cổ đại, có ca cơ vũ cơ phục vụ khách nhân. Bất quá, khách nhân có thể ha ha ăn đậu hủ gì đó, bất kì hành động vượt quá giới hạn đều bị hệ thống cấm đoán, nếu vượt qua, xin lỗi, ngồi xổm đại lao đi!

Nhưng sòng bạc không có nhiều hạn chế như vậy, chỉ cần ngươi có tiền, ngươi có thể đi đặc cược, thắng thua phải nhìn vận khí. Nếu thắng lấy tiền, thua chỉ có thể tự nhận bản thân số xui, nếu gây sự phá rối, xin lỗi, vẫn là ngồi xổm đại lao.

Dĩ nhiên, mặc kệ thanh lâu hay tiểu quan lâu hay sòng bạc, loại nghèo kiết xác như Giang Phong Nguyệt không có tư cách bước vào. Hắn tuy có mấy lượng vàng, nhưng nếu không muốn thua sạch đến nỗi phải cởi quần, nên tránh xa là tốt hơn.

Tiếu Khinh Trần giàu có nhưng hoàn toàn không có thói quen đánh bạc, y căn bản là khinh thường lãng phí thời gian trong sòng bạc.

Mấy ngày gần đây, Tiếu Khinh Trần thượng tuyến cũng không làm gì, việc làm duy nhất là nhìn Giang Phong Nguyệt vẽ tranh.

Hôm nay có quần chúng vây xem Âm Thư, Giang Phong Nguyệt do dự có nên tiếp tục công tác hay chờ thêm chút nữa, Âm Thư hiện giờ tuy không có động tĩnh gì, nhưng không chắc một lát nữa cậu ta có bất chợt đánh lén hay không.

“Không cần để ý đến hắn, vẽ đi.” Tiếu Khinh Trần uống một ly trà, nói với Giang Phong Nguyệt.

Giang Phong Nguyệt bần thần nhìn y một cái, sau đó, lấy giấy và bút mực từ trong túi trữ vật ra.

Ngoạn gia trụ trong khách *** buổi tối không nhiều, có lẽ phòng trong khách *** đã chật ních hết, nhưng một năm sau, trừ bỏ tân thủ, các lão ngoạn gia cũng rất ít trụ lại khách ***.

Giang Phong Nguyệt bắt đầu vẽ trong khung cảnh yên tĩnh, kỳ thật bút lông trong trò chơi tuy nhuyễn nhuyễn mềm mại, nhưng dùng để vẽ Q đồ đơn giản rất dễ dàng, trừ bỏ lúc vẽ sắc thì cần phải cẩn trọng một chút.

Âm Thư du hý đã một năm, lần đầu tiên nhìn thấy có người vẽ tranh trong trò chơi.

Cây bút lông lớn bằng chiếc đũa kia trong tay Giang Phong Nguyệt như có sinh mệnh, động tác của hắn như nước chảy mây bay, lưu loát sinh động, hạ bút vẽ, đường nét đều đặn, phác thảo các đường cong nho nhỏ không chút sơ suất nào.

—— Giang Phong Nguyệt từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu vẽ tranh, vẽ mười mấy năm, nếu ngay cả bổn sự ấy còn không làm được thì hắn nên đập đầu tự sát cho xong.

Vẽ nét xong sau đó vẽ màu, bất quá Giang Phong Nguyệt lần này không vội vã vẽ màu cho nhân vật, mà hỏi Tiếu Khinh Trần: “Mỹ nhân, ngươi muốn thử một chút không?”

“Ta?” Tiếu Khinh Trần sửng sốt một chút, “Ta không biết làm.”

“Không sao, chỉ cần vẽ màu sơ sơ là được rồi, nào.” Giang Phong Nguyệt không khỏi phân trần, lấy cây bút lông đã chấm thuốc màu đặt vào tay Tiếu Khinh Trần.

“…” Tiếu Khinh Trần lần đầu tiên bị không trâu bắt chó đi cày luống cuống một hồi, Q đồ của Giang Phong Nguyệt vẽ y, y đã sưu tầm được hai mươi mấy bức, có vài bức là do Giang Phong Nguyệt vẽ xong rồi “đoạt” đi, trong tay cầm bức vẽ nét mực còn chưa khô, bây giờ để y vẽ màu…

“Mỹ nhân, làm đi, làm hỏng cũng không sao.” Giang Phong Nguyệt thúc giục.

Tiếu Khinh Trần nghe vậy trừng mắt nhìn hắn một cái, y còn chưa bắt đầu vẽ màu đã trù ẻo y làm hỏng… Lại nói, y khi nào có quan hệ thân mật với người này như vậy?

Tiếu Khinh Trần cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề thân mật hay không thân mật.

Bút lông trong tay Giang Phong Nguyệt phi thường dịu ngoan, nhưng khi bản thân chân chính cầm bút lên, Tiếu Khinh Trần mới cảm khái: nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Đương nhiên, bộ dạng Giang Phong Nguyệt không tồi, chỉ với vài bức Q đồ cũng không thể nhìn ra trình độ hội họa của hắn đến tột cùng như thế nào, bất quá có thể sử dụng bút lông vẽ tranh, lại còn lưu loát tự nhiên, Tiếu Khinh Trần cảm khái như vậy cũng không kì lạ. Ít ra, trong đám thân thích nhà xem hắn thành gối thuê hoa nhìn được nhưng không dùng được bởi vì khuôn mặt của hắn.

Tiếu Khinh Trần thất thần vài phút, sau đó bắt đầu hành động bôi tô loạn xạ.

