Ninh Du Nhiên chu môi một cái: “Đối với tớ mà nói, người ấy như ánh sao trên trời, xa không thể với tới, chỉ có thể từ dưới ngước nhìn lên. Nam thần nếu không thể lấy làm chồng thì không giữ mình trong sạch lại có can hệ gì? Đẹp trai được rồi, dù sao cũng chỉ có thể nhìn, dùng không nổi a”.
Trì Hoan “…”
Ninh gia thật ra thì cũng không tệ lắm. Cha mẹ Ninh đều làm ăn, chỉ là công ty quy mô nhỏ không thể so cùng Mạc Gia hay Đường gia.
Đường Việt Trạch là người đàn ông sáng giá nhất Lan thành, không ai bì kịp.
Gia cảnh cùng Mạc Tây Cố tương đương nhưng anh ta lại cao hơn Tây Cố rất nhiều ở khoản phong lưu, đàn bà xung quanh anh ta hết một người lại đổi một đôi, người trước ngã xuống người sau tiến lên. Bởi vì người đàn ông này ngậm thìa vàng mà lớn lên, bởi vì anh ta anh tuấn tiêu sái, không chỉ giàu sang tuấn mỹ, anh ta còn tốt nghiệp song hệ Harvard, đối với các loại nhạc cụ tương đối tinh thông, có thể thưởng rượu có thể chơi xe.
Nói tóm lại đây là một kẻ chịu chơi không gì không thể.
Mà người người lưu truyền thứ khiến anh ta nổi tiếng nhất, đó là chỉ có anh ta chinh phục đàn bà, không có người phụ nữ nào khiến anh ta khuất phục.
Trì Hoan hoàn toàn không biết Ninh Du Nhiên cùng Đường Việt Trạch chạm mặt khi nào, yêu thích anh ta bao lâu, hỏi cô ấy cũng chỉ mơ hồ không rõ, có thể ngay từ lần đầu gặp, vì vẻ đẹp trai kia khiến cô mê say. Nhưng là cho dù luôn chạy đến nơi anh góp mặt nhưng cô chưa từng có ý định tiếp cận hay thật phát sinh quan hệ gì cùng anh.
Trì Hoan coi như cô đang mù quáng đơn phương, đợi khi cô ấy tìm được chân ái của đời mình sẽ quên ngay thôi.
Bị cô gái này làm cho buồn cười, Trì Hoan chòng ghẹo:”Đây là theo tớ uống rượu giải sầu hay vì đi ngắm nam thần hả”.
Ninh Du Nhiên ôm lấy cô:”Đương nhiên là vì Trì Hoan nhà chúng ta rồi”.
Vừa nói cô vừa đưa tay ấn thang máy.
Trì Hoan đang muốn đưa chân bước vào, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
Thanh âm mát lạnh, trầm thấp từ tính lộ ra vẻ ung dung tự tại khiến ai kia luôn có bộ dạng cao cao tại thượng, nhìn người bằng nửa con mắt.
-“Đường thiếu”.
Giọng nam nhàn nhạt thật chậm rãi.
-“Tháng trước thiếu anh một triệu, về nhà tôi sẽ chuyển khoản cho anh, sau này cô ấy liền không nợ anh cái gì nữa”.
Đó là…
Trì Hoan dừng bước chân lại, quay đầu nhìn sang.
Đường Việt Trạch đối mặt với cô, dù cách thật xa cô vẫn nhìn rõ gò má anh tuấn cùng khí chất hào sảng.
Anh đứng cách một cái bàn, đối diện với một cặp nam nữ. Người đàn ông khoác áo màu xanh, bóng lưng cao ngất mà cô quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, nhưng loại quen thuộc này hôm nay lại nhiều thêm một phần xa lạ.
-“Hoan Hoan!”.Ninh Du Nhiên nhẹ đẩy đẩy cô:“Hoan Hoan!”.
Đột nhiên Trì Hoan giống như cảm giác được điều gì, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu. Quả nhiên, người đàn ông yêu nghiệt bên miệng ngậm điếu thuốc đang đứng ở đó, bạc môi khẽ nhếch lên. Nhìn từ trên cao, khói thuốc vấn vít tản mạn không che được gương mặt kia – là bạn của Mặc Thời Khiêm – chủ của hai chiếc siêu xe Ghosts cùng Pagani.
Trì Hoan vẫn luôn cảm thấy người này là một đại nhân vật nhưng không biết tên anh.
-“Thật rảnh rỗi, Đường Việt Trạch sao lại đến đây?”.
-“Tôi vừa tới đã thấy cậu nên không qua xem. Nhưng mà nghe nói gần đây anh ta theo đuổi một bông hoa đã có chủ, ở chỗ này chắc cũng vì người kia…Anh ta có vẻ thực sự thích cô gái này, theo đuổi đã mấy tháng, cha người ta nhập viện anh ta lập tức an bài cùng thanh toán toàn bộ chi phí giải phẫu.”
