Editor:Bé Xúc Xích
Beta: Bạch Mạn Y
________________
Trì Hoan bĩu môi một cái:
“Ba trăm cuộc? Diêu tỷ, chị cũng quá khoa trương đi, ba mươi cuộc còn tạm được.”
“Ý em là, ba mươi cuộc còn thiếu?”.
Trì Hoan nhẹ ho khan một tiếng, bắt đầu than thảm:
“Vậy chị cũng biết, hôn lễ ngày đó em bị quăng rồi, lại bị bệnh cảm mạo, thể xác và tinh thần đều bị thương nặng nề, nghĩ muốn trốn để điều trị vết thương, Diêu tỷ, đều là phụ nữ chị có thể hiểu được chứ.”
“Em bị bệnh?”.
” Cảm mạo bình thường thêm tâm lý yếu ớt, bất quá bây giờ đã không có việc gì rồi.”
Thanh âm của cô rất nhẹ nhàng, nhưng Diêu tỷ ở bên kia lại cau mày.Trì Hoan cơ hồ là do cô một tay mang ra ngoài, từ lúc bắt đầu xuất đạo, tâm tình của cô ấy
gần như vĩnh viễn hợp với mặt ngoài, có thể không muốn làm mọi người biết, cô ấy cũng toàn bộ khép kín.
Diêu tỷ thở dài, có chút bất đắc dĩ:
“Thật không sao à?”.
“Ừ chị có thể an bài thông báo cho em kế hoạch nhận kịch bản, gả nhà giàu bị lỡ, lại không làm việc, chả nhẽ lại muốn em biến thành người nghèo.”
Diêu tỷ “…”
“Cô nương, nhà các người cũng là nhà giàu có đấy.”
Trì Hoan gả cho Mạc Tây Cố,là tiêu chuẩn môn đăng hộ đối, căn bản chưa nói tới đó là gả cho nhà giàu có.Cô bĩu môi một cái, thản nhiên nói:
“Đó là nhà của họ, không phải là nhà em.”
Diêu tỷ thở dài, Trì Hoan cùng cha mẹ của cô ấy có đánh chết cũng không giải được nút thắt trong lòng, thậm chí không ai có thể đụng vào.Mấy năm nay Trì Hoan tựa như rạng rỡ vô lượng, mặc dù đích thực là mượn ánh sang từ ba của cô, nhưng vòng giải trí phía sau có hậu đài cũng không ít, tuổi còn trẻ đã có thể làm được như Trì Hoan bước này, cũng không có người thứ hai.
“Kịch bản mới chị đã gửi vào hòm thư của em, có đạo diễn muốn chuẩn bị tác phẩm mới chị cũng sẽ giúp em nhìn chằm chằm, bất quá… Em mới vừa thất tình mà trở lại làm việc, thật OK không đó?”.
“Không phải người ta thường nói dù thất bại trong tình cảm cũng không thể thất bại trong công việc hay sao.”
Diêu tỷ trầm mặc mấy giây, có chút thận trọng hỏi:
“Em và Mạc Tây Cố… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.
Tay của Trì Hoan đặt trên lan can ở sân thượng, đôi mắt rũ xuống:
“Anh ta một mực không thích em, là do em tự mình đa tình thôi.”
“Có phải mối tình đầu của anh ta giở trò không?”.
“Nam nhân không đáng tin cậy chính là không đáng tin cậy, dù không có mối tình đầu, về sau nói không chừng cũng sẽ toát ra cái chân ái, không có thanh thuần làm người hài lòng như tiểu Bạch hoa, cũng sẽ có diêm dúa lòe loẹt quyến rũ hoa hồng đỏ, em không nghĩ phải suốt ngày sinh hoạt lo diệt tiểu tam.”
Một lúc lâu Diêu tỷ mới lẩm bẩm:
“… Còn nhỏ tuổi mà đã nghĩ được rất xa.”
Trì Hoan rất tự đắc:
“Dĩ nhiên.”
“Nói là nói như vậy:
” Diêu tỷ thở dài, lại cười lạnh:
“Đầu năm nay muốn tìm một người đàn ông tốt thì heo mẹ leo cây hết rồi.”
“Diêu tỷ, soa chị lại đem cuộc sống nói thành tàn khốc tuyệt vọng như vậy, em mới chừng hai mươi đấy.”
“Em xem cái tình cảm vặn vẹo kia… Tim so với chị còn già hơn.”
Cô thật sự không quên được ngày Trì Hoan ở bên ngoài giáo đường nói với Mạc Tây Cố những lời đó.Tất cả mọi người đều cho là cô tuổi còn trẻ, ngôi sao như mặt trời ban trưa lại chọn gả cho Mạc Tây Cố tự do phóng khoáng là bởi vì yêu hắn, thẳng đến lúc đó cô mới biết……Trì Hoan căn bản không tin tưởng tình yêu, cô gả cho Mạc Tây Cố, chẳng qua là cảm thấy người đàn ông đó trung thành với hôn nhân.Nhưng là hiển nhiên, Mạc Tây Cố đã phá hủy cái nhận thức này của cô.Cô rốt cuộc cũng rõ ràng, tại sao thường cảm thấy Trì Hoan là một người tồn tại vô cùng mâu thuẫn, một số thời khắc cô ấy giống như là một thiếu nữ mười bảy tuổi, tràn đầy trẻ tuổi thậm chí là tính cách trẻ con.
Có thể một số thời khắc, cô ấy so với phụ nữ ba mươi tuổi còn thanh tỉnh, tỉnh táo hơn.Trì Hoan khịch mũi một cái:
” Diêu tỷ, em đều như vậy, chị còn nhẫn tâm nói thế với em.”
