Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
Gửi xong câu này cho Du Nhiên, Trì Hoan định trả lời lại cho Ảnh đế, mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
Cô bối rối một lúc.
Màn hình lại hiện lên hai chữ:[ Trì Hoan? ]
Đầu cô sắp nổ tung rồi, gửi lầm người.
Là Bùi Dịch thấy cô nửa ngày không có trả lời, cho nên lại gửi một tin nhắn đến, cùng lúc với cô gửi tin.
Chết rồi …
Trì Hoan cơ hồ là ngón tay run rẩy nhanh chóng thu hồi tin nhắn về.
Thu lại thành công!
Không thấy! Không thấy! Không thấy! Ảnh đế sẽ không nhìn chăm chú điện thoại di động, cô thu lại thành công rồi, tiền bối nhất định sẽ không thấy.
Du Nhiên tò mò như vậy, muốn hại chết cô.
Cô gửi cho Du Nhiên hai cái icon nổi giận.
Tin tức nhắc nhở, giọng nói của Bùi Dịch vang lên.
Thanh âm nhiễm tia cười nhẹ, sâu sắc hơn một phần nghiền ngẫm: “Đây coi như là ngầm ám chỉ… Hay là công khai?”
Mặt của Trì Hoan đỏ bừng vùi vào trong gối…
Tin nhắn rút trở về rồi vẫn đều không có cách nào cứu vãn.
Cùng bạn thân nói chuyện trắng trợn như vậy là một chuyện, cùng một người đàn ông xa lạ, người này lại là tiền bối…
Trì Hoan ảo não đập đầu.
Mặc Thời Khiêm đẩy cửa đi vào liền thấy Trì Hoan hai tay vò tóc của mình, đầu vùi vào trong gối, hắn nhíu lông mày hỏi:”Thế nào?”
Thanh âm người đàn ông lành lạnh trầm thấp, đột ngột vang lên giữa phòng ngủ yên tĩnh.
Trì Hoan ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa, biểu tình trên mặt liền biến mất, chỉ còn lại nét mặt nhạt nhẽo, cúi đầu lần nữa nhìn điện thoại di động, thản nhiên trả lời: “Không có gì.”
Mặc Thời Khiêm nhìn cô gái trên giường, ánh mắt híp lại.
Thật ra thì bây giờ còn sớm.
Chẳng qua là thời điểm ở thư phòng hắn luôn nhớ tới từ khi bắt đầu ăn cơm, khuôn mặt cô không nở một nụ cười nào, không nhìn ra tức giận, cũng không nhìn ra sự khó chịu nào, nhưng chính là biểu tình không nóng không lạnh này, không vui không buồn này, không giống cô chút nào.
Chuyện Quý Vũ, không phải là đã nói rõ ràng rồi sao?
Trì Hoan cúi đầu nhìn điện thoại di động, dư quang của khóe mắt thấy hắn cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Nhìn Wechat, cô gửi cho Du Nhiên một hang icon mặt ủy khuất: [Cậu…. Đi chết đi ]
Sang Bùi Dịch: [ Ảnh đế! Nếu tôi nói là hiểu nhầm, tiền bối sẽ tin tưởng sao? ]
Sau một lúc lâu, Bùi Dịch gửi trở lời, vẫn là ghi âm giọng nói, chỉ có lộ ra sự vui vẻ: “Tin.”
… …
Mặc Thời Khiêm lúc đi ra, cô gái trên giường nằm nghiêng, an tĩnh mà hô hấp đều đều, nhìn qua giống như là ngủ thϊế͙p͙ đi.
Nam nhân mày kiếm lại lần nữa nhíu lại.
Hắn bước từng bước dài, đi tới mép giường.
Ánh sáng đèn ngủ nhu hòa, phủ lên gương mặt mềm mại của người con gái không chút tạp chất, trắng nõn, hang lông mi cong dài để lại hai cái bong mờ mờ, tóc dài xõa trên gối, thân thể tinh tế nho nhỏ hơi cuộn lại.
Trì Hoan đang dùng ý thức khống chế bản thân nhập vai diễn, biểu hiện vẻ mặt cùng cơ thể như hoàn toàn đang lâm vào ngủ say.
Nhưng là hiển nhiên, bất kể thế nào vẫn là giả bộ ngủ.
Cô chính là lừa hắn.
Tắt đèn, trong phòng ngủ một mảnh tối đen, ngoài cửa sổ cũng không có ánh trăng, chỉ có thanh âm gió thổi vi vu.
Thần kinh Trì Hoan hơi hơi căng thẳng rốt cuộc cũng buông lỏng thư giãn mấy phần, cô mở mắt ra, nhìn phòng tối om, lần nữa nhắm lại, chuẩn bị thật sự chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác mát lạnh từ người đàn ông truyền tới khi hắn ôm cô từ phía sau, còn mang theo nhàn nhạt hương sữa tắm ẩm ướt, theo sau chính là một loạt những nụ hôn nóng bỏng hôn lên gương mặt cô, một đường ra sau vành tai.
