Em không đánh giá hạnh phúc qua nụ cười;
Cũng không dựa vào chuyển động của mặt trời chói chang ; khi anh quang minh trở về, đó là ban ngày của em
Mà khi anh rời đi một lần nữa, đó là đêm tối của em.
Ở vòng thứ nhất tập trung vào giá thầu, tổ phụ trách hạng mục của tứ đại tài phiệt đều tự đưa ra ý tưởng của mình để thuyết minh cùng trình bày một cách rõ ràng.
Người phụ trách của Lãnh thị, Cung thị và Hoàng Phủ thị đều là đàn ông, chỉ1có người phụ trách hạng mục của Lăng thị là phụ nữ, điều này khiến cho toàn bộ hội trường cùng thành viên ủy ban cảm thấy chấn động.
Nhưng chỉ trong thời gian chớp mắt, Kỳ Hinh khiến cho mọi người phải thay đổi suy nghĩ, rất hiển nhiên, cô là phụ nữ nhưng không hề thua kém đấng mày râu, mọi cử động hoàn toàn thoải mái trang nhã, thành công tạo phong thái của người trên thương trường.
Lúc Lăng Thiếu Đường ngồi trong bữa tiệc dành cho khách quý, con ngươi thâm sâu của anh8thủy chung nhìn về phía bóng hình xinh đẹp một cách dịu dàng, bên môi luôn phát ra sự cưng chiều cùng mỉm cười trìu mến.
Một lúc sau, truyền thông nhanh chóng giơ máy ảnh chụp lại người phụ nữ châu Á tuyệt mỹ này, quan trọng nhất là, họ đã bắt đầu suy đoán người phụ nữ này có phải là phu nhân của Tổng giám đốc Lăng thị hay không?
Đêm, hương vị có chút nồng đậm -
Nốt trầm của tiếng đàn violin du đương, khung cảnh phòng rượu nhìn qua đã thấy xa hoa.
Phòng rượu2này là nơi cất giữ rượu nổi tiếng nhất Provence, ngoài nổi tiếng vì rượu ngon thuần khiết, thì ở đây phần lớn những người nổi tiếng trên thế giới đều chỉ thích nghỉ chân ở đây.
“Đường, anh cùng Tam đại tài phiệt kia có quan hệ như thế nào? Vì sao bọn họ lại chi một khoản kinh phí lớn ghê người như vậy để tới Provence? Lúc trước khảo sát dự án, không hề thấy họ có dự đinh muốn tham gia đấu thầu, hơn nữa đã trễ thế này, họ vẫn chiêu đãi4mọi người long trọng vậy sao? “
Ngồi lịch sự tao nhã ở quán rượu trong sảnh, Kỳ Hinh nhìn bốn phía chung quanh, trong lòng bất an dựa vào Lăng Thiếu Đường
“Bốn bọn anh có thể gọi là bạn bè, lại cũng coi như đối thủ cạnh tranh của nhau, cho nên, bất kể một trong bốn tứ đại tài phiệt nào tham dự cuộc đấu thầu này, ba người kia nhất định cũng sẽ tới đây, có lẽ cũng không phải vì tự nguyện, mà đó là việc tất nhiên sẽ xảy ra, anh nghĩ lúc này trong lòng ba người bọn họ nhất định sẽ oán hận anh.”
Một tay Lăng Thiếu Đường chậm rãi nâng ly rượu lên uống, một tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mền mại của Kỳ Hinh, giống như nhàn nhã chờ đợi mọi người xuất hiện.
“Đường, tất cả có quan hệ gì với em đâu?”
Kỳ Hinh hiểu được ở phương diện này cần cạnh tranh công bằng, nhưng hôm nay lại là một ngày khác, cô cảm thấy quá mệt mỏi, hiện tại cô chỉ nghĩ mình cần nghỉ ngơi tốt một chút.
“Bởi vì người nào đó lại suy đoán em nên anh có lòng tốt muốn hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.”
Trong mắt Lăng Thiếu Đường xuất hiện một tia lạnh lẽo, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu Trung Mỹ.
Kỳ Hinh nghi hoặc nhìn Lăng Thiếu Đường, định hỏi thêm một chút, nhưng khóe mắt chuyển qua ba người đàn ông cao lớn kia.
Bọn họ là Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước và Cung Quý Dương.
Ba người đàn ông có cùng dáng người cao lớn đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong phòng rượu !
“Thiếu Đường - “ Giọng nói sang sảng của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên.
