Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Stuki^^
————————————–
Trì Hoan nghiêng mặt một cái nói: “Vậy anh về nhà ngủ trên giường của mình đi, em không ăn mì là được rồi”
Mặc Thời Khiêm không lên tiếng, ánh mắt hắn trầm thấp mặt không cảm xúc nhìn nữ nhân đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, tóc dài hoàn toàn màu đen, chân trắng nhỏ dài, bạch bạch nộn nộn, là một cô gái nhỏ xinh đẹp.
Qua một phút, nam nhân đang ngồi nâng thân thể lên đứng dậy, để điện thoại di động đặt trên bàn trà, sau đó chân dài bước vào phòng bếp.
Mặt Trì Hoan lúc này mới một lần nữa quay sang nhìn phương hướng thân ảnh của hắn biến mất, đắc ý vểnh môi lên.
Đang muốn đứng dậy trở về phòng ngủ tìm quần áo ngủ để thay, tiếng chuông điện thoại di động trên bàn uống trà vang lên, cô theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, biểu hiện trên màn hình di động là một dãy số không có để tên.
“Mặc Thời Khiêm, có người điện thoại cho anh.”
Nam nhân ở trong phòng bếp nói: “Giúp anh cầm vào đây đi.”
Trì Hoan “Dạ.” một tiếng rồi cầm điện thoại di động lên tiến vào đưa cho hắn.
Hắn đang ở nấu nước, liếc nhìn cô một cái, nhận lấy điện thoại di động ần nút trả lời, giọng nói trầm thấp lãnh đạm thờ ơ:”A lô?.”
Trì Hoan đưa xong điện thoại chuẩn bị xoay người trở về phòng ngủ, còn chưa đi được hai bước, liền nghe được sau lưng giọng nói thanh đạm của nam nhân:”Quý tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Bước chân của cô liền dừng lại một chút.
“Ừm.”
“…”
“Không cần.”
“…”
“Không cần thiết.”
“…”
“Không có.”
“…”
“Ừm.”
“…”
” Được.”
Sau đó hắn liền đem điện thoại cắt đứt, rồi thuận tay đưa cho điện thoại di động cô nói:”Em mang ra ngoài đi.”
Trì Hoan nhận lấy, liếc nhìn thần sắc hắn. Vẫn là gương mặt tuấn tú như thường không có biểu hiện gì, thật dài ồ một tiếng.
Nước sôi rồi, hắn dùng muỗng lớn đem nước múc vào trong chén, ưu nhã chuyên tâm nấu mì, không có ý tứ muốn nói gì nhiều.
Cô bóp điện thoại di động, nhìn gò má của hắn một hồi, lơ đãng mà hỏi: “Cô ấy gọi điện thoại cho anh làm gì vậy?”
“Cám ơn anh đã cứu cô ấy.”
“Há, sau đó thì sao.”
“Muốn mời anh ăn cơm.”
“Anh cự tuyệt sao?”
Mặc Thời Khiêm nghiêng đầu lên nhìn cô, trên môi nở ra nụ cười: “Nếu anh không cự tuyệt thì em cũng sẽ không đem anh đuổi ra ngoài chứ?”
Trì Hoan, “…”
“Em cũng không nói gì cả, đều là anh chính mình suy nghĩ vớ vẩn, khi nào mì nấu xong gọi em ra, em đi thay quần áo đây.”
“Ừm.”
Trì Hoan đổi quần áo xong đang đi ra chuẩn bị đi mở đèn ở phòng ăn, kết quả mới ra khỏi phòng ngủ liền nghe được điện thoại di động của mình trong túi xách rung lên, cô đi tới nhìn một cái.
Tô Nhã Băng.
Đây không phải là lần thứ nhất thứ hai, thậm chí đây đã là lần thứ ba cô ta gọi điện thoại cho cô, tin nhắn gửi qua cũng không ít, một mực nói muốn tìm cô nói xin lỗi, nói chuyện một chút.
