Giật mình nửa ngày, Tề Bồi Diên rốt cuộc cười nói: “Tôi nghĩ tôi đã biết đáp án của em rồi!’’Nói xong , anh ta liền đứng dậy, đi ra cửa.
“Viện trưởng!’’
Dung Thi Âm nhẹ giọng gọi một tiếng, sau khi thấy anh ta quay đầu lại, bộ mặt áy náy nói: “Thật xin lỗi!’’
Trong mắt Tề Bồi Diên hiện1lên một tia bi thương, sau đó nở nụ cười thản nhiên:
“Âm Âm, em thật đáng yêu! Tôi rất ghen tỵ với anh ta!’’
Nói xong, anh ta liền bước nhanh ra ngoài.
Dun Thi Âm giật mình trong chốc lát...Ghen tỵ với anh ta?
Là ghen tỵ với A Nghị sao?
Cô càng thêm không hiểu? Anh ta ghen tỵ với A Nghị8làm gì? Kỳ quái!
Thôi,bỏ đi, Dung Thi Âm trời sinh tính tình lạc quan, chưa bao giờ để một chuyện phiền lòng nào ảnh hưởng tới tâm tình của mình, rất nhanh liền ném nghi hoặc ra khỏi đầu, cẩm túi xách lên,sôi nổi ra khỏi bệnh viện.
Ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đẹp tuyệt trần của2cô, hai hàng lông mày tinh xảo mềm mại giống như lá liễu,da thịt trắng noãn, cánh môi đỏ hồng,ngọt ngào làm cho người khác không thể không quay đầu nhìn cô mấy lần.
“A Nghị?’’
Cô vừa ra khỏi cửa chính bệnh viện, bỗng nhìn thấy một bóng dáng anh tuấn khôi ngô đứng cách đó không xa thì vui vẻ4nhảy lên.
“A Nghị...’’
Cô hưng phấn dùng sức giơ cánh tay lên vẫy vẫy, A Nghị là cố ý tới bệnh viện đợi mình tan việc sao?
Chỉ thấy anh đứng dưới ánh chiều tà có vẻ cực kỳ đẹp trai,gương mặt tuấn tú như được chạm khắc có chút hờ hững,lại không che giấu được đôi mắt đen sáng ngời,áo Shirt trắng phối hợp với quần Jean, cả người nhàn hạ đưa cánh tay lên vẫy vẫy,đã sớm là hạc giữa bầy gà rồi!
Khi anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Dung Thi Âm,môi mỏng khẽ giương lên, ngay sau đó, bước nhanh về phía cô.
“A Nghị!’’
Dung Thi Âm vui vẻ như tinh linh nhào vào ngực anh, tham lam hít lấy mùi xạ hương nhàn nhạt trên người anh.
Hơi thở của anh thật sạch sẽ,hơn nữa còn làm cô cảm thấy có hương vị ấm áp...
Hai tay Lăng Thiếu Nghị sững sờ giữa không trung, một lát sau,anh mới chậm rãi ôm lấy cô,cảm thụ cảm giác nhuyễn ngọc trong lòng.
Thật ra thì anh cũng không biết hôm nay tại sao mình lại chạy đến nơi này, suốt cả ngày, trong đầu anh đều hiện lên bóng dáng và nụ cười của Dung Thi Âm,hơn nữa lại làm lòng anh loạn lên, rốt cuộc không khống chế được mình, đi tới nơi này chờ cô tan việc.
Mình thật ích kỷ, biết rõ rằng nếu Dung Thi Âm biết hết thân thế và bộ mặt thật của anh, sẽ rất khó tiếp nhận anh,nhưng anh lại không thể giữ khoảng cách với cô,tuy có lúc anh cố gắng xa lánh để trốn tránh, nhưng cô đều nhẹ nhàng mỉm cười mà đến thăm anh,làm cho ngụy trang của anh trong nháy mắt bị đánh tan....
Đúng là điên rồi! Mình muốn điên rồi!
Cho tới bây giờ, anh mới giật mình nhận ra....Anh còn thật sự coi cô là thế thân của Kỳ Hinh sao?
Dung Thi Âm và Kỳ Hinh rõ ràng là hai người khác nhau!
“A Nghị...’’
Từ trong lòng anh, Dung Thi Âm ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười ấm áp lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp: “Em thật sự rất vui vẻ nha!’’
