Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 9

Rõ ràng vẻ hung hăng của Chương Nhã
Tĩnh và Triệu Bân đã làm đám người này tức anh ách, nghe Cao Ca nói lấy
được chứng cứ thì đương nhiên là cực kỳ vui vẻ. Dù biết áp dụng bằng
chứng ghi âm rất ít, nhưng có thể giam thêm một lúc thì giam, có thể hỏi thêm một lúc thì hỏi.

Vừa nãy Triệu Bân chính là đang chơi xấu còn gì.

Cuộc đời hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, con của người khác có thể còn
phải trải qua giai đoạn cha mẹ làm giàu, chịu ít khổ, nhưng hắn thì
không. Không tính đến việc bố hắn giàu sớm, mẹ hắn cũng xuất thân không
tệ, hơn nữa quan trọng nhất là, bố hắn là con một —— khi đó còn chưa phổ cập kế hoạch hoá gia đình, bà nội hắn muốn sinh mà không sinh được, chỉ có một đứa cháu trai, có thể tưởng tượng được hắn được cưng nựng bao
nhiêu.

Trong hoàn cảnh đó, từ trước đến nay tính hắn vẫn hung hăng, có điều một là bố hắn không ưa nổi vẻ hung hãn của hắn, hai là dần dần trưởng
thành, hắn cũng học được cách giả vờ, nên những năm qua những thứ hắn
thể hiện ra ngoài vẫn như một người bình thường mà thôi, chứ suy cho
cùng, nếu thật sự như vậy thì đã không xảy ra chuyện kia rồi.

Hắn vốn chuẩn bị kỹ để mạt sát đám cảnh sát này một trận, tính ra thì
mấy ngày qua hắn cũng không khó chịu lắm, tuy người ta không ngược đãi
hắn, cho hắn cơm ăn cho hắn nước uống cũng không ngăn đi vệ sinh, trừ
việc không được tự do hành động thỉnh thoảng bị hỏi thì không còn chuyện gì khác, nhưng với hắn, đó đã là phạm tội lớn.

Tối hôm qua hắn về nhà đã hơn một giờ, căn bản chưa ngủ được mấy phút
thì cảnh sát đã đến đây càng không thể ngủ nổi, gộp lại có đến ba bốn
mươi tiếng không ngủ, có bao giờ hắn phải chịu nỗi khổ này?

Chỉ là không thể nào ngờ nổi, mọi chuyện lại đảo lộn.

Hắn thấy gã tên Trương Kiến định đóng cửa, lập tức nhảy dựng lên, giận
dữ hét, “Dựa vào cái gì, không phải nói muốn thả người à? Các người nói

chuyện như đánh rắm ấy.”

“Này này, mấy người thả tôi ra. Tôi ra ngoài ra ngoài, mở cửa đi.”

“Tôi nói cho mấy người biết, bố tôi là Triệu Thiên Vũ, là doanh nghiệp
đóng thuế chính của thành phố Tần, không có ai ở thành phố Tần là không
biết tôi, mấy người dám bắt giam tôi hả, các người ăn gan hùm mật gấu cả rồi, thả tôi ra ngay.”

Hắn hét ầm lên, Trương Kiến chịu một buổi trưa bực bội bèn đóng cửa lại, tiện thể lầm bầm một câu, “Bố mày là Lý Cương đấy cơ à*.”

(* “Bố anh là Lý Cương” (你爸还李刚): Một câu nói châm biếm “con ông cháu
cha” trên mạng xã hội Trung Quốc, dựa trên câu chuyện có thật, Lý Khải
Minh đâm phải 2 nữ sinh trước siêu thị Đại học Hà Bắc, làm 1 nữ sinh mất mạng và 1 người thương nặng, còn hách dịch nói: “Có bản lĩnh mấy người
kiện đi, bố tôi là Lý Cương.” Sau đó Lý Khải Minh bị xử 6 năm tù giam.)

Ngoài cửa, Chương Nhã Tĩnh trơ mắt nhìn con trai có thể ra ngoài lại
quay vào, cũng là dáng vẻ không hiểu gì, túm lấy Mạnh Lỗi không chịu
buông, “Anh có ý gì đấy, đã sắp thả rồi sao còn không thể? Anh có biết
người vừa gọi điện thoại cho anh là ai không? Anh có muốn đội mũ cảnh
sát nữa không?”

Có lẽ người phụ nữ này giàu có trong thời gian dài, câu nào nói ra cũng
có cảm giác vênh váo tự đắc, cả vú lấp miệng em, Mạnh Lỗi nghe xong thì
cau mày. Nhưng ông đã gặp đủ loại người, thực ra người như thế càng dễ
đối phó, ông quay lại nói, “Vậy bà thấy ai thả được thì tìm người đó,
còn tôi không thả.”

