Beta: Stuki^^
Ghế sa lon của cô rất mềm mại, ngã vào cũng không làm đau cô. Nhưng khi ngã xuống, động tác hơi mạnh, làm áo khoác ngoài của cô cũng trong quá trình này rơi xuống đất.
Đi theo sau, nam nhân quỳ một chân bên người của cô trên ghế sa lon, cúi người liền có thể đưa cô toàn bộ bao phủ lại.
Trì Hoan ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt người đàn ông đang cúi đầu, lạnh lùng lãnh đạm thờ ơ, khoảng cách rất gần, cô nảy sinh ra tức giận, đồng thời lại còn sinh ra trong lòng mấy phần rung động. Ngón tay theo bản năng muốn nắm cái gì, cuối cùng chỉ nắm quần của mình.
-“Mặc Thời Khiêm, anh có ý gì?”
Những ngón tay nắm lấy cằm của cô, người đàn ông cúi đầu nhìn chằm chằm mặt của cô, giọng nói lạnh như băng: ” Trì Hoan, em không cần nói cho anh, em ngu ngốc đến mức muốn cùng Mạc Tây Cố hợp lại.”
Ngu ngốc?
-“Mặc Thời Khiêm, anh nói thế …”
-“Nói sai rồi sao?”
Cô cắn môi: ” Coi như em thật muốn hợp lại với anh ta, cũng không tới phiên anh mắng em ngu xuẩn.”
Người đàn ông giữa môi tràn ra nụ cười lạnh lùng, giữa đôi lông mày đều là khinh thường: “Em cho rằng là anh ta bây giờ đối với em hơi tốt một chút nghĩa là ưa thích em? Nam nhân đều là sợ bị xem thường. Em theo đuổi anh ta bốn năm, nói không cần là không cần, nói biến mất liền biến mất, hắn chẳng qua là không có quen mà thôi, coi như anh ta thật thích em, đây cũng là thuộc loại người vô liêm sỉ.”
Trì Hoan cho tới bây giờ cũng không biết, người đàn ông này còn có thời điểm khắc nghiệt như vậy.
Ngực cô phập phồng lợi hại, đôi mắt trắng đen nhìn anh chằm chằm, lại hồi lâu không thốt ra một câu.
Cuối cùng, cô đưa tay đẩy ra bộ ngực của hắn, tức giận rống: ” Không cần anh quan tâm, anh cút đi cho em!!”
Mặc Thời Khiêm ngược lại thật bị cô đẩy ra nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy, cô liền bị nam nhân lần nữa ấn đi xuống. Hắn nheo mắt lại, ánh mắt sâu hút, ánh mắt trầm lặng, sự nguy hiểm tản ra bốn phía, nói từng chữ môt: ” Không cần anh quản?”
Trì Hoan cảm giác mình bị ánh mắt hắn giết chết.
Cô cắn môi, cũng không dám tiếp tục chọc giận hắn.
Cô chưa từng thấy qua bộ dáng nổi giận của hắn, cô có loại trực giác, nam nhân này khi giận lên, chuyện gì cũng đều làm được.
-“Anh buông ra! Anh làm em đau!”
Cổ tay của cô bị nam nhân siết mạnh, càng lúc càng mạnh, tay càng lúc càng đau giống như là muốn bị hắn bóp gãy.
Mặc Thời Khiêm chuyển mắt, mới phát hiện cổ tay của cô đã bị bóp đến đỏ bừng, lập tức thu hồi lực đạo trên tay.
Trì Hoan thu tay về, cúi đầu vuốt cổ tay của mình, trong đôi mắt đã có nước mắt.
Cứ như vậy lâm vào yên lặng không tiếng động. Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới thả chậm giọng nói: ” Đoạn tuyệt với anh ta là em tự mình quyết định, muốn ở cùng anh cũng là do em tự quyết định!”
Dừng mấy giây, hắn mặt không cảm xúc tiếp tục nói:” Cùng Mạc Tây Cố giữ một khoảng cách, anh không muốn lại thấy em với anh ta đơn độc ăn cơm, hoặc là anh ta đưa em về nhà, hiểu chưa?”
Yên tĩnh khoảng 1 phút, Trì Hoan nghiêng đầu nhìn về phía nơi áo của cô rơi xuống, hít sâu một hơi:” Biết!”
Nói xong cô liền nhẹ đẩy hắn ra, đứng dậy đi nhặt lên y phục của mình, ôm lấy nó, đi về phòng ngủ, cúi đầu, trên mặt không biểu lộ vui giận:” Em muốn tắm rồi ngủ, anh cũng trở về đi thôi.”
Trì Hoan cũng không để ý hắn có đi hay không, áo khoác ngoài vẫn ở trên giường, cầm quần áo liền tiến vào phòng tắm.
Mặc Thời Khiêm nhìn bóng lưng cô biến mất, đôi mắt ngưng lại, màu sắc cũng dần dần chuyển thẫm lại.
Sau một tiếng.
Nam nhân thân hình cao cao dựa ở cửa sổ phòng ngủ, liếc mắt nhìn cái cửa phòng tắm kia vẫn đóng chặt.
Cô còn chưa ra, trong phòng ngủ cũng sớm đã không có tiếng nước chảy, thậm chí không có động tĩnh.
Nhấc chân đi tới, ngón tay gõ cửa.
