Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 144: Các ngươi mới vừa rồi, ai muốn nhìn cô ấy cởi quần áo?

Beta: Stuki^^


Thần kinh của cô trước đó một mực căng thẳng lo lắng muốn chết, nhưng đáy lòng chỉ có lạnh như băng châm chọc cùng đè nén tức giận, không có ủy khuất, đối mặt với địch ý cùng ác ý thì ủy khuất chỉ sẽ tăng nhanh sự suy sụp của cô, cho nên cô cũng căn bản không rãnh để tâm ủy khuất.


Tay hắn đưa lên chạm đến gương mặt của cô, nháy mắt một cái, nước mắt cô liền lăn ra ngoài.


Người đan ông bình thường đều sợ nữ nhân khóc, nhất là là nữ nhân của mình, Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn nước mắt làm ướt lông mi của cô, mày kiếm không tiếng động nhíu lại càng chặt, một cái tay khác trực tiếp liền ôm cô vào ngực, một tay vòng qua hông của cô, để cho cô dựa vào trong ngực của mình.


Bả vai cô nhẹ run run, nghẹn ngào rơi nước mắt, không phát ra âm thanh, hoàn toàn vùi đầu vào ngực của người đàn ông.


Mặc Thời Khiêm bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu của cô, lúc này mới nâng ánh mắt đen nhánh sâu như mực lên, mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Phương thiếu: “Là ngươi nói, cô ấy với ngươi đã lên giường với nhau?”
( tự tiếu phi tiếu: như cười mà không phải cười)


Phương thiếu trên trán đều là máu, tay lau máu, nhìn qua chật vật lại lộ ra đáng sợ, nguyên muốn tiếp tục ầm ĩ, nhưng đối đầu với ánh mắt của người đàn ông đó, trong lòng không hiểu sao dâng lên một trận sợ hãi.


Nhưng sau mấy giây, anh ta vẫn là cứng cổ nói: “Đúng thì thế nào? Thế nào, anh cũng là nhân tình của Trì Hoan sao?”


Mặc Thời Khiêm đôi mắt đen thẫm lãi, ánh mắt ngưng kết lạnh lẽo, trên gương mặt tuấn mĩ là sự lạnh lùng, giọng trầm thấp nhàn nhạt: “Tôi cho ngươi một cơ hội quỳ xuống xin lỗi cùng giải thích với cô ấy, nếu không, nếu như đã không biết nói chuyện, đầu lưỡi kia chắc không có chỗ gì dùng.”


Không chỉ có Phương thiếu, những người khác cũng là bất khả tư nghị nhìn người đàn ông đang ôm lấy Trì Hoan.
( bất khả tư nghị: không hiểu gì, nghi hoặc)
Trong lời nói rõ ràng hiện đầy bạo lực, nhưng càng hời hợt, càng lộ ra máu tanh.
“Anh… Anh tính là thứ gì?”


Nam nhân không chút nào tức giận, thần sắc vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt lặp lại một lần nữa:”Quỳ, hay không quỳ?”
Quỳ? Trì Hoan, cũng ngây người.
Cô đột nhiên cảm thấy từ trên người của hắn có sự tàn nhẫn chôn sâu trong cốt tủy đang tràn ra.


Nói xin lỗi là một chuyện, quỳ xuống nói xin lỗi, lại là một chuyện khác.
Cô ở trong ngực của người đàn ông ngẩng đầu lên, thấp giọng gọi tên hắn: “Mặc Thời Khiêm…”


Hắn chỉ vuốt tóc của cô, cúi đầu hôn một cái lên cái trán nhỏ, ngữ điệu ôn hòa nói nhỏ: “Ngoan, chờ anh dạy dỗ xong bọn họ đã.”
” Em muốn về nhà, em không muốn ở lại chỗ này nữa.”


Người ở nơi này, không có người nào là thật muốn biết cô với tên rác rưởi kia rốt cuộc có quan hệ gì, bọn họ chỉ là đơn thuần muốn xem náo nhiệt mà thôi. Đã như vậy, bọn họ thấy thế nào, nghĩ như thế nào về cô, thì mắc mớ gì đến cô?


Mặc Thời Khiêm yên tĩnh chốc lát:” Được, anh sẽ nhanh một chút.”
Thật ra thì thanh âm của hắn không có nhiều ôn nhu, chẳng qua là so sánh thái độ khi hắn cùng người khác nói chuyện, liền thấy khác biệt rõ ràng.


Cuối cùng, hắn giơ tay không biết hướng ai ra dấu tay, rất nhanh đã có bảo an quán rượu mặc tây trang màu đen nhanh chóng chạy tới.
Nam nhân lúc này mới một lần nữa ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Các ngươi đem anh ta ném ra, Phương thiếu nếu không muốn nói, vậy sau này đều không cần nói nữa.”


Phương thiếu có chút sợ hãi, thậm chí anh ta không nghĩ tới trước mắt đột nhiên xuất hiện một nam nhân không biết là người nào, nhưng đối với anh ta, vẫn là bị hoảng sợ vô cùng: “Con mẹ nó ngươi ai, ngươi biết tôi là ai không?”


Mặc Thời Khiêm ngoắc ngoắc môi, độ cong lạnh lẽo càng sâu: “Không biết, nhưng ngươi khi dễ người phụ nữ của tôi, hẳn là biết tôi là ai.”
“Không biết lão tử là ai, thế mà ngươi dám động vào lão tử?”


