“Hiện tại, ta nên tính sổ với ngươi.”
Thanh âm vừa rơi xuống, tập thể thành viên Dự Chiến Thiên Hạ lạnh từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu: xong rồi, Phó bang sắp nổi bão!
Giang Phong Nguyệt giật mình, nhận ra mỹ nhân rất không thích mình, có chút buồn rầu, nghĩ đến lúc nãy mình áp y, tim hắn như bị bóp nghẹn.
“Thực xin lỗi, ta…”
“Quân Lâm Thiên Hạ, trả lại Hồng Loan kiếm cho ta!” Giang Phong Nguyệt chưa nói hết câu đã bị một thanh âm bén nhọn đánh gãy.
Nhảy xuống từ lỗ thủng trên nóc nhà, bước thẳng đến trước mặt Giang Phong Nguyệt chính là Hoàng Triều đệ nhất kiếm khách Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.
Ngoạn gia Hoàng Triều không nhiều, nhưng thanh danh khá lớn, cấp bậc thấp nhất đặt ra ngoài cũng là một tiểu thần, nói chi đến Đại thần đệ nhất kiếm khách này.
Khoan đã, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu vừa nói gì?
Quân Lâm Thiên Hạ???
Tức thời, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đã đến trước mặt Giang Phong Nguyệt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, như sợ trong nháy mắt hắn liền biến mất vô tung.
Cảm tạ diễn đàn ban tặng, Giang Phong Nguyệt nhanh chóng đem mặt mũi Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đối chứng xong, không khỏi trừu rút khóe miệng.
Hồng Loan kiếm… Chẳng phải là thanh kiếm của cái tên bị hắn hiểu lầm thành cường đạo rồi bị hắn đoạt mất? Thanh kiếm độc nhất vô nhị trong trò chơi …
Giang Phong Nguyệt lặng lẽ nhìn túi trữ vật của mình một hồi, kiểm tra xem kiếm có còn hay không, may mắn, kiếm vẫn còn.
Thanh kiếm vẫn luôn được hắn cất giữ, hắn cũng không nghĩ đến việc đem làm của riêng, chỉ là luôn cân nhắc phải đem trả lại như thế nào. Do không thêm bạn hữu, bưu kiện người lạ đặt ở chế độ từ chối, cho nên hắn dùng bồ câu đưa thư cho Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu lúc chạng vạng nhận được thư tín của hắn, giận đến nỗi mặt mày tái mét. Vì Giang Phong Nguyệt chủ động gửi thư tín cho hắn ta, hắn ta có thể thấy được tư liệu trò chơi, đồng thời nhớ kỹ khuôn mặt của hắn.
Chết tiệt, quả nhiên là tên thái điểu lúc trước ở phụ cận mê thất sơn cốc bị mình cười nhạo!
Vì thế, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu kết luận, tên thái điểu Quân Lâm Thiên Hạ lòng mang thù, đánh lén mình rồi cướp mất kiếm.
Lại nghĩ bản thân là cao thủ một phương, trong trò chơi chưa từng có ai có thể giết mình, tên Quân Lâm Thiên Hạ này không những giết chết mình, làm hại mình rơi xuống 2 cấp còn giật mất kiếm. Việc này sao có thể nuốt trôi được!
Hắn ta muốn cho người này biết, đắc tội với Hoàng Triều chẳng khác nào đem mình đẩy xuống vực.
Ngươi không phải độc chết Dược Vương sao? Ngươi không phải làm thịt Bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ sao? Ngươi không phải ẩn ID không muốn cho người khác biết ngươi là ai sao? Ta đây liền cố tình giũ sạch ngươi ra, xem xem ngươi chết như thế nào!
Giờ phút này Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đã bị ý nghĩ trả thù làm cho điên rồi, hắn ta ước gì đem Giang Phong Nguyệt ra bầm thây vạn đoạn, lăng trì xử tử.
