Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 98: Anh là… Mặc Thời Khiêm mời tới sao?

Beta: Stuki^^
Ánh mắt người đàn ông này nhìn cô, Trì Hoan cảm thấy rất ghê tởm.
Đổi lại ngày trước, nam nhân đáng ghét dựa vào gần cô như vậy, cô đã sớm một cái tát chào hỏi rồi.


“Đây không phải là Trì đại tiểu thư sao? ” Người đàn ông kia đưa tay liền muốn sờ mặt cô, bị Trì Hoan nghiêng một cái tránh khỏi, anh ta cũng không giận:”Chậc chậc, rốt cuộc là tiểu thư chân chính, cùng những mặt hàng kia xài nyclon là hoàn toàn bất đồng, thủy tinh A-xít u-ríc cùng silicon cao su làm ngực nở to, thật sự là chán ghét… Da thịt thật là tốt.”


Trì Hoan không tránh khỏi, cầm túi liền dứt khoát đập anh ta.
Chính giữa trán của đối phương.
Túi xách của cô đều là da thật, chất da cũng là cứng rắn, cô một cái đập lên nhất thời liền dập đầu ra máu.


Đập xong, cô hung hãn đẩy một cái, nam nhân không có phòng bị, bị đẩy lui về phía sau mấy bước.


Nam nhân này nhìn một cái chính là công tử nhà giàu, những người này tuy đều là củi mục, nhưng thế lực phía sau bình thường đều không thể khinh thường. Trì Hoan rất rõ lúc này nếu mà nháo xảy ra chuyện gì đối với cô sẽ không có chỗ tốt, xoay người đã muốn đi.


Công tử kia nhìn chằm chằm cô rất lâu rồi, lại bị cô như vậy đập một cái, làm sao tùy tiện có thể bỏ qua, mắng một tiếng liền đuổi theo.
Trì Hoan chỉ là một tiểu nữ nhân, sức lực cũng không thể bằng nam nhân, không chạy được mấy bước cánh tay liền bị nắm lại.
“Buông tôi ra!”


” Con mẹ nó, còn dám cùng lão tử động thủ! “


Nam nhân kia nắm lấy tay cô liền kéo về một hướng nào đó, nguyên bản gương mặt còn có thể xem là bình thường bởi vì cười lạnh mà lộ ra dữ tợn xấu xí: “Trì Hoan, lần trước tôi đã nói với cô, cô tốt nhất bảo đảm người ba Thị trưởng của cô một mực được thế, bằng không đợi ngày nào đó cô giống như Sở Tích không còn là đại tiểu thư rồi, lão tử bảo đảm cô so với cô ta còn thảm hơn!”


Người này cô không nhớ rõ, nhưng những lời này Trì Hoan là mơ hồ nhớ, chính là lần trước tại 1999, một trong những người khi dễ Sở Tích.
Xã hội giàu nghèo này, theo Trì Hoan, cơ bản chia làm hai loại.


Một loại là giống như Đường Việt Trạch. Cái loại này, mặc dù thích chơi, nhưng ít ra không thiếu dạy dỗ cơ bản cùng tư chất, lại bởi vì có tài nguyên tốt nhất nên trình độ học vấn đến năng lực khắp mọi mặt đều rất tốt.


Loại thứ hai là những người chơi bởi lêu lổng, tất cả tài nguyên đều đem ra ỷ thế hϊế͙p͙ người, bắt nạt kẻ yếu.


Nam nhân sức mạnh rất lớn, Trì Hoan giãy dụa thế nào đệ không thể thoát ra, cô thậm chí thấy có mấy nhân viên cơ quan đi ngang qua, thấy cảnh như vậy chẳng những không có đến giúp đỡ, còn nhanh chóng biến mất, nhanh tới mức cứ sợ không kịp tránh đi xui xẻo.
Nam nhân này là con trai của quan lớn không thể nghi ngờ.


Trì Hoan luống cuống, cắn môi lớn tiếng la lên: “Nhạc luật sư! Nhạc luật sư!”


Nghe cô kêu, nam nhân xoay người, cúi đầu hướng cô cười cười: “Trì Hoan, ba của cô khẳng định là đi tù, cô nếu là đem tôi dụ được vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ yêu cầu ba tôi nói một tiếng, xem có thể hay không cho ba cô trong tù tốt hơn, nếu không…”
Nếu không cái gì, không cần nói cũng biết.


An Kha vốn là nghĩ Trì Hoan cùng Nhạc Lâm đi chung một chỗ hẳn là không có chuyện gì, cho nên đi phụ cận mua hai bình nước, kết quả khi trở lại xa xa liền nghe được Trì Hoan thét chói tai.
Mặt liền biến sắc, mấy bước liền vọt tới.
Trì Hoan còn chưa kịp phản ứng, người cô liền bị An Kha kéo đến sau lưng.


Nam nhân bị An Kha đạp ngã nhào trên đất, vẫn còn gào thét, An Kha lại một chân đạp vào đũng quần của anh ta.
Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết của nam nhân vang dội toàn bộ tòa nhà.
Trì Hoan muốn kéo An Kha đều không thể kéo…


Trì Hoan sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất đang giãy giụa kêu la cùng đám người vây quanh, ngón tay dùng sức siết quần áo An Kha, trên mặt nhỏ nhắn tinh tế tái nhợt đến dọa người, tâm tình không yên.