Mặc Thời Khiêm hắng giọng, thanh âm trầm thấp: ” Trì Hoan, em ở bên trong làm gì?”
Một lát sau, nữ nhân giọng nói thật thấp mới vang lên: ” Còn có việc sao?”
Hắn nhàn nhạt nói:” Có.”
-“Ngày mai lại nói, tôi ngày hôm nay rất mệt.”
-“Tôi ngày mai rất bận rộn.”
“…”
Bên trong lại an tĩnh, cô tựa hồ là không chuẩn bị phản ứng hắn nữa.
“Em nếu không ra, anh liền tiến vào!” nam nhân thản nhiên nói:” Nếu để cho anh nhìn thấy em không mặc quần áo, anh liền ngầm thừa nhận em có ý muốn câu dẫn anh.”
Trì Hoan “…”
Lại qua mấy giây, bên trong vang lê động tĩnh nhỏ xíu.
Năm phút sau, Trì Hoan tóc dài ướt nhẹp khoác áo choàng tắm đi ra, khuôn mặt rất lãnh đạm:” Có chuyện sao anh không nói trước lúc em tắm?”
Hắn hạ mắt, liếc nhìn ngón tay cô bị bọt nước làm trắng bệch.
Hắn thậm chí cho là cô khóc ở bên trong.
Bất quá dường như không có, vành mắt không có đỏ, trên mặt cũng không nhìn ra vết tích của nước mắt.
Cuối cùng, Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm ánh mắt của cô:” Nói cho anh biết, em là đang ủy khuất vì cái gì?
Trì Hoan đi thẳng qua bên cạnh củahắn, tìm cái khăn lông lau tóc, nhàn nhạt nói: ” Con mắt nào của anh thấy em ủy khuất?”
-“Nếu không, em chính là đang vì Mạc Tây Cố hao tổn tinh thần?”
Động tác lau tóc hơi dừng lại, cô rũ xuống đôi mắt nói:” Không được sao, em thích anh ta mất bốn năm, cảm tình không phải là như dùng da lau một chút, là có thể toàn bộ lau sạch, ngay cả anh ấy cũng cảm thấy mất mác không có quen, huống chi là em “. Nghiêng đầu, chống lại tầm mắt của hắn: ” Mặc Thời Khiêm, không phải ai cũng đều giống như anh, vài chục năm cảm tình nói không có, chân mày cũng sẽ không nhíu một cái.”
Cô không biết Thịnh Đường nói với mình những thứ kia, rốt cuộc là đang vì hắn giải thích, hay là nhắc nhở cô.
Hắn ra mặt cứu Quý Vũ, so với trước hắn kia ra tay bảo vệ cô, không có bất kỳ khác nhau nào.
Như thế, cô cùng Lương Mãn Nguyệt đối với hắn mà nói, có cái gì khác nhau chứ?
Nghĩ lại, cô muốn có sự khác biệt này làm gì, cô muốn là khế ước trung thành, cô tin hắn có thể cho cô cái này là đủ rồi?
Là muốn chiếm làm của riêng sao?
Phẫn nộ của hắn làm cô phiền muộn.
Nam nhân đối với nữ nhân muốn chiếm làm của riêng cũng giống khi nữ nhân muốn chiếm nam nhân làm của riêng.
Mặc Thời Khiêm nhìn khuôn mặt trắng noãn kia, mặt mày từ từ nhăn lại, lạnh lùng nói ” Cho nên?”
Chẳng lẽ, cô vẫn thật sự hối hận?
“Không có cho nên ” cô giọng nói nhàn nhạt lượn lờ: “Em theo anh ta ăn cơm, chỉ là vì đem chiếc nhẫn trả lại anh ta. Anh ta đưa em trở về, cũng là bởi vì trợ lý của em lạc đường. Anh ta túm em lên xe ngồi chờ, kết quả vừa vặn thấy Quý Vũ với anh ở trước mặt trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tránh cho lúng túng, em cũng chỉ phải ủy khuất một chút, để cho bạn trai cũ đưa em trở về.”
Mặc Thì Khiêm cười:” Lúng túng? Lúng túng cái gì?”
Trì Hoan cắn môi, cười lạnh:” Anh da mặt dày không cảm thấy lúng túng, người ta là tiểu nữ nhân cũng sẽ lúng túng.”
-“Em muốn trở về, tại sao không gọi tôi đưa em về.”
-“Anh không phải là rất bận rộn sao?”
-“Tôi bận rộn cũng sẽ đưa em về, cái này là nghĩa vụ của tôi, em nên gọi cho tôi.”
Nghĩa vụ.
Nàng dùng sức lau tóc, không nói gì. -“Trì Hoan, em ghen?”
-“Ghen? Ôm những người con gái khác là anh; Làm phiền đường đường là Bạch lão ngay trước mọi người giáo huấn con gái của mình để làm Quý Vũ hả giận là anh; Vừa nãy đến thiếu chút nữa bị vặn gảy cổ tay là em, em làm gì đều không làm, anh nghĩ, em ghen?”
Hắn nhìn chằm chằm mặt của cô, thản nhiên nói:” Cho nên anh rõ ràng ngay tại đó, em cũng không kêu anh đưa em về, cũng là bởi vì anh ôm Quý Vũ, lại thay cô ta dạy dỗ Bạch Vân?”