Quả nhiên, sau khi tiết lộ danh tính của Giang Phong Nguyệt, tất cả các ngoạn gia không còn bình tĩnh, nhất là Dược Vương cốc, bọn họ có nhiệm vụ bắt lại tên đệ tử khi sư diệt tổ về xử trí, nhiệm vụ này tuyệt đối dễ hơn nhiều so với nhiệm vụ giết hái hoa tặc.
Nhóm dược sư tâm động, những người bất bình vì hái hoa tặc bị giết cũng bị dời tầm mắt.
Giang Phong Nguyệt thấy Nguyệt Hạ Tiểu Lâu trong mắt nham hiểm hung ác cười lạnh, lùi về sau vài bước. Người kính ta một thước, ta nhường người một trượng… Mặc dù trước đây là hắn làm sai, nhưng hắn còn chưa kịp giải thích, loại thủ đoạn trả thù này, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu quả thật quá phận rồi.
“Hắn là Quân Lâm Thiên Hạ, người đã giết Thái tử gia?” Yên Chi Triều Tuyết dùng cánh tay chọt chọt Mặc Thanh Ca, nghi hoặc hỏi.
Mặc Thanh Ca không nói gì, gã nhìn từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, nửa điểm cũng không thấy ngoạn gia này có chỗ nào lợi hại, quần áo trên người xem ra là quần áo của ngoạn gia cấp thấp đi?
“Bất quá chúng ta không cần động thủ, tiểu tử này phạm vào cấm kỵ hồ ly, hồ ly tuyệt đối sẽ cho hắn một cái giáo huấn “khắc cốt ghi tâm”. Hoa Khai Trà Mỹ bu tới, cười hắc hắc nói.
“Ừ.” Yên Chi Triều Tuyết gật gật đầu, “Rơi vào tay hồ ly còn thảm hơn rơi vào tay Thái tử gia.”
Ngoạn gia Dự Chiến Thiên Hạ đối Giang Phong Nguyệt tỏ vẻ dày đặc đồng tình.
“Quân Lâm Thiên Hạ, trả kiếm lại cho ta!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nhanh chóng ra tay trước, hắn ta muốn trước khi Giang Phong Nguyệt bị đuổi giết, phải lấy lại bảo bối của mình.
Ngoài dự đoán, hắn ta chưa kịp đụng tới góc áo Giang Phong Nguyệt đã bị người bên cạnh công kích.
Người đột nhiên ra tay chính là thành viên Dự Chiến Thiên Hạ —— Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cũng là kiếm khách, cấp bậc anh ta tuy thấp hơn Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nhưng ngăn cản một chốc thì không thành vấn đề.
Anh ta vừa đỡ một chiêu, vừa hướng Giang Phong Nguyệt hô: “Huynh đệ, chạy mau.”
Giang Phong Nguyệt phản ứng chậm nửa nhịp mới hiểu ra Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối là đang nói với hắn. Trớ trêu thay… Hắn đang đứng ở trong góc, nóc nhà trên đầu thì có một lỗ thủng lớn, nhưng vách tường thì không có a. Chỗ cửa sổ đều bị người thủ sẵn, hắn lại không có Mặc Tường Thuật … (đi xuyên tường)
“Bắt lấy Quân Lâm Thiên Hạ, phục mệnh sư tổ!” Nhóm dược sư vất vả mãi mới biết được tăm tích Quân Lâm Thiên Hạ, làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Mấy cây châm của Giang Phong Nguyệt chỉ có thể châm mấy con Thảo Xà hay thỏ hoang trong mê thất sơn cốc, châm người sao, coi như xong!
Hắn nghĩ lần này chết chắc rồi, bỗng một sợi tơ bạc như linh xà bò lên thắt lưng hắn, quấn quấn quanh người hắn vài vòng, sau đó, bị trói cứng ngắc.
Tiếu Khinh Trần lộ ra nụ cười ý tứ không rõ, thi triển khinh công, cả người tựa như bạch hạc nhảy lên —— phía sau còn mang theo một cái đuôi to.
