Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 135: Em có phải mong anh đuổi việc Quý Vũ hay không?

Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
Trì Hoan đầu tiên nhìn thấy bó hoa này, theo bản năng liền cho rằng là Mặc Thời Khiêm đưa…
Mặc dù hắn nhìn qua căn bản cũng không phải là người sẽ chủ động tặng hoa, nhưng là trừ Diêu tỷ cùng Du Nhiên, cơ bản không có ai biết cô ở đây.


Mặc Thời Khiêm ánh mắt híp xuống, nhàn nhạt nói: “Bỏ xuống.”
Vệ sĩ mấy bước đi tới, đem hoa đặt ở trên bàn trà, sau đó rất nhanh lui ra.
Hoa hồng tươi đẹp, kiều diễm ướt át, mặt trên còn có nước.


Mặc Thời Khiêm đối với hoa không có nghiên cứu, nhưng Trì Hoan là có, fan của cô, người theo đuổi, đều tặng cô đủ loại đủ kiểu hoa, hoa hồng tự nhiên cũng có, mà bó hoa trước mắt này, hẳn là loài hoa rất quý giá.


Nam nhân ngón tay khớp xương rõ ràng, rút tấm thiệp kẹp trong bó hoa, kẹp ở giữa ngón tay nhìn lướt qua, mặt mày trầm xuống một cái, còn không có để cho Trì Hoan kịp xảy ra phản ứng gì, hắn đã xách bó hoa lên, một đường parabol xinh đẹp, trực tiếp ném vào thùng rác.(><)


Trì Hoan nổi giận, cô nguyên bản là đang bực bội liền đứng lên:”Mặc Thời Khiêm, đó là hoa của tôi.”
Cô vì chính mình mới vừa rồi còn cho là hắn tặng hoa hướng cô lấy lòng mà có chút do dự cùng cảm thấy xấu hổ.


Mặc Thời Khiêm quay đầu hạ mắt nhìn cô:” Nếu em thích, mỗi ngày anh đều tặng em một bó.”
“Không muốn của anh.”
Nam nhân nhàn nhạt hỏi ngược một câu: ” Vậy em muốn của ai?”


Cô quay mặt, hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại: “Mặc Thời Khiêm, tôi muốn chia tay, chia tay, chia tay, tôi phải nói mấy lần nữa anh mới hiểu?”
Bả vai của Trì Hoan kìm lại, một giây kế tiếp liền bị ấn trực tiếp lên ghế sa lon.


Hắn trên cao nhìn xuống cô, ngón tay ma sát cằm của cô: ” Em đang vì chuyện của Quý Vũ mà tức giận? Như thế, có nam nhân khác đem hoa đưa đến chỗ của anh, anh có phải hay không hẳn là tức giận hơn, Hử?”
Hắn tức giận?


Trì Hoan mở to hai mắt, không tưởng tượng nổi nhìn hắn: ” Anh còn có thể nói có lý một chút không, đổi trắng thay đen cũng được sao?”
Nam nhân đôi mắt tựa như cười mà không phải cười: ” Đều là bị lấy lòng, anh phải bị chia tay, em cho đó chính là chuyện đương nhiên?”


Trì Hoan cười lạnh: ” Giống nhau?Con mắt kia của anh sao lại thấy tôi với anh giống nhau rồi, người khác tặng hoa cho tôi là một chiều, anh không cần nói với tôi rằng anh không có cảm giác khi ăn bữa trưa tình yêu của Quý Vũ một tháng chứ?.”
Trứng gà chiên liền trứng gà chiên, làm cái gì mặt cười vui vẻ.


Hắn nở nụ cười nhạt: ” Anh tại sao nhất định phải có cảm giác?”
Trì Hoan trừng hắn:” Anh có nhìn thấy quán ăn nào rán trứng gà sẽ vẽ một mặt cười vui vẻ?”
“Phải không?”


“Cái đó hộp giữ ấm nhìn một cái chính là tìm ở siêu thị lớn mới mua được, phòng ăn bán bên ngoài có chút cấp bậc cũng sẽ đem nhãn hiệu xinh xắn làm trên hộp cơm, tôi đều đã nhìn ra, anh chẳng lẽ không nghĩ tới?”


Nam nhân đâu vào đấy đạm mạc trả lời: “Bởi vì lúc mới bắt đầu dùng đúng là hộp mà phòng ăn đóng gói, chỉ bất quá sau đó trợ lý Trần nói hộp đồ ăn chất lượng không được tốt, không giữ ấm, bây giờ trời lạnh, cậu ta liền đặc biệt mua cái hộp giữ ấm.”


Trì Hoan cắn môi: “Ai biết anh nói có phải thật vậy hay không?”
Hắn nhướn mày:” Anh không nói thật, chả lẽ những gì em nghĩ ra được chính là thật?”


“Tôi nghĩ cái gì? Anh không nhìn ra không nếm ra được những món ăn kia căn bản cũng không phải là xuất từ phòng ăn? Nào có phòng ăn biết làm những món ăn gia đình đơn giản như vậy?”