An Kha không hiểu tình trạng hiện tại của cô, cô hẳn là nên kéo cô ấy đi…..
Hiện trường rối bời, An Kha không chỉ đem chân của anh ta đá bị thương, còn công kích thằng nhỏ.
Trì Hoan đứng tại chỗ, giống như là huyết dịch đã bị đông cứng, sắc mắtj lạnh lùng, nhưng ánh mắt đờ đẫn.


Một người đàn ông trung niên bụng phệ nổi giận đùng đùng hướng cô nhanh chân đi đến, giơ tay liền muốn cho cô một bạt tai.
An Kha chân liền muốn đạp người.
An kha cũng không để ý đối phương là ai, chỉ cần người nào lại cố gắng tổn thương Trì Hoan, cô ấy liền không khách khí.


Nhưng một bàn tay với những ngón tay thon dài, thân hình nhanh chóng dẫn đầu ngăn cản ở trước mặt của Trì Hoan.


Nhạc Lâm ung dung cản lại người đàn ông đang muốn động thủ. Anh ta trên mặt mang nụ cười xã giao: “Tần thư ký, cô gái xinh đẹp như vậy, ông cũng có thể hạ thủ. Nhiều tuổi như thế, còn phải nhờ Nhạc mỗ dạy ông cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc?”


Tần Tùng thường xuyên tham gia tiệc tùng, chơi gái, sức lực làm sao so được với Nhạc Lâm, người thường xuyên tập luyện thể hình, khuôn mặt béo ú tức giận đến đỏ bừng: “Nhạc Lâm, anh là luật sư, anh không thấy con trai tôi bị đánh cho thành hình dáng ra sao sao? Đánh cô ta còn xem là nhẹ, nếu là con của tôi xảy ra vấn đề gì, tôi đưa cô ta cùng với cha cô ta ăn chung cơm tù!”


Nhạc Lâm cười khẽ: “Không phải là bị đạp hai chân thôi, đây không phải là còn sống sao.”
Nhạc Lâm mặc dù đang cười, nhưng nụ cười mang âm lãnh đóng băng cả người đối diện.
“Anh…”


Nhạc Lâm nghiêng người sang, nhìn An Kha một cái, khẽ mỉm cười: “Kha Kha, mang Trì tiểu thư trở về trên xe đi.”
Kha Kha?


Trì Hoan ngơ ngẩn, bọn họ nhận biết?? An Kha bình thường là người nghiêm túc, cũng bị cái xưng hô thân mật này làm cho gò má nóng lên. An Kha nhìn nam nhân tuấn mỹ nho nhã, lại nhìn Tần thư ký: ” Được, phiền toái Nhạc luật sư rồi.”
Trì Hoan đang xuất thần, An Kha kéo cô, cô liền kinh ngạc đi theo.


Thẳng đến khi thân ảnh của các cô biến mất, Nhạc Lâm mới một lần nữa quay đầu, thu hồi tay, giống như là cho ông ta sự an ủi, vỗ bả vai của ông ta một cái, trên mặt là nụ cười ôn hòa:”Tôi nói Tần thư ký, cô gái xinh đẹp kia vẫn là bớt chọc vào đi. Hôm nay ông khi dễ cô ấy, ai biết ngày mai cô ấy leo lên trên giường lớn, thổi một chút gió bên tai, lấy xuống mũ cánh chuồn (chức vụ) của ông?!.”


Tần thư ký biến sắc, lời này hiển nhiên là đang cảnh cáo!.
Chỉ bằng vào một người vừa bị ngã ngựa( Trì Yên bị điều tra), làm sao có thể mời được đại luật sư Nhạc Lâm?


Nhạc Lâm trên mặt tươi cười, trong mắt lại không có chút nào ý cười: “Tần thư ký nếu chỉ có một cậu con trai, vậy thì phải dạy dỗ cho tốt. Hôm nay làm mới chỉ bị người ta đá gãy chân, vì đi chọc Trì Hoan, ngày mai có thể ở trên đường bị người ta chém chết. “?
… …


Trì Hoan còn ngồi trên xe ngẩn người, Nhạc Lâm cũng đã kéo cửa ra ngồi vào ghế phó lái.
“Kha Kha, tôi muốn đi 1999 báo cáo chiến tích, hôm nay không có lái xe đến, cô có thể hay không thuận tiện đưa tôi một chuyến.”
An Kha nghiêng đầu hỏi người đằng sau:”Trì tiểu thư.”


“Oh, ” Trì Hoan gượng gạo nặn ra nụ cười: “Dĩ nhiên có thể.”
Xe khởi động, Trì Hoan mím môi cúi đầu.
Một lúc lâu, cô mới nắm túi trên tay, nhỏ giọng hỏi: “Nhạc luật sư.”
Nhạc Lâm quay đầu, cười tủm tỉm, cong cong mắt nhìn cô: “Hả?”
“Anh là… Mặc Thời Khiêm mời tới sao?”


“Hắn không có nói cho cô sao?”
Trì Hoan mím môi, ngượng ngùng nói: “Không có…”
Nhạc Lâm không nói gì thêm nữa, ngược lại câu được câu không trêu chọc An Kha đang lái xe.
Trì Hoan dựa vào cửa sổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ suy nghĩ đến xuất thần.
Nguyên lai hắn biết chuyện của ba cô.


Nhưng hắn cái gì đều không nói với cô.
Cô cũng không biết hắn rốt cuộc là có ý gì.
Trì Hoan vui mừng từ từ cắn môi… Hắn đã đi rồi sao?