An Vũ Ân quỳ xuống đất, ánh mắt đầy mỏi mệt và ưu thương, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên tấm ảnh trên bia mộ.
- Vũ Ân… - Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đỡ An Vũ Ân đứng dậy, bàn tay to của anh đặt lên eo cô, chống đỡ cơ thể sắp ngã quỵ của cô.
- Anh biết không, tôi thật sự rất vô dụng, tôi không thể kiếm nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, là tôi, là tôi đã hại chết bà! – An Vũ Ân đau khổ1hét to.
- Vũ Ân, em đừng tự trách mình, em đã cố gắng hết sức rồi, không phải sao? Giờ tôi mới biết, hóa ra tất cả mọi chuyện em làm đều là vì bác gái! – Lăng Thiếu Đường đau lòng ôm cô.
An Vũ Ân khóc thút thít: “Là tôi không tốt, là tôi không tốt…”
Cô không kiên trì nổi, bật khóc trong lòng Lăng Thiếu Đường.
An Vũ Ân cũng có một gia đình hạnh phúc, nhưng sau này khi người bố mà cô hết mực kính yêu đi ngoại8tình, bỏ mặc gia đình thì hai mẹ con cô nương tựa vào nhau sống qua ngày. Sau khi An Vũ Ân lên đại học, cô mới biết tin mẹ mình bị mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Khi Lăng Thiếu Đường nghe xong, anh đau lòng. Trải nghiệm của An Vũ Ân cũng khá giống với câu chuyện của anh.
Thật ra, mẹ anh cũng vì bố anh ngoại tình mà buồn bực rồi chết. Tuy rằng anh không phải sống trong cuộc sống nghèo khổ nhưng dù vậy,2tinh thần anh lúc nào cũng trong sự bần cùng thì còn khổ sở hơn.
Anh ôm chặt lấy An Vũ Ân, trong lòng càng thêm đau xót. Cô bất lực càng khiến anh có ý muốn bảo vệ cô.
- Vũ Ân, làm bạn gái anh đi! Để sau này anh sẽ bảo vệ em, có được không? – Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường mơn trớn khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói.
Giọt nước mắt còn vương trên má An Vũ Ân, cô ngước mặt lên, kinh ngạc mở to mắt,4nhìn nét mặt Lăng Thiếu Đường, sau đó cười khổ:
- Thật ra em rất cảm kích mấy ngày nay anh luôn ở bên cạnh em, nhưng anh đừng đùa như vậy, chúng ta… căn bản là chúng ta không hề xứng đôi!
Lăng Thiếu Đường giữ chặt vai cô, bắt cô phải nhìn vào mắt anh, cất giọng đầy khẳng định:
- Anh không đùa! Vũ Ân, anh hoàn toàn nghiêm túc! Anh muốn được ở cùng với em! – Ngữ khí đầy kiên định, không cho phép người khác thương lượng gì thêm.
- Tại sao? Tại sao lại là em? Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy...
An Vũ Ân cảm thấy mình đang mơ, cô tuyệt đối không thể ngờ cậu chủ Lăng Thiếu Đường lại có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
- Bởi vì anh chỉ muốn em! – Lăng Thiếu Đường giống như đang tuyên thệ, hôn lên môi An Vũ Ân.
An Vũ Ân nắm chặt tay lại, nước mắt tuôn rơi.
Cô biết trái tim mình trầm luân rồi. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cô đã bị lạc mất phương hướng. Lời tỏ tình của anh khiến cô kinh ngạc, cả đời này cô sẽ nắm tay người đàn ông này sao? Mặc kệ, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô không quan tâm đến chuyện gì khác.
Từ ngày hôm đó, An Vũ Ân với thân phận bạn gái của Lăng Thiếu Đường xuất hiện cùng anh. Vì cô còn nhỏ tuổi nên Lăng Thiếu Đường đề nghị cô yên tâm học.
Khi đó, Lăng Thiếu Đường đã vào làm việc tại Lăng thị, anh cố gắng hết sức để trở thành một trợ thủ đắc lực bên cạnh Lăng Diêu Hồng.
- Thiếu Đường, em phải đến trường nữa à? – An Vũ Ân dựa người vào ngực Lăng Thiếu Đường, cất giọng đầy tội nghiệp.
- Đương nhiên rồi! – Lăng Thiếu Đường buồn cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
An Vũ Ân cụp mắt xuống, hơi hoảng sợ: “Nhưng... nhưng hiệu trưởng bị người của anh đánh thành ra dạng đó...”
- Anh có bảo em học tiếp trường đó đâu! – Lăng Thiếu Đường mỉm cười nói.
- Hả? Vậy em đi đâu học? – An Vũ Ân không hiểu.
Lăng Thiếu Đường thân thiết vuốt ve mặt cô, nói: “Đương nhiên là Havard rồi, hơn nữa anh đã nhờ người giúp em làm thủ tục nhập học rồi!”
- Cái gì? Havard? – An Vũ Ân kinh ngạc, suýt nữa thì nhảy cẫng lên, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ được học ở đại học Havard.
- Nhưng... thành tích của em cũng chỉ bình thường, anh làm thế nào mà làm được? – Cô kinh ngạc, không biết phải nói gì.
Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười: “Thành tích của em tốt lắm, anh đã xem bảng điểm của em rồi!”
- Thật ư? Em thật sự có thể đến đó học ư? – An Vũ Ân vui sướng nói.
- Đương nhiên! – Lăng Thiếu Đường thấy cô như vậy, trìu mến hôn lên trán cô.
- Nhưng... nhưng em qua đó học, chúng ta phải rời xa nhau sao? Em không thích!
Khi nghĩ đến điều này, ánh mắt An Vũ Ân tối sầm lại, cô dựa hẳn người vào trong lòng Lăng Thiếu Đường. Nếu như vậy thì cô thà không đi nữa còn hơn.
Lăng Thiếu Đường thấy rất ấm áp, bàn tay to của anh yêu thương vỗ về tóc cô: “Thời gian học của em cũng vừa hay là khoảng thời gian anh phụ trách công việc bên Mỹ, cho nên em không thể rời khỏi tầm mắt của anh đâu!”
An Vũ Ân nghe xong liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vui mừng: “Thật không? Thật không?”
Lăng Thiếu Đường cười ha ha: “Đương nhiên rồi, ngốc ạ!”
- Thiếu Đường, anh đúng là đồ đáng ghét, sao anh không nói sớm, hại em lo lắng mãi! – An Vũ Ân hạnh phúc ôm chầm lấy cổ Lăng Thiếu Đường. Có đôi khi cô cảm thấy ông trời thật là ưu ái mình, sau khi mẹ qua đời, cô không còn nơi nương tựa, Lăng Thiếu Đường liền xuất hiện, ở ngay bên cạnh cô.
- Vũ Ân, anh đưa em đến một nơi! – Lăng Thiếu Đường hôn cô rồi nói.
- Đi đâu?
An Vũ Ân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Lăng Thiếu Đường rồi hỏi. Cô rất thích nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, bởi vì trong mắt anh, cô có thể nhìn thấy bản thân mình.
Lăng Thiếu Đường yêu chiều vuốt mũi cô: “Đi rồi biết!”
Hạnh phúc tràn đầy, Lăng Thiếu Đường lái xe đi.