Ánh mắt Kỳ Hinh lấp lánh như những vì sao, cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn vào đôi mắt ngập tràn tình yêu của Lăng Thiếu Đường, trong lòng rất cảm động, cô gật gật đầu.
- Ngoan lắm! – Lăng Thiếu Đường cong môi lên cười.
Anh cúi xuống hôn lên trán cô.
Kỳ Hinh lặng lẽ nhắm hai mắt lại, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang nhẹ nhàng nắm lấy trái tim cô.
Sự dịu dàng của cô khiến Lăng Thiếu Đường cảm1thấy rất ấm áp, bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cô, ngón tay thon dài phủ lên đôi môi đỏ mọng.
Sau đó, nụ hôn hạ xuống...
* * *
Trời vừa tờ mờ sáng, Kỳ Hinh đã tỉnh lại, cô vô thức nghiêng người sang một bên, mới phát hiện ra bên kia giường đã trống không, chỉ còn lại hơi thở quen thuộc của Lăng Thiếu Đường.
Mùi hương ấy ập vào khoang mũi cô, không biết vì sao, Kỳ Hinh lại cảm8thấy thỏa mãn và đầy an toàn.
Nếu lúc này không có Lăng Thiếu Đường ở bên cạnh, lo mọi chuyện liên quan đến mấy vị quan chức thì chắc cô đã mệt chết rồi.
Cô thừa nhận khả năng thiên bẩm của Lăng Thiếu Đường trong lĩnh vực này, giống như mọi chuyện vào trong tay anh đều được xử lý một cách thành thạo và bình tĩnh.
Cô khẽ thở dài một hơi rồi bước xuống giường.
Ngó ra thế giới bên ngoài cửa sổ, đây đúng là một2thời khắc tuyệt vời.
Trên bầu trời nhá nhem vẫn còn rải rác mấy gì sao, những áng mây lững lờ trôi, mọi thứ như bao phủ lấy buổi bình minh thần bí.
Tiếng chim sơn ca rộn ràng như đang hót líu lo từ phía chân trời, bầu trời xnah bát ngát như đang nín thở để lắng nghe tiếng ca bất tận, hòa cùng vũ trụ mênh mông.
Bình minh dần lên, sắc xanh của bầu trời dần đậm lên.
Mặt trời mới lên tỏa sáng, chưa bao giờ4đỏ hồng như vậy, cũng chưa bao giờ lớn đến thế. Chỉ trong nháy mắt, mặt trời như một quả cầu lửa bay lên không trung, tỏa ánh nắng rực rỡ, chiếu xuống nhân gian.
Thì ra thế gian lại tuyệt đẹp đến vậy!
Kỳ Hinh ngắm cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán. Thật ra thế giới luôn đẹp như vậy, chỉ có con người luôn lấy bận rộn làm cái cớ, xem nhẹ sự tuyệt đẹp ấy mà thôi.
Có sinh mệnh phụ trợ, cảnh sắc lại càng trở nên tuyệt vời hơn.
Trước cảnh đẹp tràn đầy sức sống ấy, cô lại càng hạ quyết tâm hơn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mặt trời chiếu rọi xuống cửa sổ kính của khách sạn, Kỳ Hinh lo lắng nhìn di động. Tại sao Lăng Thiếu Đường vẫn chưa gọi về?
Vừa nghĩ như vậy, chiếc điện thoại như có tâm ý tương thông, lập tức đổ chuông.
Nhưng, không phải là di động mà là điện thoại bàn.
Cô lập tức bước lên, nóng vội nhấc máy:
- Alo, Thiếu Đường...
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói ngắt lời Kỳ Hinh:
- Alo, phiền cô chuyển máy cho anh Lăng giúp tôi!
Kỳ Hinh hơi sững sờ rồi nói:
- Anh Lăng không có ở khách sạn, anh là?
- Tôi là người phụ trách bên khu vực bị thiệt hại, bên này xuất hiện tình huống mới, nhưng di động của anh Lăng không liên lạc được, tôi không cách nào liên hệ được với anh ấy!
Người đàn ông đầu dây bên kia có vẻ sốt ruột.
Kỳ Hinh kinh hãi, sao di động của anh lại không liên lạc được?
- Như vậy đi, anh cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng liên lạc với anh Lăng rồi báo tình hình với anh ấy.
Kỳ Hinh nói.
- Vậy được rồi! Là thế này, lúc đầu theo tính toán thì dư chấn sẽ có vào buổi sáng, hơn nữa biên độ cũng rất nhỏ, nhưng chúng ta vừa thăm dò được, buổi chiều vẫn còn có đợt dư chấn nữa, hơn nữa cường độ rất mạnh, cho nên tuyệt đối không được tới đây vào buổi chiều, rất nguy hiểm! Bên chúng tôi cũng bắt đầu giải tán người rồi! – Người đàn ông vội nói.