-“Sau đó thì sao?”.
Ninh Du Nhiên bĩu môi: “Sau đó liền nhân cơ hội quấn quýt cô gái kia chứ sao?. Nhưng là bây giờ bạn trai chính thức của người ta tới rồi, bất quá…”.
Cô nhìn bóng lưng cao ngất đằng xa cười một tiếng: “Dám cùng Đường Việt Trạch trắng trợn cướp đàn bà… Còn thực sự thành công, chắc cũng là kẻ có tiền. Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà!”.
Trì Hoan liếc cô một cái: “Thế nào? Muốn qua xem sao?”.
-“Cậu không phải trước giờ đều không hứng thú với mấy chuyện qua đường Giáp Ất à?”.
-“Thi thoảng cũng có ngoại lệ chứ… Lại nói mình cũng muốn nhìn một chút xem nam thần cùng vệ sĩ nhà mình tranh giành cái dạng phụ nữ tầm cỡ bực nào”.
Ninh Du Nhiên trừng lớn mắt: “Vệ sĩ của cậu?”.
-“Cậu không nhìn ra đó là Mặc Thời Khiêm à?”
Ninh Du Nhiên: “…”.
Lúc hai người đi tới, Mặc Thời Khiêm vừa khéo kéo cô gái bên cạnh quay người sang, sau đó tầm mắt hai người cứ như vậy đụng nhau.
Trì Hoan nhìn thấy anh, lại chuyển ánh mắt sang người con gái bên cạnh.
Thực không giống trong tưởng tưởng của cô, ít nhất là không kham nổi bốn chữ hồng nhan hoạ thuỷ. Tuy không tính là đại mỹ nhân nhưng khuôn mặt cũng xinh xắn đáng yêu. Tuổi tác chắc là hơn cô một hai, tóc đen dài thẳng, gương mặt sạch sẽ không trang điểm lộ ra vẻ nữ sinh thanh thuần.
A, khó trách Đường thiếu nghiệm qua bao nhiêu đàn bà cũng phải quỳ. Đầu năm nay xinh đẹp thịnh hành nhiều lắm, nhưng thanh thuần bực này quả là hiếm thấy.
Đây chắc là vị hôn thê thanh mai trúc mã của Mặc Thời Khiêm rồi.
Mặc Thời Khiêm liếc mắt liền thấy Trì Hoan, mi tâm cứ thế nhíu chặt lại.
-“Lương Mãn Nguyệt”
Thanh âm thật thấp từ trong cổ họng Đường Việt Trạch phát ra, mang theo mùi vị cắn răng nghiến lợi. Anh ta bước tới phía họ, trong giọng nói lộ ra giễu cợt: “Em chắc chắn lựa chọn rời đi cùng anh ta? Em chắc chắn vì em yêu anh ta chứ không phải vì anh ta là vị hôn phu của em?”.
Mặc Thời Khiêm cùng Lương Mãn Nguyệt đều đứng im không nhúc nhích. Người trước cau mày nhìn chằm chằm Trì Hoan, người sau cúi đầu cắn chặt môi không nói chuyện.
-“Em chắc chắn trong lòng em không yêu tôi? Thời gian em vui vẻ bên tôi chẳng lẽ là giả? Có phải em lo sợ ở bên tôi sẽ mang danh tham lam phú quý?”.
Bả vai Lương Mãn Nguyệt hơi co rút, càng dùng sức cắn chặt môi.
Giọng đàn ông căng thẳng lộ ra vội vàng: “Em hãy nghĩ cho rõ đi! Tôi yêu em hơn anh ta. Nhưng nếu hôm nay em quyết định cùng anh ta rời đi… Đường Việt Trạch tôi đảm bảo thành toàn em, không cùng em dây dưa chút nào nữa”.
Trì Hoan nhìn ra được, người nào sáng suốt đều nhìn ra được cô đang động dung.
Mặc Thời Khiêm hơi nghiêng người, mắt đen như giếng cổ âm u, môi mỏng nhạt nhẽo vén lên một nụ cười, khí tràng toát lên áp lực cường đại vô hình: “Đường thiếu, thua chính là thua, đừng vì mình thua mà đánh mất mặt mũi họ Đường các người”.
Lương Mãn Nguyệt cuối cùng quyết tâm, thấp giọng nhả ra từng chữ: “Tôi rất nhanh sẽ kết hôn cùng anh ấy rồi… Đường thiếu, hy vọng anh…. Nói được làm được!”.
Đường Việt Trạch nhìn chòng chọc bóng lưng cô bước đi không quay đầu lại, cười lạnh nói: “Được! Như các người mong muốn!”.
Dứt lời nhìn lướt qua bên cạnh, thuận tay lôi một người phụ nữ vào ngực rồi cúi đầu hôn lên.