Kỳ Hinh lặng lẽ ngồi trên ghế, không hề nói câu nào.
Con ngươi đen láy dường như không hề có chút gợn sóng nào, cô giống một pho tượng búp bê như pha lê, tràn ngập mộng ảo và xinh đẹp.
Từ lúc hội nghị kết thúc đến giờ, cô cảm thấy hơi bối rối, có quá nhiều vấn đề được đưa ra khiến cô nhất thời chưa tiêu hóa hết được.
Cô nhíu mày lại, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa đào nở rộ khiến người ta chỉ muốn hôn lên đó.
Cô suy nghĩ rất nhập tâm, đến1mức Lăng Thiếu Đường đi vào lúc nào cũng chẳng biết.
Lăng Thiếu Đường khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, buồn cười khi nhìn thấy Kỳ Hinh như đang bước vào cõi tiên.
Đang nghĩ cái gì không biết?
Nhập tâm đến vậy!
Sau đó, anh lập tức đưa mắt nhìn sang bó hoa bách hợp đặt trên bàn làm việc của Kỳ Hinh.
Hương hoa dịu nhẹ lượn lờ trong bầu không khí giữa hai người, khiên đôi mắt đầy ý cười của Lăng Thiếu Đường lập tức trở nên lạnh như băng.
Bó hoa bách hợp xinh đẹp8trong mắt anh trở thành một cái gai.
Sau đó, anh không còn kiên nhẫn được nữa, lập tức gõ mạnh tay lên bàn làm việc của Kỳ Hinh.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ vang lên, kéo Kỳ Hinh về với thực tại.
- A…
Rõ ràng là Kỳ Hinh đã bị giật mình!
Khi thấy Lăng Thiếu Đường đang đứng nhìn mình từ trên cao xuống, ánh mắt có chút không vui, Kỳ Hinh bỗng ngồi thẳng người lên, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc: “Anh… sao anh không gõ cửa mà đã vào?”
Rõ ràng việc Lăng Thiếu Đường đột nhiên xuất2hiện đã khiến Kỳ Hinh không vui.
Lăng Thiếu Đường nhếch hai hàng lông mày, hai tay chống lên bàn làm việc, cả người hơi nghiêng về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, hơi thở đàn ông lập tức bủa vây lấy Kỳ Hinh.
- Tôi gõ cửa rồi, chẳng qua là cô tình nhân mê người này của tôi đang đi vào cõi thần tiên, không nghe thấy mà thôi!
Ngay sau đó, anh mím môi lại.
Kỳ Hinh bật giác rụt người lại, tránh khỏi hơi thở của Lăng Thiếu Đường.
- Tôi… tôi không hiểu!
Cô ngẩng đầu, lẩm bẩm.
Đôi mắt trong4veo như làn nước của cô ngước lên nhìn Lăng Thiếu Đường.
Đôi mắt như chim ưng của Lăng Thiếu Đường lộ rõ sự dịu dàng.
- Không hiểu cái gì?
Anh điềm nhiên hỏi.
- Tất cả mọi chuyện hôm nay!
Kỳ Hinh lên tiếng.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Kỳ Hinh cực kỳ chấn động, cô rất muốn được nghe Lăng Thiếu Đường giải thích.
- Hả?
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười xấu xa, khóe môi cong lên một đường cong hấp dẫn.
Anh lập tức vòng qua bàn làm việc, bước vài bước đã tới trước mắt Kỳ Hinh, một tay vòng lấy ôm cô, cùng ngồi trên ghế làm việc.
- A…
Trái tim Kỳ Hinh đập “thịch” một tiếng, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mất tự nhiên.
Lăng Thiếu Đường vùi đầu vào trong mái tóc của Kỳ Hinh, chóp mũi hít hà hương thơm và cảm nhận cảm giác mềm mại nơi cổ của cô.
Hương thơm đã lâu không được ngửi một lần nữa thấm vào trong hơi thở của anh, theo từng nhịp thở len lỏi vào trong lòng anh.
Kỳ Hinh muốn đẩy Lăng Thiếu Đường ra.
Nhưng cô lại bị hai tay Lăng Thiếu Đường kìm chặt, không thể động đậy, chỉ có thể chấp nhận cảm giác Lăng Thiếu Đường mang lại cho bản thân.
- Anh… anh đừng như vậy!
Cô hơi gượng gạo.
Đôi môi nóng bỏng của anh sát lại gần tai cô, đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường trong nháy mắt cũng trở nên thâm trầm.
- Nhớ tôi không?
Giọng nói trầm âm mang theo hơi thở nam tính nóng cháy vang lên bên tai Kỳ Hinh, giọng điệu vừa gợi cảm lại vừa thô cát.
Hô hấp của Kỳ Hinh bắt đầu trở nên dồn dập, cô hơi quay mặt đi, bàn tay nhỏ bé cũng chặn lại trước ngực Lăng Thiếu Đường.
- Không, không nhớ!
- Thật không?
Lăng Thiếu Đường hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen của anh dần nhiễm màu dục vọng.
Kỳ Hinh cực kì căng thẳng.
Trời ơi!
Đừng như vậy chứ!
Đây là phòng làm việc của cô, cô không muốn ở đây cũng tràn ngập hương vị của Lăng Thiếu Đường đâu!
- Thật!
Kỳ Hinh cụp mắt xuống, cắn môi nói.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhạo của Lăng Thiếu Đường.
- Tôi cho rằng khi nói chuyện phải nhìn vào mắt của đối phương mới là biểu hiện của việc biết phép lịch sự!
Sau đó, bàn tay của anh lại bắt đầu tìm tòi, lướt trên da thịt mềm mại của cô khiến cô không thể không nhìn vào hai mắt anh.
Ánh mắt Kỳ Hinh vụt qua tia hoảng loạn, trong lòng cũng cảm thấy rất bồn chồn!
- Đúng là cô bé thích gạt người!
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười, anh cúi đầu, dùng môi bịt kín sự bất lực của Kỳ Hinh.
Dường như đã cách xa nhau cả trăm năm, Lăng Thiếu Đường ra sức hưởng thụ sự ngọt ngào và thơm tho của cô.
Anh cuồng nhiệt hôn lên đôi môi như cánh hoa của Kỳ Hinh, bá đạo cạy mở hai hàm răng của cô ra, buộc cô phải hé miệng nghênh đón anh, để anh có thể xâm lược đôi môi cô sâu hơn nữa.
Răng môi giao hòa, hơi thở hỗn loạn, nụ hôn này dường như kéo dài vĩnh viễn, chẳng bao giờ kết thúc.
Đôi tay anh lại càng ôm chặt lấy cơ thể mềm nhũn của cô.
Sóng triều cuồng nhiệt bỗng chốc chôn vùi Kỳ Hinh.
Khi Lăng Thiếu Đường hôn lên môi, ý thức của cô bắt đầu trở nên xa vời, vô lực tựa người vào ngực Lăng Thiếu Đường, tiếp nhận sự mạnh mẽ của anh…