Editor: May
Mặc Thời Khiêm nắm Trì Hoan đi qua bên người anh ta, người đàn ông chiều cao không chênh lệch bao nhiêu toàn bộ hành trình đều không có đối thoại gì, hoặc là ánh mắt trao đổi.
Thân ảnh ở dưới đèn đường kéo đến thật dài liền càng lúc càng xa.
Đường Việt Trạch đứng thẳng tắp, một tay cắm vào túi quần, đầu cúi thấp mặt vẫn có chút không biểu tình, mơ hồ nghe thấy người đàn ông đi xa phía sau dùng tiếng nói cực kỳ trầm thấp không hờn giận hỏi, "Trì Hoan, phim kinh dị nhàm chán như vậy anh cũng xem với em, em còn muốn anh thú vị như thế nào?"
"Sao anh lại gọi em là Trì Hoan, mẹ anh đều gọi tôi là Hoan Hoan, về sau anh cũng chỉ có thể gọi như vậy..."
Nghe lên đều là oán giận, nhưng không cần phỏng đoán có thể nếm được ngọt ngào dính ngấy sắp tràn ra.
Ngọt ngào...
Đoạn tình cảm này là anh chủ động nhất, dụng tâm nhất, trả giá nhiều nhất, rõ ràng là anh gặp được cô gái từng thích nhất, nhưng thời gian càng dài, anh lại càng khó khăn nhớ đến, ngọt ngào vốn nên là một loại tư vị như thế nào.
......
Thành phố cổ ban đêm, trong không khí mang theo một chút ý lạnh, du khách lui tới, làm cho trong lạnh lẽo thanh mát có thêm khí người náo nhiệt.
Đèn lồng màu đỏ là một loại tồn tại thực đặc biệt.
Ở trong phim của Trương Nghệ Mưu, trang trí đèn lồng càng là đỏ chói mắt, càng là có vẻ âm trầm và hoang vắng.
Mà ở trong tiếng cười nói người đến người đi, đèn lồng ven đường sắp xếp chỉnh tề nổi bật một mảnh ấm áp và vui mừng.
Người đàn ông thấp mắt nhìn chăm chú vào một nửa khuôn mặt bị khăn vây ngăn trở của cô, độ cong khóe môi giơ lên, cúi đầu cười, "Sao anh cảm thấy, hôm nay em đặc biệt chủ động và thích làm nũng?"
Đầu của cô tựa lên cánh tay anh, "Tiểu Thanh mai của anh đã trở lại, em đương nhiên phải nhìn chặt một chút."
Mặc Thời Khiêm đương nhiên biết đây là cô thuận miệng kéo lấy cớ, chuyện Mãn Nguyệt trở về anh không biết trước, cô tự nhiên càng thêm không biết.