Mặc dù ngoài miệng Lăng Thiếu Đường không nói gì về quan hệ giữa anh với Kì Hinh nhưng tầm mắt anh cứ nhìn chằm chằm cô thế kia thì không thể giấu nổi bí mật được, điều này khiến cho trên mặt Cung Quý Dương xuất hiện nụ cười gian tà.
Lăng Thiếu Đường chỉ giương mắt nhìn, cái gì cũng không nói, trên môi anh hiện lên một nụ cười lạnh thản nhiên.
“Hinh Nhi, giới thiệu với em một chút, Hoàng Phủ Ngạn Tước em đã gặp qua, vị này là Lãnh Thiên Dục - Tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị! Còn vị này -” Anh cố ý dừng một chút, ghé sát bên tai cô, dùng khả năng không thể giữ bí mật nói:
“Người này là Tổng giám đốc tập đoàn Cung thị - Cung Quý Dương, à đúng rồi, anh ta ngoài xuất hiện trên mặt các tạp chí nước ngoài, bình thường anh ta còn có mặt trên trang nhất của tạp chí lá cải, em cũng có thể nhìn thấy anh ta!”
Không cần nói cũng biết ý tứ của anh là gì.
Cung Quý Dương cười khổ, Lăng Thiếu Đường, quả nhiên cậu đủ thâm độc!
Kỳ Hinh có chút xấu hổ nhìn Cung Quý Dương, dù sao người đàn ông này - đã ép hôn mình! Nghĩ đến đây, cô cảm thấy sợ hãi!
Theo bản năng, cô gắt gao dựa vào bên ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường.
Trong lòng Lăng Thiếu Đường cảm thấy ấm áp, bàn tay to lớn mập mờ ôm thắt lưng Kì Hinh, trên mặt bớt đi vẻ lạnh lẽo.
Vẻ mặt Kỳ Hinh có chút không tự nhiên, cô không có thói quen thân mật cùng anh trước mặt mọi người, nhất là -
Cô cũng cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Cung Quý Dương đang âm thầm nhìn mình ...
Thiếu Đường muốn làm cái gì? Trong lòng cô có chút bất ổn.
Đối với vẻ mặt thay đổi một trăm tám mươi độ của Lăng Thiếu Đường, ngoại trừ Hoàng Phủ Ngạn Tước không cảm thấy giật mình, chỉ có Lãnh Thiên Dục luôn luôn tự giữ vẻ mặt bình tĩnh rõ ràng cũng đang ngẩn ra, mà trên mặt Cung Quý Dương lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Đây là Lăng Thiếu Đường mà bọn họ vẫn biết ư? Anh chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà nhu tình như vậy.
Mà kết quả như thế khiến ánh mắt của Cung Quý Dương tối sầm lại, người trong mộng của mình bị Lăng Thiếu Đường tuyên bố rõ ràng, dáng vẻ độc chiếm, ôm chặt chẽ vào trong ngực, trong lòng cảm thấy có chút không vui.
Anh nhìn chằm chằm mỹ nhân trong chốc lát, rồi dời đi tầm mắt sang nơi khác , ánh mắt cố ý khiêu khích nhằm vào Lăng Thiếu Đường.
Vẫn vẻ mặt ấy, anh cười xấu xa: “Thiếu Đường, chúng ta ngồi đi!”
Đôi mắt tuấn mỹ của anh rất tự nhiên nhìn phía sau Kỳ Hinh, trở lại vẻ tự nhiên, ngồi xuống vị trí quan trọng nhất.
Lăng Thiếu Đường ngồi xuống lần nữa nhưng không cho Kỳ Hinh ngồi ghế, ngược lại anh ôm cô ngồi trên đùi, lúc vẻ mặt anh vô cùng không nghiêm túc.
Kỳ Hinh bất an trượt xuống bắp đùi của anh, bị anh liếc mắt một cái sắc bén, khiến cô không thể cử động -
Lăng Thiếu Đường khiến ba người ác kia phải ngồi vào chỗ của mình, anh kiên quyết dựa cơ thể biếng nhác vào sô pha một cách thoải mái.
Một tay ôm chặt thắt lưng Kỳ Hinh, một tay cầm ly rượu ngon tao nhã uống một ngụm, thản nhiên quét con mắt giống như chim ưng qua ba người cạnh mình.
“Nhìn qua các cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ!”
Ngữ khí của anh không để lộ tâm trạng.