Đáp lại anh ta là âm thanh nam nhân hời hợt cười nhạt: “Ngươi cũng không đủ tư cách để cho tôi biết ngươi là ai, tôi có cái gì không thể động đến?!.”
Phương thiếu bị hai bảo vệ cưỡng chế kéo ra ngoài.


Bên cạnh anh ta, hai vị thiếu gia nhà giàu khác muốn lên trước ngăn cản, lại bị ánh mắt của Mặc Thời Khiêm ngăn cản trở về:”Tôi không thích nhất là nhìn nữ nhân rơi nước mắt, các người nếu muốn giống như anh ta, tôi gọi mấy người nữa tới.”


Nam nhân này rốt cuộc là ai, tại sao lại có thể điều động được bảo an của nơi này?
Buổi dạ tiệc hôm nay đã được công tử nhà Thị trưởng thành phố bao cả hai tầng, đây cũng là quán rượu xa hoa bậc nhất Lan thành.
Tiếng hét của Phương thiếu theo khoảng cách mà từ từ biến mất.


Tình người bạc bẽo, huống chi đây vốn chính là vì lợi ích mà tụ tập ở chung với nhau.
Ở đây có đến chín mươi phần trăm người không biết thân phận của Mặc Thời Khiêm, không rõ lai lịch của hắn, nhưng vẫn không ai dám tùy tiện đứng ra.


Mặc Thời Khiêm lần nữa nâng mắt, ánh mắt đen nhánh, u ám quét qua những người khác, lại lần nữa nhàn nhạt mở miệng: “Các người mới vừa rồi, ai nói muốn nhìn cô ấy cởi quần áo?”
Bị ánh mắt của hắn quét qua người, không nhịn được muốn lui về phía sau.


Người đàn ông này có một loại hắc ám làm người ta sợ hãi vào tận xương tủy. Khí thế cuồng vọng, âm trầm,lạnh lùng lại băng giá chết chóc này thẩm thấu vào mỗi địa phương xung quanh.


Tầm mắt hắn dừng lại, nhìn thẳng vào người phụ nữ bắt đầu giễu cợt Trì Hoan:”Nếu là do cô mở đầu, vậy thì cứ từ cô bắt đầu, quỳ xuống thì không cần, cúi người 90 độ, nói xin lỗi, nếu cô ấy nói không sao thì người có thể đi.”


Cô gái kia có chút run rẩy, nhưng cũng cậy đông người:”Chuyện này… Cái này ” Cô ta lấy dũng khí: “Cái này mắc mớ gì đến chúng ta? Chúng ta cũng là nghe Phương thiếu nói, ai biết là thật hay giả, chúng ta lại không nói gì, chẳng qua là đề nghị làm sang tỏ cho cô ấy mà thôi… Chúng ta lại không buộc cô ấy phải cởi quần áo…”


” Đúng vậy, chúng ta chẳng qua là đề nghị, ai bắt buộc.”
Dư luận chèn ép, so với trực tiếp bức bách còn có áp lực nặng hơn.


Mặc Thời Khiêm cúi đầu liếc nhìn nữ nhân trong ngực, lại nâng cổ tay lên liếc nhìn thời gian, sau đó mới liếc mắt nhìn sang: “Hoặc là, cúi người nói xin lỗi, hoặc là, tôi cởi y phục của cô ấy cho các người nhìn —— “


Dừng mấy giây, lại thối ra một câu lạnh lùng đậm sự chết chóc đánh vỡ biểu cảm khác nhau trên mặt của tất cả mọi người: ” Đã nhìn rồi, vậy nhưng nếu như không vết bớt như các người nói, tôi liền móc cặp mắt kia ra.”


“Anh… Anh dám, chúng ta nhiều người như vậy, anh dám đem mắt của chúng ta đều móc ra sao? Từ đâu chạy tới như thổ phỉ lưu manh, bây giờ là thời đại pháp trị, anh dám làm như vậy thử xem.”


Nam nhân khóe môi cong lên lạnh lùng, hắn cười nhẹ: ” Loại chuyện móc mắt người này, tôi làm sao sẽ tự mình động thủ, đương nhiên là mắt của ai thì chính mình tự móc ra… Tôi chỉ am hiểu để cho tự các ngươi hành động.”
Bạch Tụng rốt cuộc không nhịn được.


Người khác không biết Mặc Thời Khiêm nhưng cô còn không rõ sao.


Đầu năm nay, giết người là phạm pháp, nhưng hắn lại rất am hiểu dùng một trăm loại phương thức bức cho người ta chết. Huống chi hắn ở Stanford học qua hệ luật pháp —— Thịnh Đường trước đây thật lâu cũng đã nói, luật pháp là vũ khí rất tốt, hoặc là dùng nó tới giương cao chính nghĩa, hoặc là, dùng nó để phạm tội.


“Trì tiểu thư…”


Bạch Tụng trực tiếp nhắm ngay Trì Hoan, nếu Mặc Thời Khiêm mà nổi nóng lên, lửa giận không ai có thể đỡ nổi. Mặc dù đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, nhưng Mặc Thời Khiêm từ đầu đến cuối là xuất thân từ hắc đạo, trong xương trong máu đều thấm máu tanh tàn bạo, anh đã nói phải móc mắt thì không ai có thể tránh khỏi, thật sự sẽ động thủ.


“Chuyện mới vừa rồi… Là chúng tôi không đúng, hiểu lầm cô, cô có thể hay không…”
Bạch Tụng cân nhắc trong chốc lát mới nói: “Để cho Thời Khiêm không cần làm quá lớn chuyện này?”