Editor: May
Vậy cũng không đúng.
Cô ngẩng đầu, ngây thơ mà cẩn thận nhìn anh, "Mẹ anh... sinh anh lúc mấy tuổi?"
Mặc Thời Khiêm thản nhiên nói, "Mẹ ruột anh sinh anh lúc hai mươi mốt tuổi, ở lúc anh bốn tuổi đã qua đời, sau khi bà qua đời, bởi vì trong nhà không có trưởng bối gì, anh liền được dì anh nuôi đến lớn, lúc ấy bà vừa vặn tốt nghiệp đại học, "
"Bây giờ mẹ anh... Là em gái mẹ ruột của anh sao?"
"Ừ."
"Mẹ ruột anh là... Vì sao mà mất?"
Môi mỏng người đàn ông kéo một cái, rất mỏng lạnh, "Thân thể không tốt, lúc mang thai anh bác sĩ bảo bà ấy phá thai, bà không chịu, trong lúc mang thai trong nhà đã xảy ra các loại biến cố, bà lại làm lụng vất vả quá độ, lúc sinh anh đã khó sinh, bệnh căn rơi xuống, sau khi sinh anh, vừa muốn nuôi dưỡng anh mà bận rộn, trong tháng cũng không nghỉ ngơi tôt... Thân thể càng ngày càng kém, cho nên trẻ tuổi liền đã qua đời."
Có lẽ là mùa đông vốn đã rất lạnh.
Trì Hoan theo trong trần thuật thản nhiên của anh tự dưng cảm giác được một cỗ lạnh thấm bức người, cùng với... trào phúng.
Nhưng là... Anh đang trào phúng ai.
Mẹ ruột... của anh sao?
Cô gần như muốn thốt ra một câu, vậy ba anh thì sao.
Toàn bộ quá trình anh đều không nói tới một chữ về người đàn ông khiến mẹ anh mang thai.
Ngược lại liền lập tức nhớ tới câu kia của Tống Xu --【 Mặc tổng không tính nhận thức chủ tịch. 】
Cô gần như không chút nghi ngờ, anh mang hận ý... với cha ruột của anh.
Thậm chí hận ý này, càng nhẹ nhàng bâng quơ, càng là... thiêu đốt tận xương.