Mặc Thời Khiêm nhíu mày lại, đương nhiên là Thịnh Đường đưa cô tới nhưng anh không biện minh chỉ qua quýt ừ một tiếng, xoay người chốt cửa.
Lương Mãn Nguyệt khẩn trương nhìn anh: “Anh… anh muốn làm gì?”.
Người đàn ông tuấn mỹ trên người toát ra nồng đậm nguy hiểm, chân dài chậm rãi bước tới, giọng nói vẫn man mác lạnh lùng: “Mãn Nguyệt”.
Lương Mãn Nguyệt nhìn bộ dạng này của anh không khỏi khẩn trương hơn: “Thời Khiêm… “
Anh đột nhiên thay đổi trở nên gợi cảm, nhẹ nhàng như dụ như hoan “Em sắp gả cho tôi, phải không?”.
Ánh mắt người đàn ông thâm thuý sâu thẳm, phảng phất như có thể nhìn thấu tâm tư người khác. Lương Mãn Nguyệt không dám đối mặt với anh, cô nhắm chặt mắt lại cắn răng nói: “Đương nhiên… chuyện này không phải … đã sớm quyết định rồi sao?”
“Tốt!”
Bạc môi khẽ nhả ra một chữ, anh nhìn cô chăm chú, giọng nói thật trầm: “Như vậy tối nay, có thể giao chính mình cho tôi, hửm?”.
Yêu cầu đương nhiên như vậy khiến cô giật mình, khó tin hỏi lại: “Tại sao?”.
Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói: “Trì Hoan ngày mai kết hôn rồi, hôm nay tôi đã kết thúc công việc, sẽ có nhiều thời gian ở bên em”. Ngừng một lát anh mới tiếp tục nói: “Tôi sẽ cùng em bồi đắp tình cảm, không khiến em thấy tôi với Đường Việt Trạch có quá nhiều chênh lệch”.
Anh nói lời này vốn không có ý tứ gì khác, Đường Việt Trạch người này có bao nhiêu mị lực đối với phụ nữ anh có nghe qua, huống hồ đường đường là một thiếu gia hào phú cao cao tại thượng lại hạ mình đối với cô mãnh liệt tấn công, cô thấy động tâm cũng là lẽ thường tình.
Nhưng Lương Mãn Nguyệt nghe vào tai chỉ cảm thấy anh đang làm nhục cô. Loại vũ nhục này không phải lần đầu cô cảm nhận được.
Khi cô còn học đại học, Mặc Thời Khiêm đều đưa cô tới trường, thay cô chuyển hành lý cùng mua sắm đồ đạc, anh quan tâm cùng phóng khoáng khiến cô kiêu ngạo, không giấu ai chuyện hai người là thanh mai trúc mã đã đính ước.
Quan trong nhất là anh đẹp trai, khiến người vừa gặp liền không thể quên, thế nên suốt bốn năm đại học mọi người đều biết cô đã có vị hôn phu.
Thời điểm Đường Việt Trạch xuất hiện, xen vào cuộc sống của cô thì có nhiều người nhớ tới rồi đem chuyện của cô ra nói lại, hơn nữa còn bàn luận trắng trợn rằng vị hôn phu của cô bây giờ đang làm vệ sĩ cho đại minh tinh Trì Hoan.
Đường Việt Trạch là người cao ngạo phách lối, theo đuổi cô một cách công khai, lúc ấy đã có người nói với cô: “Vài tháng nữa Đường Việt Trạch sẽ chính thức thừa kế Đường gia, giàu có không ai sánh kịp, vị hôn phu kia của cậu dù đẹp cũng chỉ là vệ sĩ thôi”.
“Đúng vậy, cậu còn không bỏ quách đi, ở bên Đường thiếu, dù sau không làm được Đường thiếu phu nhân thì phí chia tay cũng đủ cho cậu sống dư giả một đời”.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nếu cô đến với Đường Việt Trạch thì chính là kẻ khinh bần yêu phú, vì tiền bạc vứt bỏ tình cảm thanh mai trúc mã hơn mười năm qua.
Cô căn bản cũng không quan tâm những chuyện này, cho dù thực sự yêu Đường Việt Trạch cũng không phải vì tiền. Nhưng những lời người đàn ông trước mặt cô bây giờ vừa mới nói ra khiến cô như bị dẫm phải đuôi liền trở nên kích động: “Anh có ý gì? Anh cũng hoài nghi em sao?”.