Nói xong, ông ta không thèm để ý đến Chương Nhã Tĩnh, vung tay lên, “Bắt đầu làm việc đi.”

Cả đám trai gái bên cạnh đều tức đến cùng cực, đang bị đè nén, có chuyện tốt này, chắc chắn không nén nữa. Lập tức gân cổ lên rống theo, “Bắt
tay vào làm đi!” Trái lại dọa Chương Nhã Tĩnh sợ nhảy dựng lên một cái.

Họ bắt đầu bận túi bụi ngay, Chương Nhã Tĩnh tức cũng không chen mồm vào được, hơn nữa vừa nãy bà ta đã nhanh mắt nhìn thấy Tống Gia Cường đã
ngồi yên ổn trong xe rồi còn bị mời xuống. Chương Nhã Tĩnh trơ mắt nhìn
cả con trai lẫn cháu trai của mình đều bị bắt giam lại, sao có thể chịu
thua, lúc này lại gọi điện thoại cậy quan hệ, tuy dễ nhờ cậy nhưng lại
không thấy Mạnh Lỗi đâu, điện thoại tắt máy, hỏi đám nhân viên có thấy
đội trưởng Mạnh Lỗi đi đâu không, hỏi một hai người đều hỏi một không
biết ba*, bà tìm người nói đỡ mà đến bóng dáng người ta cũng không thấy
thì nói cái rắm ấy.


(*Hỏi một không biết ba (一问三不知): ý chỉ hỏi gì cũng không biết, “không biết ba” tức là không biết nguyên nhân, diễn biến và kết quả. Còn có
nghĩa khác là giả vờ không biết, bo bo giữ mình.)

Vốn Chương Nhã Tĩnh muốn bắt chuyện chút với đám cảnh sát này, nhưng
người sau lại càng lắc đầu mạnh hơn người trước, “Chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi.” Nói xong liền biến mất như một làn khói.

Hơn nửa đêm, cũng không thể bắt người ta không ngủ chờ Mạnh Lỗi được,
chỉ đành phải thôi. Kết quả không lâu sau, Lưu Mân đến đưa cho bà ta hai tờ trát đòi hầu toà, nói rõ cho bà ta, Triệu Bân và Tống Gia Cường bị
triệu tập giam giữ.

Bà ta vốn dương dương tự đắc mà đến đây, nhưng lúc này cũng chỉ đành mặt mũi xám xịt phiền não ngồi xuống ghế, gọi cho Triệu Thiên Vũ bố ruột
Triệu Bân, “Không được thả ra, lại có bằng chứng gì không biết, người
vẫn đang bị giam.”

Cao Ca nhanh chóng đem đoạn ghi âm đến, nhưng hiển nhiên, đoạn ghi âm
làm chứng này không hợp lệ, tuy trong đó Cao Ca nói rõ thân phận của
mình và Trương Manh, hơn nữa cũng nói rõ chuyện xảy ra tối hôm đó, nhưng vấn đề là, Trương Manh bị cô ép mới nói ra chân tướng. Trừ phi Trương
Manh có thể thừa nhận chuyện này là thật, nếu không chứng cứ này căn bản không hề chân thực, Triệu Bân có thể dễ dàng tấn công vào bằng chứng
này —— Trương Manh bị đe doạ nên mới bất đắc dĩ nói dối.

Mà quan trọng nhất là, bây giờ xem ra, rõ ràng Trương Manh sẽ không giúp Cao Ca.

Mạnh Lỗi nghe đoạn ghi âm từ đầu đến cuối một lần, cuối cùng nói với
Trương Kiến đứng cạnh mình nãy giờ, “Không thể trình chứng cứ này ra,
vậy dùng làm ám thị đi. Dụ hắn vào tròng, tám phần mười là giờ hắn đang ù ù cạc cạc không biết có vấn đề ở đâu đấy.”

Chính xác là như vậy, lúc này Triệu Bận bị giam một mình trong phòng
thẩm vấn, theo lý thì phải buồn ngủ đến cùng cực, sự thật cũng thế,
nhưng hắn không ngủ được, tuy đau đầu nhưng lại vô cùng hưng phấn, cả
đầu đang nghĩ, chứng cứ gì, có vấn đề ở chỗ nào, sao họ có thể có chứng
cứ?