“Em ít giả bộ cho chị”.
Diêu tỷ ở đó cười mắng một tiếng:
“Chị nhớ ra rồi, hai ngày nữa có một tiệc rượu, nghe nói chương đạo sẽ đi, em có cần tới gặp mặt hay không, lưu ấn tượng tốt cho người ta?”.
“Chị nói là Chương đạo diễn?”.
“Nếu không còn có Chương đạo nào khác?”.
“Em biết rồi “.
Trì Hoan nhướn mày nói:
“Cửa nhà em còn có phóng viên trông coi sao?”.
“Không có, nhưng còn một số còn chưa hết hi vọng… Nhắc tới mới nhớ Trì Hoan, em mấy ngày nay nghỉ ngơi ở đâu?”.
Cô sờ lông mày của mình một cái:
“Khách sạn.”
Diêu tỷ cũng không suy nghĩ nhiều, cô ấy không chịu trở về Trì gia, ngoại trừ ở khách sạn cũng không có chỗ nào khác có thể ở rồi.Lại nói mấy câu, Trì Hoan với Diêu tỷ nói chuyện thong thả, hai người trò chuyện không sai biệt lắm mất nửa giờ, sau khi cúp điện thoại, cô trở về phòng chuẩn bị tắm.Cô mới vừa cầm điện thoại di động đi vào, lại thấy Mặc Thời Khiêm đang đem áo khoác mặc lên trên người, cô sững sờ, hỏi:
” Anh muốn đi ra ngoài sao?”.
Hắn ừ một tiếng, nhấc chân đi tới trước mặt cô, giọng ôn tồn nhàn nhạt nói:
“Em tắm xong sớm nghỉ ngơi một chút, thư phòng có máy vi tính xách tay cùng Ipad, không ngủ được có thể đi lấy chơi,có thể anh sẽ về trễ” .
Trì Hoan cảm thấy mình không nên hỏi, nhưng cô vẫn là không nhịn được hỏi một câu:
“Trễ như vậy anh còn đi đâu?”.
“Đi sân bay đón một người bạn, hẳn sẽ có mở tiệc.”
“Oh.”
“Có chuyện thì gọi điện thoại cho anh.”
Cô cúi đầu xuống:
“Biết.”
Mặc Thời Khiêm đưa tay sờ đầu của cô một cái, thấp giọng cười nhạt:
“Rất ngoan.”
Hắn cầm chìa khóa xe ra ngoài, nhà trọ lớn như vậy giống như đột nhiên trống không ánh đèn sáng tỏ, nhưng lại giống như tản ra lạnh lẻo, an tĩnh quá đáng.A, ôm lấy đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon, mở ti vi, đây chính là nguyên nhân tại sao cô lại chọn căn hộ nhỏ, nhà ở quá lớn chỉ có một người đợi, trong lòng cũng sẽ phát hoảng.
Trì Hoan nằm ở trên ghế sa lon xem ti vi trong buồn chán xem tiết mục văn nghệ, lại có cái cảm giác không biết phải nói thế nào……Rõ ràng đã ở cạnh mình hơn hai năm, bất quá cùng người đàn ông này ở cùng nhau mới ba ngày, lại đột nhiên không có thói quen?.Thói quen thật là đáng sợ.
……………
Trì Hoan ở phòng khách nhìn xem tiết mục nghệ thuật thời điểm buồn ngủ, Ninh Du Nhiên cùng Quý Vũ đồng thời tham gia party sinh nhật của một người bằng hữu, ở trong thang máy của 1999 vô tình gặp được Mặc Thời Khiêm anh tuấn lạnh lùng.
Hắn vẫn mặc một thân đơn giản là áo gió màu đen, lạnh lùng lãnh đạm thờ ơ, lộ ra thái độ xa cách, khiến người chớ lại gần.
May là Ninh Du Nhiên coi như biết hắn như vậy… Đều không dám chào hỏi qua hắn.
Luôn cảm thấy người đàn ông này… Ở trước mặt Trì Hoan hắn cũng đã để cho người ta cảm thấy không dễ chung sống, Trì Hoan không có ở đây, làm cho cô cũng mất dũng khí chào hỏi.Dĩ nhiên, không dám chào hỏi hắn còn có một cái nguyên nhân khác……Hắn đứng bên người một nữ nhân.
Đã là cuối mùa thu ngày đầu mùa đông, cô còn mặc một cái váy ngắn qua mông, trên chân là đôi giày cao giẫm lên đất, bên ngoài khoác một cái áo, tóc dài buông xõa.Làm Ninh Du Nhiên hâm mộ cũng không thể bắt chước khí chất vô cùng thành thục kia.Quý Vũ vì vô tình gặp được người mình yêu mà nhịp tim không ngừng tăng, bỗng nhiên nghe cô gái kia cười khẽ một tiếng:
“Thời Khiêm, nghe nói anh đã chia tay với vị hôn thê, là thật sao?”.
Mặc Thời Khiêm mặt mày không nhúc nhích, nhàn nhạt nói:
“Đã chia tay.”
Quý Vũ sững sờ, tim đập loạn không ngừng, anh ấy với vị hôn thê đã chia tay?
Đang không kềm chế được tung tăng hướng nhìn anh ấy, lại thấy nữ nhân trang điểm, da mặt tinh xảo đột nhiên nghiêng thân đến gần anh, nhón chân lên cố ý hướng tới Mặc Thời Khiêm thổi một hơi.