Mặc Thời Khiêm vô thức cau mày, dược tính bắt đầu phát tác, anh cực lực nhẫn nại mới có thể duy trì hô hấp bình thường, đè thấp giọng nói: “Em không thể phủ nhận mình có hảo cảm với anh ta, nhưng là Mãn Nguyệt, Trì Hoan nói đúng, anh ta có thực lòng yêu em không cũng chưa chắc chắn, cho dù là thực yêu em thì anh ta có thể cưới em sao? Mạc Tây Cố năm đó cũng từng chân chân thực thực yêu Tô Nhã Băng, dù chia tay mấy năm sau vẫn đều không qua lại với người phụ nữ khác, bây giờ còn không phải vẫn kết hôn với Trì Hoan à?”.
Giọng anh lãnh đạm lương bạc, như đang bàn luận một chuyện không liên quan, từ trên cao nhìn xuống khiến cô cảm thấy đầy châm chọc. Lương Mãn Nguyệt nặng nề cắn môi, tay nắm chặt thành quả đấm hoang mang rối loạn nói: “Em cùng anh ta thực sự không có gì, hôm qua em nói chia tay với anh không phải bởi vì Đường thiếu, là vì em thấy anh không yêu em…”.
-“Phải không?”.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt người kia lạnh lùng sắc bén. Anh cười nhạt: “Nếu tôi nhớ không lầm, khi em còn học năm nhất đã từng bị bạn bè dao động mà ám chỉ chuyện kia, thế nhưng bây giờ lại nói không muốn… Em đây là muốn giữ gìn đợi tới ngày kết hôn hay là bởi vì… em không muốn Đường Việt Trạch biết mình đã cùng người đàn ông khác phát sinh quan hệ?”.
Lương Mãn Nguyệt vừa nhìn anh vừa lui về sau mấy bước: “Trong lòng anh em là người như vậy?”.
Anh hỏi lại cô: “Chẳng lẽ không đúng?”.
Lương Mãn Nguyệt xoay người muốn bỏ đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước cổ tay đã bị giữ chặt. Trong lòng hoảng hốt cô, trở tay liền lấy con dao giấu trong tay áo đâm về phía anh. Mặc Thời Khiêm không có phòng bị, cứ như vậy mu bàn tay bị vạch ra một đường máu.
Lương Mãn Nguyệt tựa hồ không nghĩ đến làm anh bị thương, bị doạ sợ tới run lên: “Thật xin lỗi… Thời Khiêm, em xin lỗi, em không cố ý…”.
Cô lúc trước vì bị hai người đàn ông lạ mặt cưỡng ép đưa đi, không biết là do anh sai người tới nên đã nhanh tay giấu kỹ con dao. Hồi nãy do quá kích động cô liền không khống chế được mà xuống tay.
Mặc Thời Khiêm bên này thần trí có chút bị ảnh hưởng bởi thuốc, một đao đâm xuống thế nhưng lại giúp anh lấy lại tỉnh táo, nhìn người phụ nữ trước mặt rơi lệ đến thương tâm, anh thản nhiên nói: – – “Em đi đi”.
-“Nhưng mà…”.
Tuấn nhan trở nên dị thường lãnh khốc: “Hoặc là em đi ngay bây giờ, hoặc là lập tức cởi quần áo!”.
Lương Mãn Nguyệt cứng đờ vội vàng thu tay lại.
-“Em đưa anh tới bệnh viện”.
Người đàn ông khẽ khép lại tròng mắt: “Nếu em còn không đi, Mãn Nguyệt – Tôi liền làm em!”. Giọng anh lộ ra sắc lạnh: “Em nên biết tôi luôn nói được làm được!”.
Lương Mãn Nguyệt lui về sau hai bước, Mặc Thời Khiêm ngẩng đầu lên hơi đưa tay ra, cô cả kinh cuối cùng xoay người bỏ chạy.
Trong phòng bây giờ chỉ còn mình anh, Mặc Thời Khiêm chậm rãi cúi người xuống, hô hấp dồn dập khó có thể khống chế, mồ hôi thấm ra trên trán, gân xanh giật giật. Anh cố gắng đứng lên đi về phía phòng tắm xối nước lạnh.
Chờ anh ý thức được mình đang nghĩ gì thì trước mắt liền hiện ra hình ảnh mái tóc dài xõa bồng bềnh cùng cơ thể trơn bóng. Tầm mắt anh trở nên hoảng hốt. Muốn nhắm lại nhưng lại càng làm hình ảnh trong đầu trở nên rõ ràng hơn.
Có phải vì cô là người phụ nữ đầu tiên trần trụi trước mặt anh cho nên anh hiện tại… chỉ có một tham vọng muốn chiếm lấy cô, điên cuồng muốn cô.
Mặc Thời Khiêm ngâm nước lạnh chừng một tiếng, cảm giác nóng bỏng đã rút bớt đi, cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh khom người với tay lấy di động, màn hình hiển thị hai chữ Trì Hoan.