Lưu Mân cũng không ngốc, lúc báo cáo với Mạnh Lỗi đều nói nhỏ, Triệu Bân không nghe được tí nào. Giờ chỉ có một mình hắn, lập tức dấy lên nỗi
nghi ngờ. Tuy sáng sớm luật sư vào đã nói với hắn đừng nói gì cả, nhưng
chuyện như thế thì sao nhịn được?

Không phải Triệu Bân không biết cưỡng hiếp là phạm pháp, thực ra lúc đầu hắn cũng không định vậy, còn không phải là do con nhỏ Cao Ca kia quá
không nể nang sao. Lần đầu tiên hắn thấy Cao Ca đã bị hút hồn, không thể không nói, con bé đấy là người xinh đẹp nhất hắn từng gặp trong hai
mươi năm cuộc đời, lúc đó hắn đã khoe khoang khoác lác thề phải tóm được cô nàng với đám anh em, “Đó nhất định sẽ là người phụ nữ của tao.”


Kết quả thì sao, Cao Ca lạnh nhạt với hắn. Dù hắn là con trai Triệu
Thiên Vũ, dù hắn tặng nhiều quà như thế, người ta vẫn không chịu nhận,
câu đầu tiên là tôi có bạn trai rồi. Nhưng ai so được với hắn chứ.

Hắn thua keo này bày keo khác, cũng càng bị từ chối thì càng tức giận,
mãi đến mấy ngày trước tụ tập với đám anh em, chúng thấy bên cạnh hắn
không phải Cao Ca thì cười nói, “Sao đến một con nhóc mày cũng không tóm được, mày làm thế mất mặt bọn tao quá.” Từ nhỏ hắn chưa bị ai coi
thường bao giờ, lúc này sao mà chịu nổi, chờ đến lúc về rồi nghĩ cách
chiếm lấy Cao Ca.

Cao Ca không đồng ý, vậy chỉ có một cách, ép thôi.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ đơn giản, phụ nữ ấy mà, chinh phục được cơ thể cũng
chẳng khác nào chinh phục được ý chí, mồm thì nói không muốn, thực ra
trong lòng lúc nào cũng muốn. Hắn thấy Cao Ca chính là không buông tha
được, xuất thân từ bình dân, mặt mũi còn cao hơn trời, sợ người ta nói
cô nàng thấy sang bắt quàng làm họ. Chờ đến khi gạo nấu thành cơm, không còn lựa chọn nào khác, tám phần mười không phải đi theo, mà là sợ mình
bỏ rơi cô ả.

Khi đó hắn tưởng tượng rất đẹp, đến lúc đó mày muốn theo tao, tao còn
không thèm ấy. Vậy nên nửa đường còn kéo Tống Gia Cường theo, nhưng Tống Gia Cường còn ranh hơn khỉ, biết tám phần mười là hắn nhìn trúng Cao Ca nên không dám lên.

Theo ý định của hắn thì, tìm một chỗ mà buổi sáng Cao Ca tỉnh lại trên
giường hắn, tám phần mười là theo ngay. Nhưng Tống Gia Cường lại khôn
khéo hơn, cái gì mà trong xe đeo bao cao su giúp tẩy rửa đều là ý kiến
của hắn ta, nói cũng rất hay, “Đề phòng một chút, làm cô ta muốn kiện
cũng không có cửa. Cô ta tỉnh lại rồi làm ầm lên thì phiền.”

Lúc đó Triệu Bân nghĩ, bớt chút chuyện cũng hay nên bèn làm theo, hôm
qua hắn còn mừng vì nghe lời Tống Gia Cường, hôm nay ngồi đây, hắn nghĩ
mà sợ nhăn nhó, Cao Ca đúng là con mẹ nó không biết cân nhắc, nhưng rốt
cuộc chỗ nào có vấn đề. Tống Gia Cường không dám lộ ra, dượng hắn ta còn phải theo bố hắn kiếm cơm, hắn không dám. Vậy chính là Trương Manh, hắn nheo mắt, cũng chính là cô ta, nhưng cô ta không thấy hiện trường, biết cái gì.

Nhưng hắn không rành pháp luật, trong đêm tối vô tận, một lúc thì cảm
thấy họ không thể nào bắt mình được, lúc sau lại thấy như mình đã cùng
đường. Trong tình trạng lúc thả lỏng lúc căng thẳng, mẹ hắn vẫn chưa tìm cách cho hắn ra được nên đã bắt đầu sợ hãi.

Đến khi Lưu Mân và Trương Kiến vào, cũng đã qua nửa đêm, hai mắt Triệu
Bân đỏ ngầu, câu đầu tiên Lưu Mân nói khi thấy hắn là, “Ối, không ngủ
chút đi à.” Làm Trương Kiến trừng cô một cái, giọng điệu kiểu gì thế.
Lưu Mân xoa xoa mũi, không lên tiếng.