Chất lượng giấy không kém, cho nên khi Tiếu Khinh Trầm nhúng thuốc màu hơi nhiều cũng không làm hỏng.

Dưới “chỉ đạo” của Giang Phong Nguyệt, nửa giờ sau rốt cục Tiếu Khinh Trần đã quét xong, thật sự chỉ có thể gọi là quét xong, màu sắc trên bức vẽ không có trình tự nào, thoạt nhìn là do tiểu hài tử vẽ xấu lên.

Tiếu Khinh Trần mặt đen, muốn xé bức vẽ đi, nhưng Giang Phong Nguyệt đúng lúc cản y lại.

“Đừng…” Giang Phong Nguyệt lấy bức vẽ đi, không chú ý đến mỹ nhân đen mặt lại, trong chớp mắt bỏ vào túi trữ vật, “Lần đầu tiên thì như vậy, lần sau luyện tập thêm vài lần là ổn thôi.”

Lần sau?

Tiếu Khinh Trần híp mắt lại nhìn hắn, muốn từ mặt hắn nhìn ra ý đồ gì đó. Nhưng Giang Phong Nguyệt vẫn bộ dáng ngơ ngác cười tủm tỉm, ánh mắt… hồn nhiên nhìn y.

Tiếu Khinh Trần đỡ trán, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác vô lực cổ quái.

Bản thân Giang Phong Nguyệt đang suy nghĩ gì?

Hắn không suy nghĩ gì sâu xa lắm, chỉ sờ sờ túi trữ vật một chút —— bức vẽ này là do hắn cùng mỹ nhân hoàn thành.

Hắn trong lòng trộm khoa tay múa chân, giơ lên chữ V.

“Có thể cho ta vẽ thử được không?” Trong lúc Giang Phong Nguyệt đang trộm đắc ý, Âm Thư đã tới gần hắn, ngón tay chỉ giấy bút trên bàn.

Tiếu Khinh Trần tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, Giang Phong Nguyệt ngược lại thật ngạc nhiên. Nếu hắn nhớ không lầm, 45 phút trước, hắn mới giết người này xong đi, chẳng lẽ nhân vật nổi danh lừng lẫy này không nghĩ tới việc báo thù?

Ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, cảnh giác vẫn cảnh giác, Giang Phong Nguyệt đưa một cây bút lông và một tờ giấy Tuyên Thành cho cậu ta.

Âm Thư không quay về ngồi chỗ cũ mà ngồi cùng một bàn với Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần, chấm chấm mực tàu, liếc sang Giang Phong Nguyệt một cái, ánh mắt lướt qua mặt Tiếu Khinh Trần, hạ bút.

Mới đầu khống chế lực đạo không tốt, cho nên mực rớt xuống thành một điểm đen. Âm Thư hơi nhăn mày lại, xuống tay nhẹ hơn, đường cong tinh tế giống như con giun bắt đầu chuyển động uốn éo.

“Ngươi trong hiện thực đã từng vẽ qua?” Giang Phong Nguyệt thấy rất khá a, hỏi.

Âm Thư gật gật đầu, “Bút máy.”

“Đã dùng qua bản điện tử chưa?” Giang Phong Nguyệt lại hỏi.

“Dùng qua.” Âm Thư vuốt cằm, nghĩ nghĩ bổ sung thêm: “Chỉ có thể vẽ đơn giản.”

“Đơn giản thế nào?”

“Tĩnh vật.”

“Nói cách khác, ngươi không tưởng tượng được?” Giang Phong Nguyệt như lão sư đang dạy bảo học sinh, tìm ra vấn đề học sinh vướng mắc rồi sửa chữa cho đúng.

“Ừ.”

Sau đó?

Không có sau đó, Giang Phong Nguyệt chỉ nhân tiện hỏi hai câu, Âm Thư hiển nhiên cũng không định nói tiếp.

Giang Phong Nguyệt tổng cộng vẽ được hai bức, một bức do Tiếu Khinh Trần tô màu được Giang Phong Nguyệt bỏ vào túi trữ vật, bức còn lại … Tiếu Khinh Trần hăm dọa: “Nếu ngươi còn bảo ta vẽ màu ta sẽ cho ngươi biết tay”

Cho nên, Giang Phong Nguyệt đành phải yên lặng tự mình động thủ. Bên kia, Âm Thư vẫn đang tiếp tục phấn đầu.

Mười phút sau.

“Ba ——” Cái bàn ở chỗ Giang Phong Nguyệt vỡ vụn thành mộc phiến, hắn bị Tiếu Khinh Trần “ném” ra ngoài.

Âm Thư nhíu mày nhìn bức vẽ đã rách tươm một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Tiếu Khinh Trần cách đó khoảng một thước.

Tiếu Khinh Trần cười lạnh nhìn thẳng cậu.

“Ngươi có ý gì?” Âm Thư ánh mắt tàn khốc.

“Ta không cho phép ngươi vẽ ta, ý này, ngươi hiểu được sao?” Tiếu Khinh Trần kiêu ngạo nói.

Bức vẽ phác thảo đường cong như con giun kia của Âm Thư, giống như khuôn phác thảo ban đầu của bức mà Giang Phong Nguyệt đã bỏ vào túi trữ vật, Q nhân vật … Tiếu Khinh Trần.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

“”Ta không cho phép ngươi vẽ ta, ý này, ngươi hiểu được sao?””

Phiên dịch: “Ta chỉ cho phép Tiểu Phong Tử vẽ ta, hiểu không?”

Tổng kết: … 【Ai đến tổng kết? 】