Trái tim Kỳ Hinh đập lỡ một nhịp, cô kinh ngạc: “Cái gì?”
- Cô nhớ phải báo với anh Lăng đấy nhé! – Người đàn ông nói.
- Được! – Kỳ Hinh đặt điện thoại xuống, cả người mềm nhũn.
Sau đó, cô lập tức cầm di động lên, bấm số điện thoại của Lăng Thiếu Đường.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”.
Kỳ Hinh nhíu mày đầy ghi hoặc, cô thử gọi lại vài lần nữa, nhưng...
Vẫn không thể liên lạc được!
Sự bất an trong lòng ngày càng lớn!
Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Kỳ Hinh buộc bản thân không được suy nghĩ linh itnh, cô cố gắng bình tĩnh nhớ lại lời Lăng Thiếu Đường nói hôm qua.
Cơ quan chính phủ! Đúng, anh từng nói hôm nay sẽ gặp mặt mấy quan chức chính phủ để bàn việc.
Cô lập tức cầm di động, tra số điện thoại của văn phòng chính phủ rồi gọi đến…
- Xin chào! – Đầu kia điện thoại lập tức nhận máy.
Kỳ Hinh như vớ được phao cứu mạng, lập tức nói:
- Xin hỏi, anh Lăng của tập đoàn Lăng thị đang ở trong phòng hội nghị của các vị phải không?
- Cô là ai? – Đầu kia vang lên giọng nói cẩn thận.
- Tôi là trợ lý đặc biệt của anh Lăng! – Kỳ Hinh nói.
- À, cô Kỳ phải không? Cô cần tìm anh Lăng à? Sáng nay sau khi họp xong, bọn họ đã rời đi rồi!
- Cái gì? – Kỳ Hinh kinh hãi.
- Cô biết hành trình của bọn họ không?
- Xin lỗi, chuyện này tôi không rõ lắm, chắc là họ tới tòa thành nơi xảy ra thiệt hại, lịch trình ban đầu là như thế.
Kỳ Hinh kinh hãi: “Xin hỏi, từ đây tới đó mất khoảng bao lâu?”
- Nếu không có vấn đề gì bất ngờ thì mất bốn tiếng.
Kỳ Hinh giật mình, nhìn đồng hồ trên cổ tay. Trời ạ!
Bốn tiếng nữa, vừa đúng lúc sang đến buổi chiều.
Nếu Lăng Thiếu Đường đến đó sẽ đúng vào lúc xảy ra dư chấn! Mà chắc chắn là anh không biết sẽ có nguy hiểm.
- Chẳng lẽ các cô không biết buổi chiều sẽ diễn ra dư chấn mạnh sao? – Kỳ Hinh chỉ muốn ngất đi.
- Ngại quá, cô Kỳ, chuyện này tôi không rõ lắm!
- Có cách nào liên lạc với bọn họ không? – Kỳ Hinh vội hỏi.
- Cô Kỳ, bên tôi sẽ thử liên lạc, nếu có tin tức gì chúng tôi sẽ báo lại cho cô ngay.
Đầu kia điện thoại cũng nhận ra sự sốt ruột và căng thẳng của Kỳ Hinh, lập tức đáp lại.
- Được, cảm ơn!
Kỳ Hinh cúp điện thoại.
Cô cảm thấy rất bất ổn, sự bất an và sợ hãi như dây leo cuốn quanh lòng cô.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, nhưng mỗi phút trôi qua đối với Kỳ Hinh là từng ấy phút giày vò.
Di động lại đổ chuông, Kỳ Hinh nhấc máy lên nghe, đầu kia vẫn là giọng nói máy móc lễ phép.
Trong lòng cô đang cảm thấy cực kỳ bất an, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo giờ càng thêm tái nhợt, cơ hồ như đã trở thành một màu trong suốt.
Sự chờ đợi giống như một tên sát thủ tàn nhẫn đang, chậm rãi ăn mòn lý trí và lý tính của con người.
Kỳ Hinh lên tiếng nhận máy.
- Alo, xin chào!
- Xin chào, tôi là Kỳ Hinh của Lăng thị, xin hỏi bên cô đã có tin tức của anh Lăng chưa?
Trong lòng Kỳ Hinh nóng như lửa đốt.
- Cô Kỳ, ngại quá, bên chúng tôi vẫn đang cố gắng liên lạc.
- Vậy không có một chút tin tức gì sao?
Kỳ Hinh gấp gáp đến mức nước mắt trào ra.
- Cô Kỳ, là như vậy, vì ở đây chịu ảnh hưởng của thiệt hại nên nhiều khu vực không có sóng điện thoại. Nếu bọn họ đi vào khu vực ấy thì chúng tôi không cách nào liên lạc được.
- Cái gì? Vậy nếu bọn họ thật sự tới nơi xảy ra thiệt hại thì các cô không thể liên lạc được ư?
Trái tim Kỳ Hinh đập dồn dập.