“Anh ăn một bữa cơm, không chút tạp chất, mới mẻ, phù hợp vị giác là đủ rồi, anh muốn đi nghiên cứu nó là xuất từ đầu bếp chuyên nghiệp hay không phải đầu bếp chuyên nghiệp làm gì?”
“Anh chính là cảm thấy cô ta tài nấu nướng giỏi, làm thức ăn ngon?”


Mặc Thời Khiêm nhìn gương mặt giận dỗi trong lòng bàn tay, không khỏi mỉm cười, thản nhiên nói:” Muốn anh đổi một nhà ăn khác, vậy dĩ nhiên là có thể, nhưng chẳng lẽ bởi vì phát hiện là nữ nhân thích anh làm, anh phải nói rất khó ăn sao? Trì Hoan, tâm lý của anh rất bình thường, không ảnh hưởng được phán đoán khách quan.”


Trì Hoan bị hắn nói lại á khẩu không trả lời được, ngược lại thì vành mắt đều đỏ.
Sắp bị người đàn ông này dùng một đống đạo lý làm khóc.


Cô giơ tay lên dùng sức đẩy tay trên mặt mình đi: “Đồ ăn ngon anh nên ăn, thu cô ta về sau mỗi ngày đều có thể ăn, không biết xấu hổ quấn tôi làm gì?”
“Cô ta chỉ làm như vậy cũng cho em ghen sao?”
“Anh thật chán ghét, thức ăn cô ta làm ngon như vậy, anh không đi cùng cô ta sẽ phải chịu nhiều thua thiệt.”


“Ừ, loại người như em mười ngón tay đều không dính nước, theo suy luận này, là không ai dám muốn em.”
“Tôi lại không xin anh muốn, là chính anh không biết xấu hổ dính sát.”


Mặc Thời Khiêm cúi người, cánh tay nhốt chặt hông của cô, trực tiếp dẫn cô tới trên ghế sa lon, đưa cô cả người đều vây ở trong ngực của hắn, ngón tay nâng lên cằm của cô: “Trì Hoan, em rốt cuộc muốn thế nào mới chịu hết giận?”


Trong lời này của hắn mang theo điểm thở dài, dường như còn có chút bất đắc dĩ.
Giống như là đối nữ nhân cố tình gây sự, thỏa hiệp như vậy thật sự bất đắc dĩ.
Trì Hoan nhìn hắn gần trong gang tấc, gương mặt đẹp trai, nhắm hai mắt lại, tại thời điểm mở ra, nước mắt đột nhiên liền tuôn ra ngoài.


Cô không muốn khóc, nhưng là khắc chế không nổi.
Ngay cả chính cô cũng không biết, rốt cuộc là từ nơi nào tích lũy nhiều ủy khuất như vậy.


Tâm tình của nữ nhân giống như là thoáng cái hỏng mất, một tay che mặt mình, một cái tay khác siết trên bả vai hắn, nức nở:”Mặc Thời Khiêm, coi như tôi xin anh, anh để tôi đi đi… Tôi thật không muốn lại đi cùng với anh nữa.”
Cô cảm thấy thật khó chịu, cho tới bây giờ chưa có luvs nào khó chịu như vậy.


Cô không thích loại cảm giác này, vui giận đều không cách nào tự khống chế, luôn là không nhịn được muốn nổi giận.
Nhưng phản ứng của hắn vĩnh viễn là lãnh tĩnh như vậy, lạnh nhạt, ngay cả cãi nhau đều khinh thường cùng với cô làm ồn.


Mặc Thời Khiêm ôm hông của cô, cúi đầu nhìn cô trong ngực chính mình khóc thút thít, mày kiếm vẫn là nhíu lại, tay vịn đầu của cô cưỡng chế cho cô tựa vào trên vai hắn, mặc cho cô khóc thống khoái, môi mỏng như có như không từng chút từng chút hôn lên tóc của cô.


Đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt sâu thẳm.
“Nếu thích hắn, tại sao muốn như vậy rời khỏi hắn.”
Hắn không hiểu.
Mặc Thời Khiêm nghe tiếng khóc của cô, giữa lông mày vẫn là dần dần tụ lại một tầng phiền muộn cùng khó chịu.


[Có thể cô ấy thích chú, yêu cầu chú đáp lại, hồi báo cô ấy bằng việc chú cũng thích cô ấy, rõ ràng cự tuyệt từng người phụ nữ thích chú. ]
Đáp lại, đáp lại kiểu gì mới xem như đáp lại?
Cự tuyệt? Hắn cũng sớm đã cự tuyệt qua.


Một mực chờ đến khi tiếng nức nở thấp xuống, hắn mới nâng lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô, thấp giọng hỏi: ” Em có phải muốn anh đuổi việc Quý Vũ hay không?”
Đuổi Quý Vũ?
Hắn không phải là không nỡ đuổi sao.


Trì Hoan khóc xong, tâm tình nghẹn lại trong lồng ngực cũng phát tiết được không sai biệt lắm, hai mắt đẫm lệ còn có mấy phần mơ hồ, suy nghĩ cũng không có bế tắc, hô hấp nóng nảy cùng phiền muộn đều không còn.
Giống như là mất hết ý muốn gì nữa.


Lông mi bên trên còn đọng lại nước mắt, giọng nói cũng mang theo chút ít khàn khàn, lạnh nhạt: “Không có, anh muốn giữ liền giữ đi.”