Tiếu Khinh Trần… đem Quân Lâm Thiên Hạ bắt đi rồi?
…
Tiếu Khinh Trần bay lên nóc nhà, rút ngắn sợi tơ bạc lại, đem Giang Phong Nguyệt khóa lại bằng tơ lụa trên người, bởi thế, hành động càng thêm tự nhiên.
Khinh công của y tuyệt đỉnh, nhảy lên rơi xuống mỗi lần cách nhau hơn mười thước, liên tiếp năm lần không dừng lại. Nhóm dược sư phía sau không có khả năng đành trơ mắt nhìn Giang Phong Nguyệt chạy đi như vậy, đuổi theo, nhưng chưa đến ba phút đồng hồ thì đã không thấy bóng dáng Tiếu Khinh Trần đâu.
Giang Phong Nguyệt cả người không được tự nhiên, ngũ quan trong trò chơi tương đối mẫn cảm, đặc biệt là khứu giác. Hắn có thể ngửi được hương hàn mai thanh liệt trên người Tiếu Khinh Trần, thoáng hít vào một ít, thân thể ẩn ẩn cứng đờ.
Đương nhiên, việc không được tự nhiên nhất là bị trói như cương thi, không thể động đậy mà bị người xách đi.
Tuy rằng mỹ nhân bên cạnh rất đẹp…
“Liếc cái nữa ta sẽ móc mắt ngươi.” Tiếu Khinh Trần lạnh lùng ném ra một câu.
Giang Phong Nguyệt bỗng dưng thấy đau ở mắt, nếu hai tay của hắn còn tự do, tuyệt đối sẽ xấu hổ sờ sờ chóp mũi. Nhưng hiện tại hai tay và thân thể hắn bị trói cùng một chỗ, suy nghĩ này vô pháp thực hiện được.
“Thật muốn bị móc mắt?” Tiếu Khinh Trần không nhìn cũng biết Giang Phong Nguyệt đang nhìn y chăm chú.
“Mỹ nhân, ta không nhìn ngươi, ngươi có thể đem ta đặt xuống đất đi?” Giang Phong Nguyệt chớp chớp mắt.
“Tại sao?” Tiếu Khinh Trần từ nóc nhà này lại nhảy qua một nóc nhà khác.
Đầu Giang Phong Nguyệt nặng thêm vài phần, vẻ mặt đau khổ nói: “Di chứng trụy nhai lần trước —— sợ độ cao.”
Chỉ là sợ độ cao nhất thời thôi nhưng hắn thật tình không chịu nổi a! Nếu người này không phải là Tiếu Khinh Trần, hắn thà làm ngọc vỡ, một cước đá bay cái tên đang xách hắn đi.
Tiếu Khinh Trần bỗng nhiên ngừng lại, nhẹ buông tay, Giang Phong Nguyệt vốn đứng không vững, hiện tại lại không có Tiếu Khinh Trần giữ lại, cả người ngã xuống.
Nóc nhà nghiêng nghiêng, hai tay hắn không được tự do, lăn vài vòng sau mới có thể ổn định thân thể. Không, chuẩn xác mà nói, là do tác dụng sợi tơ bạc của Tiếu Khinh Trần kéo lại, Tiếu Khinh Trần cũng không phải muốn hắn ngã chết, cho nên kéo sợi tơ bạc lại, không để Giang Phong Nguyệt tiếp tục “lăn”.
Giang Phong Nguyệt không còn lăn nữa nhưng trong mắt chỉ toàn thấy sao với trăng.
Tiếu Khinh Trần từ trước đến giờ không phải là người biết nhân từ nương tay, điểm này, không ai rõ hơn ngoạn gia Dự Chiến Thiên Hạ.
Y ngồi xổm trước mặt Giang Phong Nguyệt, cúi đầu nhìn gương mặt càn rỡ của hắn, vươn tay nâng cầm hắn lên.
Ngón tay lạnh giá bỗng chạm vào cằm, Giang Phong Nguyệt ánh mắt thanh minh: “Mỹ nhân, có chuyện gì sao?”
