Editor: May
Trì Hoan ngẫm lại, giống như thật là không có chuyện của cô.
Cô nhỏ giọng nói, "Nếu Sở Tích xảy ra chuyện, Phong Hành thật sự sẽ không trở mặt với anh sao?"
Mặc Thời Khiêm, "Hẳn là sẽ."
Anh nghĩ nghĩ, ngẩng đầu đạm thanh nói với người phụ nữ gợn sóng không sợ hãi yên tĩnh ngồi ở chiếu bạc bên cạnh, "Cô kết hôn một lần, anh ta đã muốn thực ghét bỏ cô, nếu cô thua trần này nữa bị người đàn ông khác nhúng chàm... Không bằng trực tiếp theo Tiêu thiếu quên đi, dù sao anh ta cũng còn rất thương phụ nữ."
Sở Tích ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Ngự, biểu tình thực ghét bỏ nói, "Tôi không cần."
Mọi người, "..."
Tiêu Ngự, "..."
Hắn cũng không phải chưa từng bị phụ nữ cự tuyệt qua, nhưng bị ghét bỏ như vậy, thật đúng là mẹ nó là lần đầu tiên.
Mặc Thời Khiêm nói Sở Tích không biết, chính cô cũng nói không biết, mấy ván lúc trước tự nhiên là Trì Hoan lên.
Tiêu Ngự và Mặc Thời Khiêm đều ngồi ở nơi cách chiếu bạc không xa không gần, vừa có thể thấy rõ ràng chiến cuộc, cũng không thể gia nhập chiến cuộc.
"Rốt cuộc là ba trăm ngàn, hay là năm trăm ngàn?"
Tiêu Ngự, "Năm trăm ngàn."
Mặc Thời Khiêm là không nhanh không chậm lạnh lùng, "Bị người lừa gạt ngay trước du thuyền, tổn thương tự tôn, ba trăm ngàn."
Tiêu Ngự, "..."
Trì Hoan ngồi xuống, "Vậy chính là ba trăm ngàn."
...
Sở Tích ngồi ở bên cạnh Trì Hoan, đôi nhìn chằm chằm bài trong tay cô, mắt cũng không nháy.