- Trừ khi khởi động hệ thống thông tin bằng vệ tinh mới được. Nhưng vì không có lệnh của cấp trên nên chúng tôi không thể…
- Tôi hiểu ý của cô, nhưng nếu anh Lăng có chuyện gì thì các quan chức bên cô cũng không được yên đâu! – Ngữ khí của Kỳ Hinh vô cùng kiên quyết.
Cô mặc kệ người khác ra sao, chỉ cần Lăng Thiếu Đường không sao, bình an trở về là được rồi.
Đầu kia điện thoại cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, dù sao bọn họ cũng không dám đắc tội với người của tập đoàn Lăng thị.
- Vâng, cô Kỳ, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp!
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Hinh sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Cô ngày càng nghi ngờ về hiệu suất làm việc của văn phòng chính phủ rồi.
Cô giơ tay lên, nhìn đồng hồ.
Không được!
Cô không thể chờ được, cô phải lập tức đến đó!
Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh vội vàng để lại tin nhắn thư thoại cho Lăng Thiếu Đường rồi cầm túi, chạy vội ra ngoài.
* * *
Trên cầu vượt, một chiếc xe xa hoa màu trắng phóng như bay.
- Anh Lăng, ngại quá, không ngờ vẫn còn xuất hiện dư chấn, mất công anh phải quay về! – Trong xe, một quan chức chính phủ cười nói.
Ông ta vừa nói vừa toát mồ hôi lạnh.
Hai quan chức chính phủ khác cũng cảm thấy rất áy náy.
Lăng Thiếu Đường ngồi đối diện bọn họ lại tao nhã gác hai chân vào nhau, dựa người vào sau ghế.
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Xảy ra thiên tai không phải lỗi của mọi người, dù sao mọi người cũng mất công vô ích giống tôi”.
Ba vị quan chức chính phủ nghe Lăng Thiếu Đường nói như vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ, không còn thấy lo lắng nữa.
Đối với Lăng Thiếu Đường đang ngồi trước mặt đây, bọn họ đã nghe nói anh là một người lạnh lùng, quyết đoán, có thể nói là một “tướng quân đánh đâu thắng đó” trên thương trường.
Qua một ngày tiếp xúc, bọn họ hoàn toàn lĩnh giáo tác phong và hiệu suất làm việc của Lăng Thiếu Đường, ngay cả tính cách của Lăng Thiếu Đường cũng phải khiến bọn họ đau đầu.
* * *
Xe chạy vào trong nội thành đã có tín hiệu, không hiểu vì sao, anh lại nhớ tới Kỳ Hinh.
Nhớ đến dáng vẻ say ngủ của Kỳ Hinh sáng sớm nay, cô như một cô bé con nằm trên giường, không còn vẻ quật cường như mọi khi mà rất mềm mại và yên tĩnh, khiến sáng nay suýt nữa anh không muốn ra khỏi khách sạn.
Nghĩ như vậy, những đường cong lạnh lùng trên khuôn mặt Lăng Thiếu Đường dần trở nên ôn hòa hơn.
Đúng lúc này, một vị quan chức chính phủ sau khi cúp điện thoại xong, liền căng thẳng nói với Lăng Thiếu Đường:
- Anh Lăng, sáng nay cô Kỳ đã gọi điện mấy lần đến văn phòng chính phủ.
Lăng Thiếu Đường nghe xong, khuôn mặt đầy nghi hoặc. Sau đó, điện thoại trong tay anh báo có tin nhắn.
Anh nhất thời cảm thấy bất an, lập tức cầm lấy di động.
“Thiếu Đường, em đến khu xảy ra thiệt hại tìm anh”.
Kỳ Hinh chỉ nhắn một tin ngắn gọn đã khiến Lăng Thiếu Đường lập tức kinh hãi.
Anh hoàn toàn chấn động, trái tim đập liên hồi không yên.
Kỳ Hinh đi đến khu vực xảy ra thiệt hại! Kỳ Hinh vì anh mà đến đó!
Trời ơi!!!
- Quay đầu xe, lập tức đến khu vực bị thiệt hại!
Sắc mặt Lăng Thiếu Đường càng ngày càng trở nên khó coi, đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự sốt ruột chưa bao giờ có.
- Anh… anh Lăng, giờ chúng ta mà đến đó sẽ gặp phải dư chấn…
- Nếu muốn mọi việc suôn sẻ thì lập tức ngậm miệng vào cho tôi, mau tới đó đi! Còn nữa, lập tức tăng số nhân lực lên, tìm Kỳ Hinh về cho tôi!
Lăng Thiếu Đường gầm lên giận dữ, ngắt lời vị quan chức kia, đôi mắt u ám đầy tức giận.
- Cái gì? Cô Kỳ…
Một vị quan chức quá sợ hãi.
Hai người khác cũng sốt ruột, lập tức sắp xếp nhân lực.
Nếu người của Lăng thị đến đây công tác mà lại gặp chuyện, bọn họ không gánh nổi.