Tiếu Khinh Trần không nói, nắm cằm hắn nhìn trái rồi lại xem phải.
“Ngươi có điều chỉnh tướng mạo không?” Tiếu Khinh Trần hỏi.
“Ân? Không có.” Giang Phong Nguyệt sững người, trả lời.
“Bộ dạng không tồi, là một mỹ nhân.” Tiếu Khinh Trần lại nói.
“… Ta thích dạng người như ngươi.” Giang Phong Nguyệt thành thật nói.
Vẻ mặt Tiếu Khinh Trần rét lạnh, Giang Phong Nguyệt lập tức giải thích: “Không phải, ý ta không phải vậy.”
“Vậy là ý gì?” Tiếu Khinh Trần hơi nhướng mày, chiếc cằm cong được vô số nữ nhân hâm mộ lộ ra trước mặt Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt xoay xoay, mái ngói thật khó chịu, xương hông có chút đau.
“Ta không phải đùa giỡn ngươi.” Giang Phong Nguyệt xin lỗi nói.
“Nga? Vậy đó là gì?” Nhớ đến tình huống trong dục trì, Tiếu Khinh Trần nhịn không được hừ lạnh. Cho dù y nhất thời không cảnh giác bị hắn đè xuống, nhưng câu nói của hắn lúc xé rách áo… Y nghĩ muốn đem Giang Phong Nguyệt ném vào trong dục trì uống nước lần nữa.
Tiếu Khinh Trần là người muốn làm liền làm, vì thế, Giang Phong Nguyệt còn chưa kịp điều chỉnh góc độ thoải mái, lại bị Tiếu Khinh Trần xách lên.
“Mỹ…” Chữ “nhân” chưa nói ra, một hơi gió bay vào trong miệng hắn.
—— Tiếu Khinh Trần mang theo Giang Phong Nguyệt nhảy xuống nóc nhà cao sáu bảy thước, Giang Phong Nguyệt mặt mày trắng bệch.
“Mỹ nhân ta sai rồi…” Mắt thấy Tiếu Khinh Trần lại sắp đem hắn nhảy xuống từ chỗ cao, Giang Phong Nguyệt như nuốt phải một con chuột, cầu xin tha thứ.
“Biết sai có thể sửa, thiện lớn lao yên. [1]” Tiếu Khinh Trần híp mắt gật gật đầu, ngay lúc Giang Phong Nguyệt vừa thở phào một hơi, y lại tà ác nói: “Bất quá, ta đối với sai phạm của ngươi rất mất hứng, lần này, coi như cho ngươi một bài học để nhớ thật lâu.”
“Tha mạng a…” Du hý một tháng, tối nay chính là thời khắc Giang Phong Nguyệt thống khổ nhất.
Bộ mặt thật cửa tình nhân trong mộng hắn, là một ác ma!
…
Thời điểm Giang Phong Nguyệt còn lại nửa cái mạng, Tiếu Khinh Trần nói: “Nói cho ngươi biết chân lý trong trò chơi —— tình nguyện đi bồi Diêm Vương uống trà, cũng không nên đắc tội Tiếu Khinh Trần.”
Nhìn gương mặt Tiếu Khinh Trần gần ngay trước mắt, đầu Giang Phong Nguyệt lần nữa nóng lên, hắn nói: “Mỹ nhân, ta không chọc giận ngươi, ngươi thu ta đi…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Phong Tử nhị sao? Thần kinh sao?
Tuyệt đối không để hình tượng hiện tại của hắn lừa, phải nhớ kỹ, hắn là bạo quân a bạo quân!!!
………………………………………………
Chú thích
[1] Biết sai có thể sửa, thiện lớn lao yên [ 知错能改,善莫大焉]: phạm sai lầm mà có thể sửa, chưa hẳn là chuyện tốt. Đây ý chỉ một người sau khi phạm sai lầm, biết cách sửa lại sai lầm đó, chính là chuyện tốt nhất.