Câu đầu tiên Trương Kiến nói là: “Nói chút đi, sao lại chọn trên xe Bentley?”

Triệu Bân thầm run sợ, hắn không biết xe đã bị mẹ đốt, chỉ cho là Trương Manh nói, sao Trương Manh biết được? Đúng rồi, lúc đó lên xe hắn đã táy máy tay chân rồi. Bấy giờ lòng bàn tay Triệu Bân ướt đẫm, nhưng vẫn
nghe lời luật sư dặn, không hề hé răng.

Trương Kiến cũng kiên nhẫn, thấy hắn không lên tiếng bèn cầm bút ngồi đó từ từ nói: “Tống Gia Cường nói với Trương Manh, nếu cô ta dám hét thì
cũng cưỡng hiếp cô ta luôn, đúng không?”

Lòng hắn dậy sóng, đây là cuộc nói chuyện ở trong phòng, khi đó hắn chắc chắn Cao Ca đã hôn mê, người tỉnh táo chỉ có hắn, Tống Gia Cường và
Trương Manh, hắn có thể đảm bảo Tống Gia Cường không nói nửa câu, vậy
tức là Trương Manh nhận tội thật? Hắn lén mắng một câu đồ hèn, làm hỏng
chuyện lớn của hắn.

Trương Kiến nói như không bận tâm lắm: “Cậu biết đấy, bây giờ kỹ thuật
chứng cứ y học đã rất tiến bộ, máu, tinh dịch, vật bài tiết, bao gồm cả
tế bào da, thậm chí là lông, sợi vải cũng có thể tiến hành giám định.”
Anh gõ gõ tay lên bàn, phát ra tiếng cạch cạch cạch, như là hợp âm hoà
nhịp với nhịp tim Triệu Bân.

Đầu Triệu Bân rối như tơ vò, hắn vội nhớ lại chuyện đêm đó, cũng không
phải hắn sợ trong xe có sót lại tinh dịch của mình, dù sao cũng là xe
hắn, hắn “bắn pháo” trên xe thì người khác cũng không có quyền can
thiệp. Hắn đang nghĩ xem chất dịch của Cao Ca có sót lại không, dù sao
hôm đó hắn cũng chỉ tắm sạch cho Cao Ca, không biết Tống Gia Cường có
kịp rửa sạch xe không.

Đương nhiên sợ thì sợ, dù gì bố hắn cũng là Triệu Thiên Vũ, dù gì luật
sư cũng đã dặn hắn không được nói gì, hắn nhịn nửa ngày, đúng là vẫn
không mở miệng.

Ở bên ngoài, mấy người Mạnh Lỗi và Vương Xuyên thì ở lại mở cuộc họp
trong phòng làm việc, dưới làn khói thuốc quanh quẩn là bản vẽ của
trường đại học, Vương Xuyên chỉ vào một chỗ trong bản đồ cau mày nói,
“Vừa nãy chúng tôi đã sắp xếp xong hết toàn bộ video có trong khoảng
thời gian xảy ra vụ án, phát hiện tuy trong trường có camera ghi hình ở
mật độ cao, nhưng chỉ có camera ở trục đường chính mở hai mươi tư giờ,
nhất là camera chỗ sau núi Cao Ca bị thả xuống không được bật. Chúng tối đã lấy hết video đêm đó của toàn trường, chỉ trùng hợp thiếu mất cái
quan trọng nhất.


Đi ra khỏi phòng ăn số bốn, xe đi thẳng về phía Bắc, sau đó chạy khỏi
tầm nhìn, đến khi xuất hiện lần nữa thì đã là một tiếng rưỡi sau, xe về
từ sau núi, sau đó mất tung tích, mãi đến rạng sáng xe mới xuất hiện ở
ký túc xá giáo viên, Triệu Bân lên tầng một mình, Tống Gia Cường lái xe
ra khỏi trường về nhà họ Triệu. Có rất nhiều điểm đáng ngờ trong đây,
đầu tiên phải xác định địa điểm xảy ra vụ án, giờ xe đã bị huỷ, bây giờ
cũng khó tìm được manh mối, lúc hắn thực hiện hành vi cưỡng hiếp, xe đỗ ở đâu? Vậy có thể sẽ có dấu vết ở đó. Thứ hai là, nếu lúc đó hắn không
đưa Cao Ca về nhà, vậy hắn tắm cho Cao Ca ở đâu?”

Mạnh Lỗi gật đầu ra chỉ thị: “Thế thì đừng kéo dài nữa, mau phân công nhau hành động ngay lập tức.”