Trì Hoan mỗi lần nhìn đều cảm thấy sốt ruột, không hiểu, thật sự cô không biết nữ nhân này kiên nhẫn muốn tìm cô để làm gì.
Ngón tay trượt một cái, nghe điện thoại.
Bên kia chần chờ chừng mấy giây mới lên tiếng, trong thanh âm còn có chút kinh ngạc vui mừng nói: “Trì tiểu thư?”
Trì Hoan ngữ điệu lãnh đạm vô cùng: “Có chuyện gì sao?”
Tô Nhã Băng ở bên kia có chút tự giễu nói: “Tôi không nghĩ tới tiểu thư sẽ tiếp điện thoại của tôi.”
“Nếu so với việc bị cô quấy rầy tôi nghĩ là tiếp điện thoại sẽ tốt hơn.”
Tô Nhã Băng dừng lại một chút, tựa hồ có hơi lúng túng:” Xin lỗi, thật xin lỗi.”
Trì Hoan không có khách khí, rất trực tiếp nói: “Vậy cô có cái gì cần nói rõ ràng thì nói đi, tôi không muốn cô lại tiếp tục quấy rầy tôi nữa.”
“Trì tiểu thư, ngài chừng nào thì có thời gian, chúng ta có thể gặp một lần được không?”
“Không thể, nếu gặp mặt có thể nói chuyện rõ ràng thì trong điện thoại cũng có thể nói rõ, tôi bây giờ đang nghe đây. Cô có thể nói rồi đó.”
Tô Nhã Băng có chút chần chờ, nhưng vẫn là nhẹ nhàng lên tiếng:”Cám ơn tiểu thư… Tại hôn lễ ngày đó lại nói như vậy, nếu không mà nói… Tình huống của tôi có thể so với bây giờ còn kém hơn.”
Trì Hoan có chút buồn cười.
Tình huống của cô ta bây giờ cô mặc dù không muốn chú ý, nhưng cô ta đã có cái mũ tiểu tam lên đầu lại không có chạy đi đâu, bởi vì cô càng không lên tiếng nói chuyện, dư luận càng sẽ nghiêng về phía cô.
Tô Nhã Băng càng giải thích càng đen, bởi vì bên trong đám cưới cô ta cùng Mạc Tây Cố dây dưa vượt quá giới hạn là sự thật.
Huống chi còn có fan của cô có thể tự thành thế công kích cô ta.
“Ồ.”
Cô không tiếp lời, Tô Nhã Băng trong lúc nhất thời cũng không biết nói thế nào, chậm chạp trong chốc lát mới khô khốc mà hỏi: “Trì tiểu thư… Cô có phải rất hận tôi hay không?”
Trì Hoan nhíu mày, cười:”Hận thì chưa đáng để nói tới nhưng cô chung quy sẽ không hy vọng xa vời là tôi thích cô chứ?”
“Tôi biết tôi cùng Tây Cố có lỗi với cô…”
Tô Nhã Băng ở trong điện thoại vừa nói xong thì Mặc Thời Khiêm đã bưng tô mì sợi đi ra, hắn cúi đầu liếc cô một cái, cằm hướng trong phòng ăn một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Trì Hoan vừa nói chuyện vừa hướng trong phòng ăn đi tới:”Cô tìm tôi có phải muốn để cho tôi hướng truyền thông thay các người nói chuyện, cô không phải là người tham gia vào quan hệ của tôi với Mạc Tây Cố, cô không phải là tiểu tam hay không?”
“Tây Cố không muốn lại làm phiền tiểu thư… Nhưng mà tiểu thư cũng biết, chuyện này sẽ mang đến mặt trái ảnh hưởng cùng tổn thương rất lớn đối với hình tượng của anh ấy cùng công ty của anh ấy, Trì tiểu thư, ngài có thể hay không… Sẽ giúp anh ấy lần cuối cùng?”