Hắn khẽ ɭϊếʍƈ lỗ tai của cô, phà hơi vào tai cô, khiến cô bị một trận run rẩy bao phủ, hai bàn tay siết chặt lấy ga trải giường.
Cô nghiêng đầu muốn né tránh.
Hôn hôn, bạn tay to của người đàn ông đã len vào trong váy ngủ mỏng manh, ngón tay vuốt ve da thịt của cô, lại tiếp tục vuốt ve tới tìm kiếm ở địa phương sâu hơn.
Bị hôn đến choáng váng, Trì Hoan ý loạn tình mê giật mình một cái, tỉnh táo lại, tay bắt lấy bàn tay của người đàn ông, rốt cuộc cũng thốt ra tiếng: “Mặc Thời Khiêm!”
“Ừ?” Thanh âm của hắn trong bóng đêm lộ ra phá lệ đê mê cùng gợi cảm:” Từ tối hôm qua đến tối nay, em muốn tức giận tới khi nào?”
Cô nghiêng mặt sang một bên né tránh hô hấp của hắn:” Em tức giận sao?”
Nam nhân hạ giọng: “Em không để ý tới anh.”
Cô thản nhiên nói: “Em không có!”
Hắn cất giọng trầm trầm: “Vậy bây giờ thời gian còn sớm.”
Những lời này đại biểu có ý gì, Trì Hoan dĩ nhiên là rõ ràng.
Yên tĩnh một lúc lâu, cô không lên tiếng.
Những nụ hôn lại lần nữa dày đặc hạ vào má của cô, cổ cô.
Cô nằm ở dưới người của hắn không động đậy, nhàn nhạt lẳng lặng hỏi: “Muốn làm với anh mới xem như để ý đến anh sao?”
Mặc Thời Khiêm động tác dừng lại: “Em không muốn sao?”
“Em buồn ngủ, rất buồn ngủ.”
Hắn nắm lấy cằm của cô, giọng nói căng thẳng: “Nhưng là bây giờ anh rất muốn.”
Cô mím môi: “Vậy anh làm nhanh lên một chút đi, em muốn đi ngủ!.”
Mặc Thời Khiêm trong lòng đang song yên biển lặng rốt cuộc bị phá vỡ, thanh âm hạ thấp dụ dỗ lại nhiễm sự ôn hòa, lại lộ ra sự lạnh lùng: “Trì Hoan, rốt cuộc em đối với anh còn có bất mãn gì?”
Cô không thích Quý Vũ, hắn cũng đã đáp ứng đem cô ta đuổi đi.
Cô còn muốn thế nào?
“Vậy anh đến cùng đối với em còn cái gì bất mãn? Anh không phải là muốn làm sao, em cho anh, chẳng lẽ anh còn muốn em phải xin anh làm em?”
Mặc Thời Khiêm ở trong bóng tối không thấy rõ mặt của cô, nhưng tâm tình trong lồng ngực đã rất khó chịu.
Hắn thật ra không phải dù thế nào cũng phải làm, nhưng hắn cực kỳ không thích cái thái độ của cô như bây giờ, lãnh đạm, xa cách, từ tối hôm qua bắt đầu liền là một bộ dáng không muốn để ý tới hắn.
Tối hôm qua hắn nhịn.
Hắn nguyện ý cưng chiều cô, thỉnh thoảng tính khí náo loạn chút ít cũng không sao, nhưng điều đó không bao gồm dễ dàng tha thứ cô một lần lại một lần nữa lạnh mặt.
Trước đó thân thể của Trì Hoan gần như còn không có chuẩn bị gì liền bị hắn gần như thô lỗ trực tiếp tiến vào, cô không nhịn được, trong cổ họng phát ra tiếng kêu, thân thể cứng đờ căng thẳng.
Thật giống như không coi là ngược đãi, nhưng cô vẫn là nếm được mùi vị trừng phạt.
Cứ như vậy kéo dài sắp tới mười phút, Mặc Thời Khiêm ôm lấy cô đổi tư thế, nguyên bản chỉ có thể khó khăn lắm mới tiếp nhận được một chút, Trì Hoan cắn chặt môi, nắm lấy áo choàng của người đàn ông siết chặt.
Thân thể bị uốn cong, đầu cô hơi ngửa ra sau.
Mặc Thời Khiêm nghiêng đầu hôn lên môi cô, càng hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên, giống như chỉ cần làm vậy thì khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng kéo gần hơn một chút, có thể làm cho cô lại trở lại bộ dáng hờn dỗi nũng nịu như trước kia.
… …
Trì Hoan sáng ngày thứ hai mệt mỏi miễn cưỡng thức dậy.
Đơn giản rửa mặt xong, Lý mẫu đã bưng cho cô một chén cháo nếp.
Cô cúi đầu cầm cái muỗng từ từ ăn.
Lý mẫu ở một bên cười hỏi: “Trì tiểu thư, cháo này uống rất ngon sao?”
“Cũng được, sao vậy?”
“Cháo này là tiên sinh tự mình nấu… Hai người tối hôm qua cãi nhau, tiên sinh buổi sáng nhìn tâm tình cũng không tốt lắm.”