Cô đơn thuần giống như đứa trẻ.
“Gặp chuyện gì vui vẻ vậy?’’
Lăng Thiếu Nghị buông cô ra, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng dắt bàn tay nhỏ bé của cô vừa đi về phía nhà vừa nói.
Dung Thi Âm nghiêng đầu sang,mặt tràn đầy hạnh phúc nói: “Bởi vì anh tới đón em tan việc đấy!’’
Lăng Thiếu Nghị dừng bước, quay đầu nhìn Dung Thi Âm, ánh mắt thật sâu dừng trên người cô,một lúc sau mới thấp giọng hỏi:
“Anh chỉ tới đón em tan việc, em cũng rất vui vẻ sao?’’
Cô cứ dễ dàng thỏa mãn như vậy sao?
Trong tình yêu, phụ nữ không phải đòi hỏi rất nhiều sao?
“Đương nhiên!’’
Dung Thi Âm ôm cánh tay anh, nhẹ nhàng tựa đầu trên người anh, dịu dàng nói:
“Điều này đại biểu cho trong lòng anh có em nha!’’
Nói xong, cô ngượng ngùng cười một tiếng,hai gò má mịn màng của cô đỏ lên.
Nhìn vẻ mặt vô tội và đơn thuần của cô,đẹp giống như hoa lê đầu cành ngày xuân, anh thu hết vào trong lòng.
“Âm Âm...’’
Hai bàn tay to của anh cầm lấy hai bả vai cô, than nhẹ một tiếng,ngũ quan như điêu khác bỗng nhiên thoáng qua một tia đau đớn,anh nhẹ giọng hỏi:
“Em yêu anh sao?’’
Dung Thi Âm đột nhiên ngẩng đầu,khi cô nhìn thấy cặp mắt đen sâu không thấy đáy của Lăng Thiếu Nghị nhìn về phía mình thì trong lòng không khỏi nhộn nhạo, vì thế cô đỏ mặt, gật đầu, nhỏ giọng đáp:
“Yêu!’’
Âm thanh rất nhẹ rất nhỏ, giống như cô gái nhỏ ngượng ngùng, cũng giống như đang cẩn thận sợ đánh thức các động vật nhỏ.
Thân thể cao lớn của Lăng Thiếu Nghị rõ ràng run lên,mặc dù Dung Thi Âm chỉ đáp một chữ , lại giống như một hòn đá ném vào cái hồ lạnh lẽo trong nội tâm anh.
Đã bao lâu không có loại cảm giác này?
Nhiều năm như vậy,anh vẫn sống ở Thanh Vận, mặc dù bên ngoài trò chuyện vui vẻ nhưng nội tâm bên trong lại đau khổ và tịch mịch khác thường,vì trong đáy lòng đều thù hận,anh đã mất đi quyền yêu và quyền được yêu,cũng chưa từng được nếm thử mùi vì khi yêu.
Mặc dù sau đó An Vũ Ân thừa nhận cô yêu anh, nhưng Lăng Thiếu Nghị biết đó không phải là yêu,mà là vì Lăng Phong, là một loại lệ thuộc như con trai mà thôi,An Vũ Ân xem bản thân mình như một sự nương tựa,bởi vì cô ấy yêu con trai hơn tất cả mọi thứ.
Ở trong suy nghĩ của anh, An Vũ Ân là người không chịu nổi tịch mịch,giống như ban đầu cô ấy rất yêu anh trai, nhưng vì bản tính không chịu được tịch mịch nên vẫn xảy ra quan hệ với những người đàn ông khác, mặc dù anh biết sau khi An Vũ Ân có Tiểu Phong không như vậy nữa, vẫn duy trì hình tượng một người mẹ tốt,cô cũng sẽ không cần một số đồ vật này nọ nữa,nhưng cuối cùng không phải cô ấy cũng rời Thanh Vận đi sao?
Nếu thật có khả năng,anh thật sự muốn đem Tiểu Phong về bên cạnh mình,đứa bé kia là toàn bộ hy vọng của anh, chỉ là, anh hiểu rõ,nếu mình cứ mạnh mẽ làm như vậy,Tiểu Phong nhất định sẽ hận anh,bởi vì trong cuộc đời nó người mẹ càng quan trọng hơn.