Trì Hoan nụ cười nhạt rồi nói: “Tô tiểu thư, vậy cuối cùng kết quả là cô có tham gia vào mối quan hệ của chúng tôi hay không đây?”
Tô Nhã Băng ở bên kia vội vàng nói:”Tôi không phải cố ý… Tôi không nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, lúc đầu tôi chỉ là muốn trở về xem anh ấy kết hôn, chẳng qua là…”
“Chẳng qua là khó nén nổi tình cảm? ” Cô châm biếm: “Lý do nói có nhiều hơn đi nữa, thì cô vẫn có hy vọng xa vời là tôi sẽ thay các người hướng truyền thông nói dối, Tô tiểu thư, cô thật sự là xem cái thế giới này rất tốt đẹp nha.”
Dứt lời, cô liền trực tiếp cúp điện thoại di động, ném ở trên bàn ăn, nhặt đũa lên ăn mì.
Thỏa mãn ăn một hớp lớn, cô mới ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân ngồi đối diện vô nói: “Anh có thể đi trở về á.”
Mặc Thời Khiêm tròng mắt hơi híp:”Trở về?”
“Ngày mai thu dọn đồ đạc tới nữa a, anh ở chỗ này của em không có quần áo cũng không có đồ dùng hàng ngày a, chẳng lẽ anh nghĩ không muốn đánh răng không rửa mặt không tắm không gội đầu đi nằm ngủ?”
Cô chân mày thật cao nhảy lên, lạnh nhạt rên một tiếng:”Không tắm đừng mơ tưởng ngủ trên chăn mền của em a.”
Mặc Thời Khiêm, “…”
Thì ra cô vẫn còn nhớ tới thời điểm bị bệnh hắn buộc cô đi tắm rửa gội đầu sạch sẽ, cô vẫn còn ghi hận đến giờ.
Rõ ràng sau khi tắm xong cả thể xác và tinh thần của cô đều thoải mái hơn nhiều a.
Hắn đứng dậy, hướng nữ nhân đang cúi đầu ăn mì thản nhiên nói: ” Được, anh đi thu dọn đồ đạc tới, em thay anh bày đệm giường đi.”
Trì Hoan ngẩng đầu lên nhìn hắn, mím môi:”Anh gấp gáp muốn hầu em như vậy? Em rất sợ hãi!”
“Ai cho em suy nghĩ như vậy, không có chút tiền đồ tí nào cả.”
Trì Hoan, “…”
Mặc Thời Khiêm quả nhiên lái xe trở về đi thu thập hành lý, sau đó lại lái xe tới, mang theo một cái rương hành lý cao 28 tấc vào phòng, hắn chỉ lấy mấy thứ đồ dùng hàng ngày cùng quần áo để thay đi ra.
“Hôm nay quá muộn, những thứ khác ngày mai anh sẽ thu thập.”
“Ồ.”
Một mực chờ đến khi hắn rửa mặt tắm xong, tắt đèn nằm xuống, hô hấp cũng đều đều giống như là ngủ thϊế͙p͙ đi, trái tim đang đề phòng của Trì Hoan mới xem như buông xuống, nhắm mắt lại cũng dần dần ngủ đi.
Cô thật không thể hiểu được hắn, nhà của mình có giường có nệm hắn lại không ngủ lại nhất định muốn ngủ trên sàn nhà của cô.
… …
Sáng ngày thứ hai, lúc Trì Hoan thức dậy, Mặc Thời Khiêm đã đi rồi.
Cô cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, phía trên không có thứ gì, bĩu môi một cái, đi làm cũng không biết nói với cô một tiếng.
Ngáp dài đi vào phòng tắm, ngẩng đầu soi gương lúc này mới phát hiện ở phía trên miếng dán tiện lợi, cô kéo xuống ——
[Anh đi công tác, bữa ăn sáng em nhớ làm nóng lại, ra ngoài gọi số điện thoại này, cô ấy sẽ phụ trách đưa đón cùng bảo vệ em.]